Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-202
CHƯƠNG 202: ĐỪNG LỘN XỘN
CHƯƠNG 202: ĐỪNG LỘN XỘN
Cái này, cái cái cái...
Thẩm Dĩnh trừng lớn mắt, bất giác nhìn chằm chằm về phía đó, chưa kịp che giấu đã bị bắt được.
Cô bị dọa đến mức nói năng loạn xạ, tim đập loạn nhịp: “A! Anh, anh anh bình tĩnh, bình tĩnh...”
Cô thậm chí còn không dám dừng tầm mắt trên người anh quá lâu, mũi ngưa ngứa như thể giây tiếp theo sẽ chảy ra hai hàng máu...
Trên người anh trần như nhộng, không mặc gì cả, cứ trần truồng như vậy mà xuất hiện trước mặt cô, muốn làm cái gì không cần nói cũng biết.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông rơi trên người cô, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, có lẽ lúc nãy xả nước không cẩn thận bị văng nước lên, ngực ướt một mảng, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết đồ lót màu hồng nhạt, màu sắc giống cơ thể cô lúc động tình.
Hầu kết lên xuống, miệng có chút khô, còn có tiếng nước rào rào vang lên sau lưng, anh nâng tay cởi ra một chiếc cúc trên cổ áo cô, đổi lấy một tiếng hét lớn hơn.
“Lục Hi! Anh... có thật là uống nhiều không vậy?!”
“Hừm.” Trong xoang mũi người đàn ông khẽ hừ ra một tiếng xem như trả lời, động tác của anh vẫn không ngừng, tiếp tục cởi cúc áo của cô, cởi nửa ngày, còn dư lại một nửa, người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, bàn tay dùng chút lực khiến cho một hàng cúc áo kia trực tiếp văng ra.
Cúc áo “lách cách lách cách” rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thẩm Dĩnh kinh ngạc đến ngây người, chậm rãi ngẩng đầu chống lại ánh mắt tối của anh, khiếp sợ nói không ra lời: “Anh...”
Đột nhiên anh làm như vậy, trong lòng Thẩm Dĩnh có chút hoảng, không phải sợ hãi cũng không phải khiếp đảm, mà là một loại hoảng khi không có chỗ nào ẩn nấp dưới hormone nam tính mạnh mẽ.
Mặc dù rất “bạo lực”, nhưng cũng rất nam tính...
Hành vi khác thường của anh khiến cho cô cảm thấy không có sức kháng cự.
Lục Hi nhìn khuôn mặt đỏ bừng và sự rung động trong đáy mắt cô, sau khi biết cô cũng không thật sự bài xích, liền cởi chiếc váy ngủ trên người cô, tùy tay ném lên bồn rửa tay, vải trắng nhanh chóng bị nước làm ướt, lưu lại một vòng dấu vết nhàn nhạt.
Đồ lót màu hồng nhạt mặc ở trên người cô, thanh thuần lại quyến rũ, cô rất thích hợp với phong cách như vậy, gợi cảm khó nói nên lời.
Lục Hi biết cô dễ thẹn thùng, đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, đưa cô vào trong bồn tắm lớn, nhiệt độ nước thích hợp tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, hơi nước bốc lên bay lượn quanh người, ấm áp lại mông lung.
Hai người kề sát da thịt, mỗi một chỗ cọ sát qua đều như bốc cháy, anh từ phía sau ôm lấy cô, thấp giọng khẽ nói bên tai cô: “Muốn anh hay không?”
Đôi tai Thẩm Dĩnh bốc cháy, trái tim run rẩy, ý câu nói của anh là gì, không cần nhiều lời, chắc chắn không trong sáng.
Sau một lúc lâu, cô mới ngượng ngùng gật đầu: “Muốn.”
Từ lúc Giang Sở Tinh chuyển đến, hành vi bình thường khi ở nhà của bọn họ cũng thu liễm hơn, không tự do như lúc trước, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa gần đây công việc bận rộn, cũng không có nhiều thời gian, thời gian sau giờ tan tầm còn dư lại không nhiều cũng bị tăng ca và mấy buổi xã giao lấp kín.
“Ngày hôm qua nhìn thấy anh và Giang Sở Tinh, đã tức giận?” Anh cắn tai cô, cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể cô, thì nhịn không được muốn khi dễ.
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu muốn tránh lại bị anh dùng lực giam cầm: “Vẫn ổn...”
Hai người rõ ràng đang làm chuyện thân mật như vậy, anh lại nghiêm túc mà nói mấy cái này, trong lòng Thẩm Dĩnh ngoại trừ bội phục vẫn là bội phục.
“Yên tâm, có một số việc anh chỉ làm với em.” Anh khẽ hôn vào tai cô, thực ra là đang giải thích.
Qua một ngày, Thẩm Dĩnh đã điều chỉnh lại tâm trạng từ lâu, nhưng anh có thể nghĩ đến việc giải thích với cô, đương nhiên tốt hơn so với việc không giải thích.
Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, cũng không biết là do nhiệt độ cơ thể của người đàn ông quá nóng hay là do nguyên nhân khác, đầu óc cô choáng váng mơ hồ tựa như đang nằm trên đống bông.
Quần áo trên người cô không biết từ khi nào đã bị cởi ra rồi lấy đi, cô đắm chìm trong ý loạn tình mê do anh tạo ra, đang lúc hai người cao trào, cánh cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Không nghe thấy tiếng nói, chỉ có tiếng “cốc cốc” rất nhỏ.
Thẩm Dĩnh hoảng sợ, cơ thể cũng căng thẳng theo, suýt chút nữa khiến cho Lục Hi giương vũ khí đầu hàng, anh nhéo da thịt bên eo cô một chút, giọng nói khàn khàn truyền vào tai cô: “Đừng lộn xộn!”
Thẩm Dĩnh cắn môi, nửa ngày mới đứt quãng nói ra hai chữ: “Có, có người...”
“Không cần quan tâm.” Lúc này anh không muốn quan tâm bất cứ thứ gì, chỉ thầm nghĩ muốn cùng cô ở một chỗ, mọi thứ, hoàn hoàn, hoàn toàn có được cô.
Nước trong bồn tắm lớn tràn ra, so với sự điên cuồng bên trong, cơ thể của Giang Sở Tinh ở ngoài cửa lại cảm giác lạnh lẽo.
Khoảng thời gian này, cô ta gõ cửa lại không có ai mở, hai người đang làm gì không cần nói cũng biết, đều là người trưởng thành, cho dù không nhìn thấy cũng có thể đoán được.
Cô ta nhịn không được bước lên phía trước, dán lỗ tai lên cánh cửa, nhưng hiệu quả cách âm quá tốt, cẩn thận lắng nghe nửa ngày lại không nghe thấy một chút động tĩnh.
Nghĩ đến giờ này phút này Lục Hi đang ôm một người phụ nữ khác làm chuyện hoan ái, trong lòng cô ta giống như bò lên chảo nóng, xèo xèo đau đến mức không chịu nổi.
Sao anh có thể có người phụ nữ khác?
Giang Sở Tinh nghiến răng, cảm thấy Lục Hi đã phản bội cô ta, cô ta không cho phép anh có người khác, nếu không phải của cô ta, cô ta thà phá hủy cũng sẽ không giao cho người khác!
Cơ thể Giang Sở Tinh cứng ngắc bước về phía phòng mình, nhìn những vật trang trí xa lạ xung quanh, trái tim cô ta giống như bị khoét một cái lỗ lớn, trống rỗng bị gió lạnh tràn vào.
Tình yêu mà anh dành cho Thẩm Dĩnh còn sâu đậm hơn so với tưởng tượng của cô ta, cái loại tình cảm lơ lãng toát ra tình ý này khiến cho cô ta càng ngày càng sợ hãi.
Vốn tưởng rằng sẽ không mất đi, lại đang chậm rãi mất đi, vốn tưởng rằng đang nắm trong tay, lại mắt thấy sẽ trở thành của người khác.
Kế hoạch ban đầu của cô ta lúc này có vẻ đã vô dụng, vốn định từng bước thay đổi mối quan hệ của bọn họ, nhưng lại không kịp, trái tim Lục Hi hướng về Thẩm Dĩnh không dễ dàng có thể dao động như vậy.
Nếu là như vậy, cô ta không ngại đẩy nhanh tiết tấu, cho dù cô ta cũng không có được bất kỳ lợi ích nào vẫn tốt hơn so với nước ấm nấu ếch như bây giờ.
Cô ta âm thầm hạ quyết tâm, từ trong ngăn kéo bị khóa lấy ra một chiếc di động khác gọi cho Thiệu Mộc Giai, điện thoại đổ chuông hai tiếng đã được nhận, một giọng nữ thô kệch truyền ra: “Alo.”
“Kế hoạch cần phải thực hiện nhanh hơn rồi, đợi tôi gửi cho cô một địa chỉ, ngày mai cô đến khoa não của bệnh viện trong địa chỉ, tìm một người bệnh tên Trương Lan Trình tìm hiểu một chút tình huống, rồi báo lại cho tôi.”
“Người này là ai?” Trốn đông trốn tây một khoảng thời gian, tiền để dành trên người cũng không có nhiều, có tiền cũng không dám tiêu, sợ bị bắt được, cuộc sống khó khăn khiến cho Thiệu Mộc Giai như thay đổi thành một người khác, cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Bà ngoại của tôi.” Giang Sở Tinh thành thật nói cho cô ta, giọng điệu dặn dò hung ác: “Nhớ kỹ, nhất định không được nói cho bất cứ kẻ nào, biết chưa!”
“Cô coi tôi như kẻ ngốc sao? Tôi sẽ không nói.”
Giang Sở Tinh không dám lơ là, uy hiếp nói: “Xốc lại tinh thần, nếu xảy ra một chút sai lầm chúng ta đều xong đời.”
“Cô yên tâm, không có ai làm những việc này nhanh hơn tôi, bây giờ cái gì tôi cũng không muốn, chỉ cần tiền và tự do.” Đối với những chuyện khác, hiện tại ngay cả việc ảo tưởng cô ta cũng không nghĩ đến nữa rồi.
CHƯƠNG 202: ĐỪNG LỘN XỘN
Cái này, cái cái cái...
Thẩm Dĩnh trừng lớn mắt, bất giác nhìn chằm chằm về phía đó, chưa kịp che giấu đã bị bắt được.
Cô bị dọa đến mức nói năng loạn xạ, tim đập loạn nhịp: “A! Anh, anh anh bình tĩnh, bình tĩnh...”
Cô thậm chí còn không dám dừng tầm mắt trên người anh quá lâu, mũi ngưa ngứa như thể giây tiếp theo sẽ chảy ra hai hàng máu...
Trên người anh trần như nhộng, không mặc gì cả, cứ trần truồng như vậy mà xuất hiện trước mặt cô, muốn làm cái gì không cần nói cũng biết.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông rơi trên người cô, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, có lẽ lúc nãy xả nước không cẩn thận bị văng nước lên, ngực ướt một mảng, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết đồ lót màu hồng nhạt, màu sắc giống cơ thể cô lúc động tình.
Hầu kết lên xuống, miệng có chút khô, còn có tiếng nước rào rào vang lên sau lưng, anh nâng tay cởi ra một chiếc cúc trên cổ áo cô, đổi lấy một tiếng hét lớn hơn.
“Lục Hi! Anh... có thật là uống nhiều không vậy?!”
“Hừm.” Trong xoang mũi người đàn ông khẽ hừ ra một tiếng xem như trả lời, động tác của anh vẫn không ngừng, tiếp tục cởi cúc áo của cô, cởi nửa ngày, còn dư lại một nửa, người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, bàn tay dùng chút lực khiến cho một hàng cúc áo kia trực tiếp văng ra.
Cúc áo “lách cách lách cách” rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thẩm Dĩnh kinh ngạc đến ngây người, chậm rãi ngẩng đầu chống lại ánh mắt tối của anh, khiếp sợ nói không ra lời: “Anh...”
Đột nhiên anh làm như vậy, trong lòng Thẩm Dĩnh có chút hoảng, không phải sợ hãi cũng không phải khiếp đảm, mà là một loại hoảng khi không có chỗ nào ẩn nấp dưới hormone nam tính mạnh mẽ.
Mặc dù rất “bạo lực”, nhưng cũng rất nam tính...
Hành vi khác thường của anh khiến cho cô cảm thấy không có sức kháng cự.
Lục Hi nhìn khuôn mặt đỏ bừng và sự rung động trong đáy mắt cô, sau khi biết cô cũng không thật sự bài xích, liền cởi chiếc váy ngủ trên người cô, tùy tay ném lên bồn rửa tay, vải trắng nhanh chóng bị nước làm ướt, lưu lại một vòng dấu vết nhàn nhạt.
Đồ lót màu hồng nhạt mặc ở trên người cô, thanh thuần lại quyến rũ, cô rất thích hợp với phong cách như vậy, gợi cảm khó nói nên lời.
Lục Hi biết cô dễ thẹn thùng, đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, đưa cô vào trong bồn tắm lớn, nhiệt độ nước thích hợp tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, hơi nước bốc lên bay lượn quanh người, ấm áp lại mông lung.
Hai người kề sát da thịt, mỗi một chỗ cọ sát qua đều như bốc cháy, anh từ phía sau ôm lấy cô, thấp giọng khẽ nói bên tai cô: “Muốn anh hay không?”
Đôi tai Thẩm Dĩnh bốc cháy, trái tim run rẩy, ý câu nói của anh là gì, không cần nhiều lời, chắc chắn không trong sáng.
Sau một lúc lâu, cô mới ngượng ngùng gật đầu: “Muốn.”
Từ lúc Giang Sở Tinh chuyển đến, hành vi bình thường khi ở nhà của bọn họ cũng thu liễm hơn, không tự do như lúc trước, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hơn nữa gần đây công việc bận rộn, cũng không có nhiều thời gian, thời gian sau giờ tan tầm còn dư lại không nhiều cũng bị tăng ca và mấy buổi xã giao lấp kín.
“Ngày hôm qua nhìn thấy anh và Giang Sở Tinh, đã tức giận?” Anh cắn tai cô, cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể cô, thì nhịn không được muốn khi dễ.
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu muốn tránh lại bị anh dùng lực giam cầm: “Vẫn ổn...”
Hai người rõ ràng đang làm chuyện thân mật như vậy, anh lại nghiêm túc mà nói mấy cái này, trong lòng Thẩm Dĩnh ngoại trừ bội phục vẫn là bội phục.
“Yên tâm, có một số việc anh chỉ làm với em.” Anh khẽ hôn vào tai cô, thực ra là đang giải thích.
Qua một ngày, Thẩm Dĩnh đã điều chỉnh lại tâm trạng từ lâu, nhưng anh có thể nghĩ đến việc giải thích với cô, đương nhiên tốt hơn so với việc không giải thích.
Nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, cũng không biết là do nhiệt độ cơ thể của người đàn ông quá nóng hay là do nguyên nhân khác, đầu óc cô choáng váng mơ hồ tựa như đang nằm trên đống bông.
Quần áo trên người cô không biết từ khi nào đã bị cởi ra rồi lấy đi, cô đắm chìm trong ý loạn tình mê do anh tạo ra, đang lúc hai người cao trào, cánh cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Không nghe thấy tiếng nói, chỉ có tiếng “cốc cốc” rất nhỏ.
Thẩm Dĩnh hoảng sợ, cơ thể cũng căng thẳng theo, suýt chút nữa khiến cho Lục Hi giương vũ khí đầu hàng, anh nhéo da thịt bên eo cô một chút, giọng nói khàn khàn truyền vào tai cô: “Đừng lộn xộn!”
Thẩm Dĩnh cắn môi, nửa ngày mới đứt quãng nói ra hai chữ: “Có, có người...”
“Không cần quan tâm.” Lúc này anh không muốn quan tâm bất cứ thứ gì, chỉ thầm nghĩ muốn cùng cô ở một chỗ, mọi thứ, hoàn hoàn, hoàn toàn có được cô.
Nước trong bồn tắm lớn tràn ra, so với sự điên cuồng bên trong, cơ thể của Giang Sở Tinh ở ngoài cửa lại cảm giác lạnh lẽo.
Khoảng thời gian này, cô ta gõ cửa lại không có ai mở, hai người đang làm gì không cần nói cũng biết, đều là người trưởng thành, cho dù không nhìn thấy cũng có thể đoán được.
Cô ta nhịn không được bước lên phía trước, dán lỗ tai lên cánh cửa, nhưng hiệu quả cách âm quá tốt, cẩn thận lắng nghe nửa ngày lại không nghe thấy một chút động tĩnh.
Nghĩ đến giờ này phút này Lục Hi đang ôm một người phụ nữ khác làm chuyện hoan ái, trong lòng cô ta giống như bò lên chảo nóng, xèo xèo đau đến mức không chịu nổi.
Sao anh có thể có người phụ nữ khác?
Giang Sở Tinh nghiến răng, cảm thấy Lục Hi đã phản bội cô ta, cô ta không cho phép anh có người khác, nếu không phải của cô ta, cô ta thà phá hủy cũng sẽ không giao cho người khác!
Cơ thể Giang Sở Tinh cứng ngắc bước về phía phòng mình, nhìn những vật trang trí xa lạ xung quanh, trái tim cô ta giống như bị khoét một cái lỗ lớn, trống rỗng bị gió lạnh tràn vào.
Tình yêu mà anh dành cho Thẩm Dĩnh còn sâu đậm hơn so với tưởng tượng của cô ta, cái loại tình cảm lơ lãng toát ra tình ý này khiến cho cô ta càng ngày càng sợ hãi.
Vốn tưởng rằng sẽ không mất đi, lại đang chậm rãi mất đi, vốn tưởng rằng đang nắm trong tay, lại mắt thấy sẽ trở thành của người khác.
Kế hoạch ban đầu của cô ta lúc này có vẻ đã vô dụng, vốn định từng bước thay đổi mối quan hệ của bọn họ, nhưng lại không kịp, trái tim Lục Hi hướng về Thẩm Dĩnh không dễ dàng có thể dao động như vậy.
Nếu là như vậy, cô ta không ngại đẩy nhanh tiết tấu, cho dù cô ta cũng không có được bất kỳ lợi ích nào vẫn tốt hơn so với nước ấm nấu ếch như bây giờ.
Cô ta âm thầm hạ quyết tâm, từ trong ngăn kéo bị khóa lấy ra một chiếc di động khác gọi cho Thiệu Mộc Giai, điện thoại đổ chuông hai tiếng đã được nhận, một giọng nữ thô kệch truyền ra: “Alo.”
“Kế hoạch cần phải thực hiện nhanh hơn rồi, đợi tôi gửi cho cô một địa chỉ, ngày mai cô đến khoa não của bệnh viện trong địa chỉ, tìm một người bệnh tên Trương Lan Trình tìm hiểu một chút tình huống, rồi báo lại cho tôi.”
“Người này là ai?” Trốn đông trốn tây một khoảng thời gian, tiền để dành trên người cũng không có nhiều, có tiền cũng không dám tiêu, sợ bị bắt được, cuộc sống khó khăn khiến cho Thiệu Mộc Giai như thay đổi thành một người khác, cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Bà ngoại của tôi.” Giang Sở Tinh thành thật nói cho cô ta, giọng điệu dặn dò hung ác: “Nhớ kỹ, nhất định không được nói cho bất cứ kẻ nào, biết chưa!”
“Cô coi tôi như kẻ ngốc sao? Tôi sẽ không nói.”
Giang Sở Tinh không dám lơ là, uy hiếp nói: “Xốc lại tinh thần, nếu xảy ra một chút sai lầm chúng ta đều xong đời.”
“Cô yên tâm, không có ai làm những việc này nhanh hơn tôi, bây giờ cái gì tôi cũng không muốn, chỉ cần tiền và tự do.” Đối với những chuyện khác, hiện tại ngay cả việc ảo tưởng cô ta cũng không nghĩ đến nữa rồi.
Bình luận facebook