• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (2 Viewers)

  • Chap-203

CHƯƠNG 203: NGANG NHIÊN TRÊU CHỌC




CHƯƠNG 203: NGANG NHIÊN TRÊU CHỌC

Chớp mắt đã đến cuối năm, vào ngày làm việc cuối cùng của công ty, thật ra là đến để sắp xếp những thứ của bản thân, giao báo cáo tổng kết hàng năm.

Buổi tối, công ty tổ chức một bữa tiệc thường niên ở khách sạn tốt nhất, tất cả công nhân viên đều tới góp mặt tham gia, nhân viên cấp cơ sở một tầng, tầng quản lý một tầng, còn có mấy quản lý cấp cao và giám đốc ở một tầng, cả ba tầng khách sạn đều được bao, chi phí ở đây cũng đủ vài năm tiền lương của Thẩm Dĩnh.

Cô vốn định ăn mặc tùy ý một chút là được, không ngờ mấy nhân viên lão làng cùng tổ lại dặn cô nhất định phải ăn mặc long trọng một chút, có lễ phục cũng có thể mặc lễ phục.

Thẩm Dĩnh kinh ngạc: “Mặc lễ phục để làm gì?”

“Quy mô bữa tiệc thường niên của công ty chúng ta rất lớn, hàng năm đều có một vũ hội nhỏ, nhưng việc tham gia hay không thì tùy ý, người tự nguyện đăng ký có rất nhiều, ăn mặc cũng rất tinh xảo, nếu cô mặc một chiếc váy bình thường đi dự, cô cảm thấy thích hợp không?”

Thẩm Dĩnh nghĩ một lát, quả thật là không thích hợp lắm.

Vì vậy buổi tối hôm trước, cô lục tung tủ quần áo chọn một chiếc váy dài màu be, tay áo ren, chỗ ngực thiết kế không quá hở hang cũng không quá bảo thủ, không chói mắt nhưng rất trang trọng.

Cô cảm thấy không tồi liền mang đi, đợi sau khi đến khách sạn, công ty thuê hai gian phòng cho mỗi tổ, đồng nghiệp nam một gian, đồng nghiệp nữ một gian, chình là để thuận tiện cho mọi người chờ và thay quần áo.

Thẩm Dĩnh cầm quần áo vào phòng tắm, trong khách sạn rất ấm, sau khi thay đồ cô cũng không thấy quá lạnh, cô khoác thêm một chiếc áo lông ngắn màu xám nhạt bên ngoài, vừa vặn.

Cô vừa đẩy cửa bước ra ngoài, mấy đồng nghiệp vốn còn đang nói chuyện sôi nổi lập tức yên lặng, đều lần lượt nhìn về phía cô, ước chừng im lặng hơn nửa phút.

Tiểu Lưu là người nhiệt tình nhất, đi đến cẩn thận chạm vào chiếc áo lông của cô: “Oa, chiếc ao này đẹp quá đi? Còn làm nổi bật làn da trắng mịn.”

Thẩm Dĩnh vốn không phải là người thích thu hút sự chú ý của mọi người, bị nhìn chằm chằm như vậy cũng có chút ngượng ngùng: “Như vậy... có ổn không?”

“Không phải ổn, mà là rất ổn!” Trần Thúy Nhiên cũng ồn ào theo: “Không thể không nói, cô mặc cái áo này thật sự rất giống một ngôi sao.”

“Đâu có, cô đừng phóng đại.” Khuôn mặt của Thẩm Dĩnh hơi đỏ, nhanh chóng chạy trốn sang một bên, tránh tầm mắt của mọi người.

Cô nhìn vào bóng người trong kính, hình như quả thật cũng không tệ lắm, chỉ hy vọng bữa tiệc thường niên thuận lợi chấm dứt, cô có thể yên ổn đi ra là được.

Bảy rưỡi tối, đoàn người đều tự đi về phía tầng của mình, Thẩm Dĩnh và Trần Thúy Nhiên đều mới đến công ty không lâu, đương nhiên nằm trong cấp cơ sở của công ty, các đồng nghiệp cũng đều rất nhiệt tình, không còn sự căng thẳng và áp lực như bình thường, tất cả mọi người đều trò chuyện với nhau.

Thẩm Dĩnh vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của không ít người, nhiều đồng nghiệp đã gặp cô ở công ty cũng sững sờ, sự kinh diễm trong đáy mắt cũng khó che giấu.

Diện mạo của cô không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng so sánh với người khác vẫn có dư, cách ăn mặt đi làm bình thường của cô đều trong trắng thuần khiết, mọi người nhìn cũng thành thói quen, cũng không cảm thấy cô dễ nhìn, bây giờ thay bộ quần áo và trang điểm lên giống như thay đổi thành một người khác, đẹp đến mức không rời được tầm mắt.

Thẩm Dĩnh xấu hổ mỉm cười, nhanh chóng đăng ký đi vào phòng tiệc.

Bên trong đã đặt không ít món tráng miệng tinh tế, lượng ăn cũng không quá nhiều, Thẩm Dĩnh cầm một cái bỏ vào trong miệng, cảm giác đói bụng cuối cùng cũng vơi đi một chút.

Không bao lâu sau, bữa tiệc chính thức bắt đầu, bàn của các cô không quan trọng được đặt một bên, chủ yếu là các lãnh đạo phát biểu, kèm theo các hoạt động thưởng tiền lì xì và phát quà.

Tới cuối cùng, còn có một tiết mục khen thưởng, cánh cửa hội trường được đẩy ra, Lục Hi dẫn đầu đám người đi vào, nháy mắt khiến cho bầu không khí tại hiện trở nên căng thẳng.

Hàm Y là một trong những công ty luật sư hàng đầu trong nước, cũng có không ít văn phòng chi nhánh, trong cùng một công ty muốn nhìn thấy Lục Hi cũng không phải chuyện dễ, huống chi là mấy văn phòng chi nhánh phía dưới.

Người đàn ông mặc một áo vest màu xanh đậm, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, toàn bộ quần áo của anh đều được đặt làm thủ công, đường may và kiểu cách vừa khéo phác họa dáng người anh, hôm nay anh không đeo cà vạt, mà thắt nơ, rất có dáng vẻ quý ông thân sĩ lại phong độ.

Tầm mắt của Thẩm Dĩnh dừng trên người anh, nhịp tim đập nhanh hơn, nhìn thấy anh trong một tình huống trang trọng như vậy, hoàn toàn khác với lúc ở nhà, cái loại khí tràng và tài năng lãnh đạo đặc biệt trên người anh chỉ có trong hoàn cảnh như thế này mới có thể hiển lộ không sót thứ gì.

Anh đi đến đâu trở thành tiêu điểm đến đó, một người đàn ông như vậy dường như được sinh ra để dẫn dắt bước đi của mọi người.

Lục Hi đi lên bục, bài phát biểu ngắn gọn tổng kết năm vừa qua và triển vọng đối với tương lai, và gửi lời cảm ơn tới toàn thể nhân viên trong một năm này, toàn bộ bài phát biểu thành thục, ổn trọng, lại làm cho người ta nghe xong tràn đầy niềm tin đối với tương lai của công ty, có lẽ đây là lời mà một người lãnh đạo tốt mới có thể nói ra.

Sau khi Lục Hi nói xong, bước xuống khỏi bục và ngồi xuống, có không ít giám đốc điều hành khác lần lượt lên phát biểu, thời gian cũng không tính là dài.

Thẩm Dĩnh nghĩ không có chuyện gì của mình, đang khẽ nói chuyện với Trần Thúy Nhiên, bỗng nhiên nghe được tên mình được gọi trên bục.

Cô có chút ngơ ngác, ngồi thẳng người tiếp nhận tầm mắt rửa tội của mọi người, cũng chăm chú lắng nghe bài phát biểu của lãnh đạo trên bục: “Mọi người đều biết năm nay công ty đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, đương nhiên kết quả cuối cùng không gây ra hậu quả nghiêm trọng, những người trong đó, nên phê bình đã tiến hành phê bình, nên khen thưởng cũng nhân cơ hội này phải khen thưởng, chuyện này ít nhiều cũng nhờ đồng nghiệp Thẩm Dĩnh của chúng ta mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hy vọng tất cả mọi người có thể học tập tinh thần cống hiến tích cực của cô ấy, đừng cảm thấy chuyện của người khác thì không phải là chuyện của mình, phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, vì công ty mà suy nghĩ, mới có thể có được một tương lai tốt đẹp hơn...”

Lãnh đạo ở trên bục bô lô ba la nói một đống lớn, cuối cùng lại điểm danh cô: “Sau đây, tôi muốn trao tặng một chiếc cúp và tiền thưởng cho đồng nghiệp Thẩm Dĩnh trong trụ sở chính của chúng ta để khuyến khích cổ vũ, mọi người hoan nghênh.”

Tiếng vỗ tay bồm bộp vang lên đến, cả người Thẩm Dĩnh đều xấu hổ, trong lòng hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị, cô kiên trì bước lên dưới sự theo dõi của mọi người, lãnh đạo chi nhánh đang chuẩn bị trao cúp và tiền lì xì cho cô, nhưng Lục Hi bỗng nhiên lại bước lên, trực tiếp nhận lấy đồ từ trong tay anh ta.

Nhìn khắp cả công ty, ai chẳng biết mối quan hệ giữa bọn họ, mặc dù hành động này của anh cũng không có gì là không ổn, nhưng ở trong mắt mọi người lại thêm một phần ám muội.

Khuôn mặt của Thẩm Dĩnh gần như bị thiêu đốt đến tận cổ, hai tay run run tiếp nhận đồ từ trong tay anh, người đàn ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, đầu ngón tay cố ý xẹt qua lòng bàn tay cô, người ngoài không thể nhìn thấy, Thẩm Dĩnh lại bị anh trêu chọc khiến khuôn mặt nhỏ càng hồng, nhanh chóng rút tay về, nở nụ cười có chút co quắp, cứng ngắc nói: “Cám ơn sự khích lệ của công ty, tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn để báo đáp sự bồi dưỡng của công ty.”

Chờ lúc cô từ trên bục đi xuống, chân cũng mềm, hận không thể đi lên túm cái người đàn ông đường hoàng kia xuống dưới.

Trêu chọc cô phải không?

Chờ đến lúc về nhà đi!

Trần Thúy Nhiên thấy cô ngồi thở phì phì, cười nói: “Thế nào, ban ngày là cấp trên, buổi tối là chồng, loại cảm giác này có phải rất kỳ diệu hay không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom