• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (1 Viewer)

  • Chap-208

CHƯƠNG 208: ĐIỆN THOẠI CỦA BỐ VỢ




CHƯƠNG 208: ĐIỆN THOẠI CỦA BỐ VỢ

Thẩm Dĩnh nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt sau đó mới quay người đi lên lầu, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ rất nhiều đồ, đi lên đến tầng bốn thì mồ hôi đầm đìa.

Đứng ở trước cửa còn chưa kịp gõ, thì thấy Đào Ly Hinh đi ra: “Vừa rồi đã nghe thấy tiếng, sao bây giờ con mới lên tới đây…Con, là đang chuyển nhà hay sao?”

Đào Ly Hinh thấy trong tay cô rất nhiều đồ đạc, thân hình nhỏ bé của cô đều sắp ngã xuống, liền vội vàng đi tới giúp cô cầm mấy thứ.

Vào đến trong nhà, Thẩm Tri Lịch thấy hai mẹ con mang theo một đống đồ đạc cũng kinh ngạc hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Thẩm Dĩnh xoay người thả đồ xuống, cũng không biết nên giải thích thế nào, tùy tiện nói bừa một lý do: "Đây là quà của công ty con, còn có một vài thứ là do con mua, con không dùng hết nên lấy về cho mọi người!”

"Hừ." Thẩm Tri Lịch bước tới liếc nhìn mấy cái túi, rõ ràng không tin: “Con tưởng ba với mẹ của con đều là kẻ ngốc hay sao, những thứ này con có khả năng mua được?”

Thẩm Dĩnh lúng túng sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm: "Ba, ba cũng xem thường con quá!”

Thẩm Tri Lịch trước đó là quan chức chính phủ, không ít người tặng quà cho ông, đủ loại cái gì cũng có, mặc dù ông không nhận nhưng mưa dần thấm lâu, tất cả đều hiểu rõ, những thứ này chắc chắc không phải mấy tháng tiền lương của Thẩm Dĩnh có thể mua được.

Đào Ly Hinh tiện tay mở một cái túi ra, bên trong là một chiếc điện thoại kiểu mới nhất, bà lập tức nhíu mày, cất lại chỗ cũ: “Tiểu Dĩnh, những thứ này rốt cuộc là ở đâu ra?”

Thẩm Dĩnh thấy không thể nói dối được, chỉ có thể nói sự thật: “Đây là của Lục Hi tặng cho mọi người…”

"Lục Hi?"

"Ừm..." Thẩm Dĩnh không tự giác cúi thấp đầu xuống: “Anh ấy nói đây là một chút thành ý của anh ấy, mong mọi người nhận lấy.”

Thực tế nguyên văn lời nói của Lục Hi là, những vật này là một chút thành ý nho nhỏ của anh, về sau có cơ hội sẽ chính thức đến chào hỏi, chỉ có điều mấy câu sau Thẩm Dĩnh cũng không dám nói, sợ Thẩm Tri Lịch kích động quá sẽ trực tiếp thổi bay cô ra khỏi cửa.

Đôi vợ chồng già nhìn đống quà đang bày trên mặt đất, sau đó quay đầu nhìn nhau lần nữa, trong mắt đều là mâu thuẫn và rối rắm.

Đào Ly Hinh kéo tay Thẩm Dĩnh ngồi lên ghế salon: “Tiểu Dĩnh, những thứ này cũng không phải là một chút thành ý, nhà chúng ta không thể nhận lung tung, con vẫn nên mang trả lại đi…”

"Mẹ, đã lấy ra rồi thì để trong nhà đi, tặng cũng đã tặng rồi, người ta cũng không thể nào nhận lại.” Thẩm Dĩnh vừa nghĩ tới chuyện đem trả lại những đồ này liền cảm thấy đau đầu, cô hiểu Lục Hi rất rõ, chắc chắn sẽ không tránh khỏi cãi nhau, hơn nữa lúc đấy nhất định anh sẽ mang trở lại đây.

Thẩm Tri Lịch nghe cô nói như vậy, đột nhiên cáu kỉnh: "Bây giờ con với người ta rốt cuộc là có quan hệ thế nào, ba cùng mẹ cũng không thể nào không biết rõ lại đi nhận quà của người ta.”

Đôi vợ chồng già từ hồi trẻ đến bây giờ vẫn luôn là người thật thà, mặc dù làm quan chức nửa đời người nhưng Thẩm Tri Lịch lại không phải người theo chủ nghĩa quan liêu, là một người vô cùng trong sạch.

"Ba!" Thẩm Dĩnh nghe câu nói này có chút tức giận: "Ba nghĩ con là ai?”

"Vậy con nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Đào Ly Hinh ở giữa làm vai trò của một người hòa giải, sợ hai cha con lại cãi nhau một lần nữa, gần đến năm mới còn không được yên ổn.

Thẩm Dĩnh nặng nề thở dài, không còn cách nào khác đánh phải đem sự thật nói ra: “Con cùng Lục Hi là mối quan hệ nam nữ bình thường, bây giờ chúng con đang yêu nhau.”

"Yêu đương con cũng không thể nhận quà đắt giá như vậy.” Thẩm Tri Lịch không hề nhượng bộ, đưa tay chỉ những hộp quà trên mặt đất: “Con cho người ta mang đồ về.”

"Ba ~" Thẩm Dĩnh vừa lo lắng lại vừa bất đắc dĩ, cô biết Thẩm Tri Lịch để ý điều gì, nhưng mối quan hệ của cô và Lục Hi cũng không như bọn họ nghĩ: “Những thứ này với anh ấy căn bản không tính là gì hết.”

"Con còn nói!" Thẩm Tri Lịch càng nghe càng tức giận, lông mày đều nhướng lên: "Đối với người ta thì không tính là gì nhưng con cũng không thể nhận, ba và mẹ con từ nhỏ đã dạy con thế nào?”

Tính tình của Thẩm Dĩnh từ nhỏ đến giờ, trong mắt của bọn họ cô chính là người thích lợi dụng những tiện nghi nhỏ như vậy sao?

Nếu như không phải Lục Hi kiên trì muốn cô cầm về, cô cũng không bao giờ chủ động nhận của anh bất cứ thứ gì.

Nghĩ đến việc cha mẹ không thể hiểu được mình, trong lòng liền thở dài một hơi, nói chuyện cũng không kịp suy nghĩ, cô tức giận thốt ra: "Được được được, ba mẹ không muốn nhận, đợi ngày nào đó người ta mang đồ vật đến cửa tặng, lúc đó ba mẹ liền muốn!”

Lời vừa nói ra, khí phách mạnh mẽ khiến mọi người trong phòng khách đều sửng sốt, hai mắt nhìn nhau, đặc biệt là Thẩm Dĩnh, mới nói ra miệng liền hối hận... cô bị điên rồi sao???

Cô vừa chuẩn bị mở miệng giải thích để cứu vãi một chút nhưng chưa kịp nói thì nghe được giọng nói khó tin của Đào Ly Hinh: “Con cùng cậu ta đã phát triển đến bước này rồi sao?”

"..." Xong, bây giờ nói cái gì cũng uổng công, Thẩm Dĩnh có cảm giác như đang ngồi trên bếp lửa, miệng há hốc: “Không, không phải, mẹ, ý của con không phải như vậy, con…”

"Vậy ý của con là gì?” Giọng nói của Thẩm Tri Lịch cuối cùng cũng hạ xuống, không kích động như vừa rồi: “Con hãy thành thật nói ra, các con có phải có kế hoạch gì rồi hay không?”

Hai người, hai cặp mắt đều rơi trên mặt Thẩm Dĩnh, là người nhà đã sống chung cùng nhau nhiều năm như vậy, một ánh mắt, một giọng nói đều có thể nhận ra tất cả.

Thẩm Dĩnh muốn giấu diếm, nhưng biểu cảm của cô đã bị lộ, cô cúi đầu thở dài một hơi, nhẹ gật đầu: “Vâng...”

Lần này, đến lượt Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch không có gì để nói, dù thế nào cũng không thể ngờ tới con gái của mình lại tốc độ nhanh như vậy, nhìn qua chỗ quà tặng này cũng phải trên dưới chín chữ số, căn bản không phải tiêu chuẩn của người bình thường.

Chuyện này. . .

Ánh mắt Đào Ly Hinh nhìn qua hai người còn lại, chủ động làm dịu bầu không khí: “Ba mẹ chỉ là lo lắng cho con, cũng không phải cố tình làm khó con, nếu con sớm nói ra có phải tốt rồi không, đột nhiên xách nhiều quà đắt giá như vậy trở về, trong lòng chúng ta đều cảm thấy không yên tâm.”

"Con nói sớm mẹ cũng không nghe." Thẩm Dĩnh nhỏ giọng mạnh miệng: "Con đã lớn như vậy rồi, con làm chuyện gì đương nhiên bản thân con biết, ba mẹ đừng quan tâm mù quáng, con là kiểu người đi lợi dụng người khác sao?”

"Cho dù con có lớn thế nào thì trước mặt ba mẹ con vẫn là một đứa trẻ.” Đào Ly Hinh vỗ vai cô: "Được rồi được rồi, vào nhà nghỉ ngơi một lát đi, đợi chút nữa mẹ hâm nóng lại thức ăn thì hãy ra ăn.”

"Không được!" Thẩm Tri Lịch bỗng nhiên lên tiếng gọi hai người trở lại.

Thẩm Dĩnh giật nảy mình, đưa tay vỗ vỗ ngực: "Lại làm sao nữa ba?”

"Người ta tặng nhiều đồ như vậy, chúng ta đã nhận thì cũng phải tự mình nói một câu cám ơn.” Thẩm Tri Lịch là người điển hình cho trường phái hành động, lập tức để Thẩm Dĩnh gọi điện thoại: "Con gọi điện thoại cho anh ta, để ba nói chuyện.”

"A?" Một câu nói của ông khiến cho Thẩm Dĩnh kinh ngạc: “Ba, ba đang đùa con à?”

Cô nhìn Thẩm Tri Lịch với ánh mắt mong đợi, hi vọng một giây sau ông có thể thu hồi lời nói kia, nhưng chút tưởng tượng này của cô rất nhanh bị phá vỡ, chỉ thấy Thẩm Tri Lịch sốt ruột khoát tay: “Đừng nói chuyện vô nghĩa, nhanh lên!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom