• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (1 Viewer)

  • Chap-210

CHƯƠNG 210: NỬA ĐÊM VÀO PHÒNG ANH.




CHƯƠNG 210: NỬA ĐÊM VÀO PHÒNG ANH

“Em mới không chạy ấy.” Cô cứng miệng nói, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ, dù sao đã từng gặp ông bà ngoại của Lục Hi, lúc đó quả thực không dễ chịu, nghĩ đến người nhà cô, trong lòng thậm chí còn hoang mang hơn.

Nhưng cũng giống như anh nói, những chuyện này sớm muộn gì cũng phải trải qua, cô không thể vừa mới bắt đầu đã rút lui được.

Hơn nữa, còn có anh.

Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, Đào Ly Hinh gõ cửa gọi cô ra ăn cơm, Thẩm Dĩnh vội vàng cúp máy.

Lục Hi cất điện thoại di động vào túi, xuống xe đi vào biệt thự.

Kéo rèm cửa ở phòng cuối cùng trên tầng hai, rèm cửa của cửa sổ sát đất khẽ di chuyển, Giang Sở Tinh trốn ở phía sau, Lục Hi ngồi trong xe bao lâu, cô ta cũng đứng ở trong đó bấy lâu.

Không cần nghĩ, chắc chắn là người phụ nữ đê tiện Thẩm Dĩnh kia gọi điện thoại.

Trong đôi mắt của cô ta đều là sự ghen tỵ, sự tức giận gần như cùng cháy.

Nhưng may là, bây giờ Thẩm Dĩnh đã đi rồi, những ngày này không nhìn thấy cô ta, trong ánh mắt của Lục Hi chỉ có một mình cô ta.

Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Sở Tinh bình tĩnh hơn rất nhiều, cho dù cô ta không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong biệt thự, nhưng chỉ cần Lục Hi ở cạnh cô ta, tất cả đều có thể chịu đựng được.

Giang Sở Tinh đẩy cửa đi ra phòng khác, chuẩn bị đi xuống tầng, lúc đi qua phòng ngủ chính giữa, bước chân liền dừng lại, trước đây đều là Thẩm Dĩnh và Lục Hi ở, bây giờ cô đi rồi…

Đôi mắt của Giang Sở Tinh lóe lên một tia sáng, nhìn chằm chằm vài giây sau đó thu lại ánh mắt, vẻ mặt vẫn như bình thường đi xuống tầng.

Lục Hi vừa mới thay giày ở cửa, lúc này đã gần 2h rồi, anh đi đi lại lại vẫn chưa ăn cơm trưa, Giang Sở Tinh đi về phía trước: “Hi, em kêu dì Lý làm cho anh mọt chút đồ ăn nhé?”

“Không cần đâu, lát nữa còn có một cuộc họp từ xa?”

“Còn có cuộc họp?”

“Cuộc họp video với công ty ở nước ngoài, cuối năm sẽ có một cuộc họp.” Tâm trạng của Lục Hi rất tốt, trả cô ta từng câu một, chỉ là cũng không nói chuyện nhiều, vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

“Vậy tối nay anh có ăn cơm ở nhà không?” Giang Sở Tinh thấy anh muốn đi lên tầng, vội vàng nói, sợ anh từ chối, còn bổ sung thêm một câu: “Trước đây đón tết trong nhà có thói quen gói bánh chẻo, mặc dù năm nay chỉ có hai người chúng ta, anh có thể, có thể... ở cùng em không?”

Cô ta cố tình hạ giọng xuống, giống như câu xin anh thương hại mình, sự cô đơn trong giọng nói khiến không nén nổi mà nghĩ đến nếu như ba mẹ của cô ta còn trên đời….

Lục Hi hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động lên xuống, xoang mũi phát ra: “Ừ.”

Nói xong, anh quay người đi lên phòng sách ở tầng ba.

Giang Sở Tinh nhìn vào lưng người đàn ông biến mất trong tầm mắt, đôi môi hơi mím lại, quay đầu lại muốn dặn dò dì Lý chuẩn bị nguyên liệu làm bảnh chẻo, không ngờ vừa mới nghiêng mặt qua đã đối diện với một đôi mắt già nua.

Nụ cười trên môi cô ta cứng lại một lúc, nhưng rất nhanh đã được cô ta che lại: "Dì Lý, dì đã nghe thấy hết rồi."

Dì Lý rõ ràng nhìn thấy một giây trước cô ta còn rất đáng thương, giây sau khuôn mặt đã thể hiện ra sự vui mừng khi đạt được ý đồ, mặc dù đã ở cái tuổi này rồi nhưng vẫn không thể chịu được mà nổi da gà.

Bà ấy không có thiện cảm với cô Giang này, cũng không ngờ cô ta lại có âm mưu như vậy.

“Dì Lý, dì sao vậy?” Đang suy nghĩ gì đó, Giang Sở Tinh đã bước nhanh đến trước mặt bà ấy.

Dì Lý hoàn hồn, có chút ngượng ngùng khẽ mỉm cười: “Không sao, lúc nãy đột nhiên nhớ đến thịt để làm nhân đã hết rồi, tôi sẽ đi mua ngay.”

Giang Sở Tinh thấy bà ấy muốn rời đi, mờ ám nói với bóng lưng của bà ấy một câu: “Dì Lý, dì yên tâm, sau này tôi ở trong nhà này chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với dì.”

Trong lòng dì Lý rất căng thẳng, biết mình chỉ là một người giúp việc không có quyền lên tiếng, cô ta nói như vậy thực ra là có ý muốn cảnh cáo bà ấy.

Nhưng….

Dì Lý quay lại và mỉm cười với cô ta: "Cô Giang, tôi là một người giúp việc, dù thế nào cũng đều là như vậy."

Nghe thấy vậy, Giang Sở Tinh hài lòng gật đầu: “Dì đi làm việc đi.”

Dì Lý nhanh chóng đi vào phòng bếp, che cửa lại, tay chống lên mặt bàn lạnh bang, trong lòng lại tự hỏi là có cần phải nhắc nhở Thẩm Dĩnh không.

Cô Giang này có chỗ nào đối xử với ông Lục như anh trai, mà chính là coi như người đàn ông của mình!

……

7h tối, dì Lý mang bánh chẻo đặt lên bàn ăn, bà gói hai loại nhân, cà rốt thịt cừu, còn có cá yến, ông Lục thích ăn cá, sẽ hợp khẩu vị hơn.

Giang Sở Tinh còn đặc biệt dặn bà làm mấy món ăn đón năm mới, dì Lý làm xương nấu dưa, trân châu, còn có tôm phú quý, đều là những món khi đón năm mới thường ăn.

Giang Sở Tinh gọi Lục Hi xuống, giành gắp từng món ăn vào bát của anh: “Hi, mau ăn đi cho nóng.”

Lục Hi nhìn vào những món ăn phong phú trên bàn và phải nói rằng dì Lý là một người giúp việc rất giỏi, khả năng nấu ăn thì khỏi phải nói, mỗi món ăn đều như nhau, khiến người khác chỉ cần nhìn thôi cũng đã muốn ăn rồi.

Anh thử một chiếc bánh chẻo cá yên, thịt cá rất mềm, thêm một chút tỏi tây để tăng thêm hương vị, rất nhẹ, rất hợp khẩu vị của anh: “Rất ngon.”

Giang Sở Tinh thấy anh thích ăn, trong lòng cũng cảm thấy vui hơn, không ngừng gắp thức ăn cho anh, Lục Hi khuyên cũng không có tác dụng, nên cũng để mặc cô.

Bữa ăn cũng được xem như là khá hài hòa, ăn cơm xong, Lục Hi xem ti vi một lúc với Giang Sở Tinh, giữa chừng anh nhận được một cuộc điện thoại, có lẽ là liên quan đến chuyện của công ty, vẫn luôn gọi đến, hơn nửa tiếng mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, nhìn ngồi nhà sáng rực, trong lòng có chút trống rỗng, người phụ nữ thích ở trong nhà bận rộn công việc đã tạm thời rời đi, cái nhà này dường như vắng vẻ hơn nhiều.

Liếc nhìn đồ đạc trong nhà, lịch trên bàn, bình hoa trên tủ rượu và nút thắt Trung Quốc màu đỏ ở giữa phòng khách, bất giác ở đây đã có rất nhiều dấu vết của cô để lại.

Lục Hi nghỉ một lúc đột nhiên bị tâm trạng thấp thỏm của mình dọa sợ, nhưng mà mới có mấy ngày không gặp mà thôi, anh đã trở nên như vậy, nói ra thật sự sẽ bị cười nhạo mà.

“Hi, nhanh vào đi, bên ngoài rất lạnh.” Giang Sở Tinh quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên ngoài cửa sổ, nhắc nhở anh.

Lúc này Lục Hi mới đi vào, ánh mắt dừng lại trên người cô, luôn cảm thấy tối nay cô có chỗ nào đó rất lạ, nhưng lại có một loại cảm giác không thể nói ra được.

Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài đến rạng sáng, đến tận lúc đi ngủ, Lục Hi mới biết được rốt cuộc là chỗ nào không đúng.

3h đêm, anh thức dậy đi vào nhà vệ sinh, buổi tối uống một ít hồng trà, bụng có chút trướng, đèn trong phòng ngủ không bật, những hình ảnh trước mắt anh đều rất mơ hồ, không nhìn rõ được.

Sau khi đi vệ sinh, anh tắt đèn, đi gần đến giường, thân hình cao lớn nằm xuống, chiếc giường mềm mại bật lên hai lần.

Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt của người đàn ông khép lại, nhưng ngay sau đó anh ta mở lại, sự hỗn loạn dưới mắt anh đã bớt đi một chút, sắc bén và sắc sảo hơn, anh khẽ nhíu mày, chăn trên người bị lật lên, nhận ra bên cạnh có người đang nằm, quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Sở Tinh đang nằm ngủ bên cạnh, mà chỗ đó, vốn là vị trí của Thẩm Dĩnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom