Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-29
CHƯƠNG 29: CẤP TRÊN GÂY KHÓ DỄ
CHƯƠNG 29: CẤP TRÊN GÂY KHÓ DỄ
Kết thúc một lần mây mưa, Thẩm Dĩnh mệt xụi người, mềm nhũn nằm trên ghế xe, cơ thể không có cách nào nhấc lên được, liếc nhìn thời gian, vẫn còn hai mươi phút nữa là đến thời gian vào làm, cô hối hận suýt nữa thì há hốc mồm.
Cô đúng là đầu óc có vấn đề mới nghĩ đến đi tìm Lục Hi nói lí lẽ.
Trái lại, người đàn ông kế bên, sảng khoái tinh thần, thắt lại cà vạt, một chút ảnh hưởng cũng không có.
Trước khi xuống xe, Thẩm Dĩnh vẫn đang chửi thầm anh trong lòng, không biết có phải là lương tâm trỗi dậy hay không, Lục Hi lại gọi cô: "Sau này, công việc của em, tôi sẽ không nhúng tay vào."
Tay kéo cửa xe của Thẩm Dĩnh đột nhiên dừng lại, cô nửa tin nửa ngờ ngoái đầu nhìn lại: "Thật chứ?"
Người đàn ông cười nhạo: "Em cho rằng tôi thích quan tâm đến em hay sao?"
Thẩm Dĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thấy anh rất thích đấy chứ."
"Nói gì đó?"
Thẩm Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười: "Em nói là cảm ơn đại ân đại đức của anh, em có làm quỷ cũng không buông tha cho anh đâu."
"Em nếu là quỷ, ông đây cũng có thể khiến em sung sướng…" Lời còn chưa dứt, trên môi bỗng nhiên xuất hiện xúc cảm mềm mại.
Thẩm Dĩnh đỏ bừng cả gương mặt, đưa tay lên chặn đôi môi mỏng của anh: "Anh đừng nói nữa!"
Lục Hi cong khóe môi, giật tay cô xuống: "Đi thôi."
Thẩm Dĩnh xuống xe xong liền chạy thật nhanh vào thang máy, không đợi Lục Hi đi cùng, liền vội vàng đóng cửa thang máy lại. Lục Hi đứng nguyên tại chỗ, trước mắt vẫn là gương mặt ửng đỏ của cô.
Sự mệt mỏi của buổi sáng cũng tiêu tan được hơn nửa ngày rồi, hiếm khi tâm tình nhẹ nhõm như vậy, bây giờ da mặt mỏng như vậy, về sau phải làm sao đây?
…
Khi Thẩm Dĩnh đi vào phòng làm việc, vẫn còn mười phút nữa mới chính thức đến giờ vào làm, cô không quên lấy giúp cho Trần Thúy Nhiên một chai nước ngọt.
"Cảm ơn cô."
"Không có gì." Thẩm Dĩnh ngồi xuống vị trí ghế của mình, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trải qua chuyện ban sáng, mặc dù trong lòng Liên Vân không hài lòng với cô, có điều lại không khiến cô sắp xếp tài liệu, mà lại chỉ định một luật sư hướng dẫn cho cô, tên là Dư Quyết Đông , một trong những luật sư xuất sắc cấp cao, đã từng nắm trong tay vô số kiện cáo lớn nhỏ, sở trưởng là các vụ án liên quan đến tranh chấp thương mại.
Đồng thời, cũng phân người mới là Nhậm Mai Phi qua đó.
Trong phòng họp, Dư Quyết Đông một thân tây trang màu đen, cà- vạt thắt chỉnh tề, vóc dáng hơn mét tám cộng với toàn thân toát lên khí chất quang minh chính đại của một người trí thức, khiến cho gương mặt tuấn tú của anh ta càng thêm phần sắc bén.
Ánh mắt của Nhậm Mai Phi vẫn luôn nhìn thẳng, khóe môi nhịn không được nâng lên thành một vòng cung, cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được phân tới làm việc với một luật sư hướng dẫn như vậy.
"Đơn giản giới thiệu bản thân một chút, Dư Quyết Đông, hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp ngành luật ở đại học Toronto, mọi người có thể gọi tôi là luật sư Dư, cũng có thể gọi trực tiếp tên tôi, thuận miệng là được." Giọng nói trau chuốt của người đàn ông truyền đến.
Nhậm Mai Phi cười càng thêm ngọt ngào: "Luật sư Dư."
"Luật sư Dư " Thẩm Dĩnh cũng ngoan ngoãn gọi theo: "Thật trùng hợp, chúng ta lại học cùng trường."
"Đúng vậy." Hiển nhiên, Dư Quyết Đông cũng đã tìm hiểu ngắn gọn những thông tin cơ bản về hai người mới, đối với đàn em cùng trường, anh ta hơi quan sát vài lần, nói: "Có điều, trong công ty không có bất cứ chuyện giao tình nào, tất cả đều phải lo liệu giải quyết việc chung, tôi không quan tâm mọi người vì sao đến đây, chỉ cần là nhân viên của tôi thì đều giống nhau, hoặc là có khả năng tiếp tục gánh vác công việc này, hoặc là tìm một con đường khác, hiểu chưa?"
Những lời này của anh ta rõ ràng là đang nói Thẩm Dĩnh, lần đầu tiên gặp mặt đã sắc bén như vậy, nhất định là Liên Vân đã nói gì đó cho Dư Quyết Đông .
Thẩm Dĩnh ngược lại không hề bất ngờ: "Luật sư Dư yên tâm, nếu như không có cách nào đảm nhiệm công việc, tôi sẽ tự mình cút xéo."
Lời này nói ra có vài phần hờn dỗi, Dư Quyết Đông hơi giật mình, sau đó mỉm cười: "Rất tốt, tôi rất thích lòng can đảm và sự hiểu biết của cô."
Nghe vậy, Nhậm Mai Phi nhìn không được nhìn về phía Thẩm Dĩnh , ý tốt trong mắt không nhiều, mà nhiều hơn cả là sự xem xét.
Dư Quyết Đông để lại cho hai người không ít tài liệu, bảo họ bình thường không có việc gì thì lấy ra xem và học hỏi nhiều hơn, sau đó Thẩm Dĩnh lấy được vụ kiện pháp lý đầu tiên trong đời: Tranh chấp thương tổn giữa công ty mỏ than và nhân viên.
Mà vụ kiện Nhậm Mai Phi nhận được lại là vụ kiện tranh chấp tình cảm, mặc dù đều không phải là những vụ án lớn, nhưng trên căn bản mà nói, mức độ khó của Thẩm Dĩnh lớn hơn một chút.
Mà vụ kiện tranh chấp này, Dư Quyết Đông cũng đến tham dự.
"Thẩm Dĩnh , có vấn đề gì cứ đến tìm tôi, thời gian diễn ra vụ kiện, cô cũng phải có mặt, rõ chưa?" Dư Quyết Đông lời ít mà ý nhiều.
Thẩm Dĩnh gật đầu: "Rõ rồi."
"Được, vậy hôm nay đến đây thôi."
Nhìn thấy Dư Quyết Đông sắp đi, Nhậm Mai Phi có chút gấp gáp đứng lên: "Luật sư Dư , còn tôi thì sao?"
"Cô?" Dư Quyết Đông một bên thu dọn đồ trong tay, một bên quét mắt về phía cô ta: "Vụ án người nào chịu trách nhiệm thì hỏi người đó, không biết?"
Nhậm Mai Phi nghẹn họng, yếu ớt trả lời: "…Biết."
Dư Quyết Đông không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng một mạch đến phòng họp.
Thẩm Dĩnh cúi đầu sắp xếp lại tài liệu nói trên, xem một tập tài liệu dày, cô đang lo lắng không biết bao giờ mới có thể xem xong, thì nghe thấy giọng nói mỉa mai của Nhậm Mai Phi : "Thẩm Dĩnh , cô cũng thật lợi hại đó, vừa đến đã được phân đến tổ của Luật sư Dư , vụ kiện cũng là anh ấy tự mình mang đến."
Thẩm Dĩnh thấy rõ ràng sự khinh thường trong đuôi mắt cô ta, không hề có ý định tranh luận, hời hợt đáp lại một câu: "Cảm ơn."
Nói xong, liền cầm lấy đồ, không hề quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Nhậm Mai Phi không ngờ tới phản ứng của cô lại như vậy, tức giận vung tay: "Thứ đồ gì không biết!"
…
Sau khi Thẩm Dĩnh trở lại phòng làm việc, Trần Thúy Nhiên lộ đầu ra khỏi vách ngăn, đưa ánh mắt về phía cô: "Thẩm Dĩnh , chủ nhiệm tìm cô."
"Chuyện gì vậy?"
"Không biết." Trần Thúy Nhiên thấp giọng bổ sung: "Thấy sắc mặt có vẻ không tốt lắm, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Thẩm Dĩnh gật đầu, đi đến trước cửa phòng làm việc của chủ nhiệm, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
"Vào đi."
“Cạch” một tiếng cửa mở ra, Liên Vân đang ngồi ở sau bàn làm việc, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, nhìn thấy cô bước vào, sắc mặt càng nặng nề, ném một tập tài liệu màu xanh da trời lên trên mặt bàn: "Có lỗi sai, đem về sửa lại đi, ngày mai giao lại."
Thẩm Dĩnh nhận lấy, đối mặt với Liên Vân vẫn còn có chút khẩn trương: "Chủ nhiệm Lưu, lỗi sai chỗ nào vậy?"
Tài liệu dày như vậy, nếu phải xem lần lượt, chắc cô phải xem đến tận nửa đêm mất.
"Người phải làm lại là tôi hay là cô?" Ngữ khí của Liên Vân không mấy thiện chí: "Có cần tôi phải đánh dấu rõ ràng chỗ nào rồi tận tay chỉ bảo cho cô làm sao sửa lại hay không?"
Thẩm Dĩnh cảm thấy thỉnh cầu của mình rất bình thường, nhưng mà thái độ thù địch của Liên Vân lại khiến cô có chút ngoài ý muốn, dù nao đi nữa đây cũng là công việc bình thường, đem tình cảm cá nhân vào công việc sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo người ta là lãnh đạo cơ chứ.
Thẩm Dĩnh chỉ có thể cầm lấy tập tài liệu, ảo não lui ra ngoài, trở về chỗ ngồi của mình, kiểm tra lại từ đầu.
Vì vậy đến giờ tan làm, Thẩm Dĩnh vẫn không thể ra về đúng giờ, Đoàn Trí Thiên gọi điện thoại đến làm cô càng phiền não, dứt khoát để điện thoại ở chế độ máy bay.
Không biết qua bao lâu, người trong phòng làm việc đều về hết, không còn một ai, một chút âm thanh yên tĩnh cũng không có, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bị một mảng tối om che khuất.
Thẩm Dĩnh cả kinh, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt lại nhìn thấy một gương mặt không thể quen thuộc hơn.
CHƯƠNG 29: CẤP TRÊN GÂY KHÓ DỄ
Kết thúc một lần mây mưa, Thẩm Dĩnh mệt xụi người, mềm nhũn nằm trên ghế xe, cơ thể không có cách nào nhấc lên được, liếc nhìn thời gian, vẫn còn hai mươi phút nữa là đến thời gian vào làm, cô hối hận suýt nữa thì há hốc mồm.
Cô đúng là đầu óc có vấn đề mới nghĩ đến đi tìm Lục Hi nói lí lẽ.
Trái lại, người đàn ông kế bên, sảng khoái tinh thần, thắt lại cà vạt, một chút ảnh hưởng cũng không có.
Trước khi xuống xe, Thẩm Dĩnh vẫn đang chửi thầm anh trong lòng, không biết có phải là lương tâm trỗi dậy hay không, Lục Hi lại gọi cô: "Sau này, công việc của em, tôi sẽ không nhúng tay vào."
Tay kéo cửa xe của Thẩm Dĩnh đột nhiên dừng lại, cô nửa tin nửa ngờ ngoái đầu nhìn lại: "Thật chứ?"
Người đàn ông cười nhạo: "Em cho rằng tôi thích quan tâm đến em hay sao?"
Thẩm Dĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thấy anh rất thích đấy chứ."
"Nói gì đó?"
Thẩm Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười: "Em nói là cảm ơn đại ân đại đức của anh, em có làm quỷ cũng không buông tha cho anh đâu."
"Em nếu là quỷ, ông đây cũng có thể khiến em sung sướng…" Lời còn chưa dứt, trên môi bỗng nhiên xuất hiện xúc cảm mềm mại.
Thẩm Dĩnh đỏ bừng cả gương mặt, đưa tay lên chặn đôi môi mỏng của anh: "Anh đừng nói nữa!"
Lục Hi cong khóe môi, giật tay cô xuống: "Đi thôi."
Thẩm Dĩnh xuống xe xong liền chạy thật nhanh vào thang máy, không đợi Lục Hi đi cùng, liền vội vàng đóng cửa thang máy lại. Lục Hi đứng nguyên tại chỗ, trước mắt vẫn là gương mặt ửng đỏ của cô.
Sự mệt mỏi của buổi sáng cũng tiêu tan được hơn nửa ngày rồi, hiếm khi tâm tình nhẹ nhõm như vậy, bây giờ da mặt mỏng như vậy, về sau phải làm sao đây?
…
Khi Thẩm Dĩnh đi vào phòng làm việc, vẫn còn mười phút nữa mới chính thức đến giờ vào làm, cô không quên lấy giúp cho Trần Thúy Nhiên một chai nước ngọt.
"Cảm ơn cô."
"Không có gì." Thẩm Dĩnh ngồi xuống vị trí ghế của mình, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trải qua chuyện ban sáng, mặc dù trong lòng Liên Vân không hài lòng với cô, có điều lại không khiến cô sắp xếp tài liệu, mà lại chỉ định một luật sư hướng dẫn cho cô, tên là Dư Quyết Đông , một trong những luật sư xuất sắc cấp cao, đã từng nắm trong tay vô số kiện cáo lớn nhỏ, sở trưởng là các vụ án liên quan đến tranh chấp thương mại.
Đồng thời, cũng phân người mới là Nhậm Mai Phi qua đó.
Trong phòng họp, Dư Quyết Đông một thân tây trang màu đen, cà- vạt thắt chỉnh tề, vóc dáng hơn mét tám cộng với toàn thân toát lên khí chất quang minh chính đại của một người trí thức, khiến cho gương mặt tuấn tú của anh ta càng thêm phần sắc bén.
Ánh mắt của Nhậm Mai Phi vẫn luôn nhìn thẳng, khóe môi nhịn không được nâng lên thành một vòng cung, cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được phân tới làm việc với một luật sư hướng dẫn như vậy.
"Đơn giản giới thiệu bản thân một chút, Dư Quyết Đông, hai mươi tám tuổi, tốt nghiệp ngành luật ở đại học Toronto, mọi người có thể gọi tôi là luật sư Dư, cũng có thể gọi trực tiếp tên tôi, thuận miệng là được." Giọng nói trau chuốt của người đàn ông truyền đến.
Nhậm Mai Phi cười càng thêm ngọt ngào: "Luật sư Dư."
"Luật sư Dư " Thẩm Dĩnh cũng ngoan ngoãn gọi theo: "Thật trùng hợp, chúng ta lại học cùng trường."
"Đúng vậy." Hiển nhiên, Dư Quyết Đông cũng đã tìm hiểu ngắn gọn những thông tin cơ bản về hai người mới, đối với đàn em cùng trường, anh ta hơi quan sát vài lần, nói: "Có điều, trong công ty không có bất cứ chuyện giao tình nào, tất cả đều phải lo liệu giải quyết việc chung, tôi không quan tâm mọi người vì sao đến đây, chỉ cần là nhân viên của tôi thì đều giống nhau, hoặc là có khả năng tiếp tục gánh vác công việc này, hoặc là tìm một con đường khác, hiểu chưa?"
Những lời này của anh ta rõ ràng là đang nói Thẩm Dĩnh, lần đầu tiên gặp mặt đã sắc bén như vậy, nhất định là Liên Vân đã nói gì đó cho Dư Quyết Đông .
Thẩm Dĩnh ngược lại không hề bất ngờ: "Luật sư Dư yên tâm, nếu như không có cách nào đảm nhiệm công việc, tôi sẽ tự mình cút xéo."
Lời này nói ra có vài phần hờn dỗi, Dư Quyết Đông hơi giật mình, sau đó mỉm cười: "Rất tốt, tôi rất thích lòng can đảm và sự hiểu biết của cô."
Nghe vậy, Nhậm Mai Phi nhìn không được nhìn về phía Thẩm Dĩnh , ý tốt trong mắt không nhiều, mà nhiều hơn cả là sự xem xét.
Dư Quyết Đông để lại cho hai người không ít tài liệu, bảo họ bình thường không có việc gì thì lấy ra xem và học hỏi nhiều hơn, sau đó Thẩm Dĩnh lấy được vụ kiện pháp lý đầu tiên trong đời: Tranh chấp thương tổn giữa công ty mỏ than và nhân viên.
Mà vụ kiện Nhậm Mai Phi nhận được lại là vụ kiện tranh chấp tình cảm, mặc dù đều không phải là những vụ án lớn, nhưng trên căn bản mà nói, mức độ khó của Thẩm Dĩnh lớn hơn một chút.
Mà vụ kiện tranh chấp này, Dư Quyết Đông cũng đến tham dự.
"Thẩm Dĩnh , có vấn đề gì cứ đến tìm tôi, thời gian diễn ra vụ kiện, cô cũng phải có mặt, rõ chưa?" Dư Quyết Đông lời ít mà ý nhiều.
Thẩm Dĩnh gật đầu: "Rõ rồi."
"Được, vậy hôm nay đến đây thôi."
Nhìn thấy Dư Quyết Đông sắp đi, Nhậm Mai Phi có chút gấp gáp đứng lên: "Luật sư Dư , còn tôi thì sao?"
"Cô?" Dư Quyết Đông một bên thu dọn đồ trong tay, một bên quét mắt về phía cô ta: "Vụ án người nào chịu trách nhiệm thì hỏi người đó, không biết?"
Nhậm Mai Phi nghẹn họng, yếu ớt trả lời: "…Biết."
Dư Quyết Đông không để ý đến cô ta nữa, đi thẳng một mạch đến phòng họp.
Thẩm Dĩnh cúi đầu sắp xếp lại tài liệu nói trên, xem một tập tài liệu dày, cô đang lo lắng không biết bao giờ mới có thể xem xong, thì nghe thấy giọng nói mỉa mai của Nhậm Mai Phi : "Thẩm Dĩnh , cô cũng thật lợi hại đó, vừa đến đã được phân đến tổ của Luật sư Dư , vụ kiện cũng là anh ấy tự mình mang đến."
Thẩm Dĩnh thấy rõ ràng sự khinh thường trong đuôi mắt cô ta, không hề có ý định tranh luận, hời hợt đáp lại một câu: "Cảm ơn."
Nói xong, liền cầm lấy đồ, không hề quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Nhậm Mai Phi không ngờ tới phản ứng của cô lại như vậy, tức giận vung tay: "Thứ đồ gì không biết!"
…
Sau khi Thẩm Dĩnh trở lại phòng làm việc, Trần Thúy Nhiên lộ đầu ra khỏi vách ngăn, đưa ánh mắt về phía cô: "Thẩm Dĩnh , chủ nhiệm tìm cô."
"Chuyện gì vậy?"
"Không biết." Trần Thúy Nhiên thấp giọng bổ sung: "Thấy sắc mặt có vẻ không tốt lắm, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Thẩm Dĩnh gật đầu, đi đến trước cửa phòng làm việc của chủ nhiệm, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
"Vào đi."
“Cạch” một tiếng cửa mở ra, Liên Vân đang ngồi ở sau bàn làm việc, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, nhìn thấy cô bước vào, sắc mặt càng nặng nề, ném một tập tài liệu màu xanh da trời lên trên mặt bàn: "Có lỗi sai, đem về sửa lại đi, ngày mai giao lại."
Thẩm Dĩnh nhận lấy, đối mặt với Liên Vân vẫn còn có chút khẩn trương: "Chủ nhiệm Lưu, lỗi sai chỗ nào vậy?"
Tài liệu dày như vậy, nếu phải xem lần lượt, chắc cô phải xem đến tận nửa đêm mất.
"Người phải làm lại là tôi hay là cô?" Ngữ khí của Liên Vân không mấy thiện chí: "Có cần tôi phải đánh dấu rõ ràng chỗ nào rồi tận tay chỉ bảo cho cô làm sao sửa lại hay không?"
Thẩm Dĩnh cảm thấy thỉnh cầu của mình rất bình thường, nhưng mà thái độ thù địch của Liên Vân lại khiến cô có chút ngoài ý muốn, dù nao đi nữa đây cũng là công việc bình thường, đem tình cảm cá nhân vào công việc sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo người ta là lãnh đạo cơ chứ.
Thẩm Dĩnh chỉ có thể cầm lấy tập tài liệu, ảo não lui ra ngoài, trở về chỗ ngồi của mình, kiểm tra lại từ đầu.
Vì vậy đến giờ tan làm, Thẩm Dĩnh vẫn không thể ra về đúng giờ, Đoàn Trí Thiên gọi điện thoại đến làm cô càng phiền não, dứt khoát để điện thoại ở chế độ máy bay.
Không biết qua bao lâu, người trong phòng làm việc đều về hết, không còn một ai, một chút âm thanh yên tĩnh cũng không có, ngọn đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bị một mảng tối om che khuất.
Thẩm Dĩnh cả kinh, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt lại nhìn thấy một gương mặt không thể quen thuộc hơn.
Bình luận facebook