Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-30
CHƯƠNG 30: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ANH
CHƯƠNG 30: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ANH
Cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh làm sao lại xuống đây?"
Lục Hi không trả lời, ánh mắt rơi trên tập tài liệu cô đang mở: "Không phải mới sửa sang lại sao?"
Thẩm Dĩnh sững sờ, thuận theo tầm mắt của người đàn ông nhìn sang, không ngờ rằng anh mới xem qua đã nhớ được, tài liệu lần trước anh chỉ là quét mắt nhìn một lượt mà đã nhớ đến tận bây giờ.
"Chủ nhiện nói có lỗi sai, bảo tôi về làm lại từ đầu."
"Lỗi sai ở đâu?"
Thẩm Dĩnh mặt mày đau khổ: "Không biết."
"Không biết?" Lục Hi nhíu mày, ngón tay thon dài chỉ vào một trang trong đó, gõ nhẹ hai cái: "Không có đánh dấu?"
"Không có." Thẩm Dĩnh ngửa đầu nhìn anh: "Bảo tôi tự mình kiểm tra lại từ đầu."
Lục Hi ngắm nhìn vẻ mặt hơi xanh xao dưới đôi mắt to tròn của người phụ nữ trước mặt, vòng qua bàn làm việc kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tài liệu trên bàn qua: "Xem đến đâu rồi?"
"Hả?" Thẩm Dĩnh bối rối, chớp mắt nhìn anh.
"Hỏi em xem đến đâu rồi."
Hồi phục tinh thần, Thẩm Dĩnh lật tài liệu ra sau hai trang: "Đến đây."
Lục Hi tiếp tục xem, phòng làm việc to như vậy đột nhiên yên tĩnh, quanh tai đều là hơi thở dồn dập của cô, Thẩm Dĩnh nhịn không được dùng ánh mắt còn lại quan sát người đàn ông bên cạnh. Anh chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác không biết để ở đâu, cổ tay trái đeo đồng hồ xa xỉ càng làm nổi bật khí chất cao quý của anh, đầu tóc được chải vuốt gọn gàng, lộ ra vầng trán sáng bóng, dưới ánh đèn càng làm nổi bật vẻ anh tuấn bức người của anh.
Gợi cảm.
Đây là từ đầu tiên hiện lên trong đầu Thẩm Dĩnh , không giống với khi trên giường, Lục Hi nghiêm túc làm việc khiến cho người ta có cảm giác không dám tiếp cận, nhưng lại nhịn không nổi kích thích ham muốn có được.
Thẩm Dĩnh nhìn mãi nhìn đến nỗi nhịn không nổi phải chuyển đầu qua hướng khác, bản thân cô vốn dĩ không phát giác, ánh mắt trần trụi của cô làm cho Lục Hi không có cách nào tập trung được.
"Xem tài liệu."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông rơi vào bên tai, lúc này Thẩm Dĩnh mới ý thức được sự thất lễ của mình, xấu hổ không chịu được, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, vội vàng thu lại tầm mắt.
Đúng là u mê vì sắc đẹp mà…
Thẩm Dĩnh vốn dĩ cho rằng Lục Hi sẽ xem rất lâu, nhưng mà chưa đầy nửa tiếng, anh đã tìm ra hai lỗi sai, rồi đánh dấu đề nghị sửa lại.
Cô lại một lần nữa cảm thán, cho dù hình tượng của Lục Hi trong lòng cô vẫn luôn rất mặt người dạ thú, nhưng không thể không thừa nhận, trên phương diện pháp luật, trình độ chuyên nghiệp của anh bỏ xa bất cứ người nào.
Quá lớn mạnh rồi, lớn mạnh đến nỗi khiến cho Thẩm Dĩnh cảm thấy tài liệu này chẳng qua chính là một phần trong bộ não của anh, bất cứ lúc nào đều có thể lấy ra, căn bản không cần bất cứ tài liệu tham khảo nào cả.
"Đều là lỗi nhỏ, sau này đừng tái phạm." Lục Hi trả tài liệu lại cho cô.
"Biết rồi, cảm ơn anh." Thẩm Dĩnh không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng, nếu Liên Vân biết Lục Hi giúp cô làm, đoán chừng sẽ hận đến nỗi lột da cô mất.
Trực giác của người phụ nữ nói cho cô biết, sở dĩ Liên Vân chán ghét cô như vậy, có lẽ bởi vì cô có quan hệ nhất định với Lục Hi .
"Dọn dẹp lại đồ, tôi đưa em về."
Thẩm Dĩnh thấy anh sắp đi, liền kéo ống tay áo của anh: "Không được, hôm qua anh đưa em về nhà đã bị Đoàn Trí Thiên nhìn thấy, hôm nay để em tự về, để tránh anh ấy nghi ngờ."
"Tôi đưa em đến cửa lớn khu biệt thự."
Cách tòa nhà bên kia còn khá xa.
Thẩm Dĩnh không dám mạo hiểm: "Bỏ đi, tôi tự mình về, thời gian cũng không còn sớm, để tránh phiền phức…"
"Lên xe trước rồi hãy nói."
"…"
Thẩm Dĩnh kinh ngạc vài giây, không phải bây giờ cô đang từ chối lên xe hay sao?
Không còn cách nào khác, cuối cùng cô vẫn phải theo Lục Hi lên chiếc xe BentleyMotors Limited, rồi ngồi vào ghế lái phụ. Thế nhưng, vừa lên xe cô liền cảm thấy hối hận.
Lục Hi dường như không nói lời nào, nhấc cả người cô đặt lên đùi anh, kéo ghế lái ra sau đến mức thấp nhất, không gian bỗng rộng hơn hẳn, cơ thể hai người cũng đủ để kề chặt một chỗ.
Hô hấp của Thẩm Dĩnh cứng lại: "Anh, anh muốn làm gì?"
Con mắt thâm trầm của Lục Hi giống như phủ một tầng nước sâu không nhìn thấy đáy: "Bổ sung cho một lần ngày hôm qua."
Anh đưa tay cởi cúc cổ áo của cô, bị cô giữ lại, trong giọng nói mang theo ý vị cầu xin: "Lục Hi …"
"Ừm."
"Trưa hôm nay không phải mới…" Công nhận khi nói đến chủ đề này, Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy xấu hổ.
Bàn tay của người đàn ông tiếp tục lần mò không có ý định dừng lại: "Hôm qua không có làm."
"…" Gương mặt của Thẩm Dĩnh đỏ đến nỗi có thể nhổ ra máu: "Nhưng mà bây giờ quá muộn rồi."
"Cho nên em thêm chút sức, có bản lĩnh thì khiến tôi nhanh chút, không có thì chịu đựng đi."
Thẩm Dĩnh thất bại triệt để, được rồi, cô quả thật không có bản lĩnh.
Quần áo trên người rất nhanh bị anh cửi hết sạch, áo lót Lace màu đen bao bọc lấy nơi đầy đặn, phía trên vẫn còn lưu lại vết tích anh để lại trong trận mây mưa trưa nay, xen lẫn với làn da trắng trẻo của cô, chấn động không thốt ra được.
Làn môi mỏng hơi lạnh của người đàn ông ấn xuống, Thẩm Dĩnh không nhịn nổi ngửa đầu ra phía sau, cần cổ quét một đường cong hoàn mỹ, giống như một chú thiên nga trắng kiêu ngạo.
Anh lấy ra mười phần kiên nhẫn, từng chút một câu dẫn, từng chút một đánh tan, từng chút một khiến cho Thẩm Dĩnh đắm chìm trong cơn kích tình, nhưng lại vào thời khắc mấu chốt giày vò cô.
Cảm thấy cơ thể trống rỗng, Thẩm Dĩnh khó níu lấy áo sơ mi trước ngực anh: "Lục Hi , Lục Hi …"
Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm, quyến rũ từ trong xương tủy, bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy, đều phải ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.
Lục Hi cố đè nén dục vọng đang chờ phát động kia xuống, cố ý ma sát cô: "Ngoan, nói cho tôi biết em muốn cái gì?"
Thẩm Dĩnh bị anh mê hoặc, bờ môi trắng nhạt vô thức mở rộng ra: "Anh…"
"Tôi là ai?"
"Lục Hi …"
Mồ hôi trong suốt rơi trên làn da yêu kiều của người phụ nữ, khiến cho đôi mắt của Lục Hi nóng rực lên.
Đạt được câu trả lời mình mong muốn, không có chút chần chừ nào, lập tức tiến sâu vào cơ thể cô.
…
Sau hai lần “vận động” với cường độ cao trong cùng một ngày, khi Thẩm Dĩnh mặc lại quần áo, cô cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào cả, suốt dọc đường, cả cơ thể mềm nhũn nằm trên ghế xe, thẳng đến khi khi xe dừng trước cửa biệt thự Mạn Sơn.
Thẩm Dĩnh tháo bỏ dây an toàn ra, phờ phạc vẫy tay: "Tôi đi đây."
Ngón tay người đàn ông chậm dãi vuốt ve mép tay lái: "Đẩy nhanh tốc độ lấy chứng nhận, tôi không thể đợi lâu hơn."
“Không thể đợi lâu” trong miệng anh là chỉ cái gì, Thẩm Dĩnh cực kỳ rõ ràng, mặt đỏ tía tai đóng cửa xe lại, tùy tiện đáp lại vài câu rồi xoay người đi thẳng vào biệt thự.
…
Sau khi về đến nhà, vậy mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Đoàn Trí Thiên , trong phòng một mảng yên tĩnh, Thẩm Dĩnh cởi giày, đi lên tầng hai, vẫn như cũ không có ai.
Chẳng lẽ không có ở nhà?
Thẩm Dĩnh thử quát lên: "Đoàn Trí Thiên ?"
Đáp lại cô, là căn phòng yên tĩnh.
Cô nhẹ nhàng dừng bước, quét tầm mắt về phía phòng đọc sách cuối tầng hai, bình thường khi ở nhà Đoàn Trí Thiên sẽ làm việc ở phòng đó, bên trong cũng có rất nhiều tài liệu quan trọng liên quan đến khoa học kỹ thuật Bác Vũ.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng cắn môi, chậm rãi đi qua, không ngoài ý muốn cửa phòng làm việc vẫn khóa, cô đi nhanh đến phòng ngủ chính, lấy chìa khóa dự bị từ ngăn kéo nhỏ phía dưới tủ quần áo.
Sau khi thuận lợi mở cửa phòng làm việc ra, trên bàn đặt chồng chất tài liệu, Thẩm Dĩnh bước nhanh qua đó, tiện ta mở ra, đều là những nội dung không quan trọng.
Cô không dám làm chậm trễ thời gian, lần lượt xem từng ngăn kéo, nhưng lại không dám phát ra tiếng động quá lớn, khiến cho Đoàn Trí Thiên phát hiện đồ vật của mình bị xê dịch, chỉ có thể cẩn thận hết mức có thể, không bao lâu, vầng trán đã thấm đẫm một tầng mồ hôi.
CHƯƠNG 30: SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ANH
Cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh làm sao lại xuống đây?"
Lục Hi không trả lời, ánh mắt rơi trên tập tài liệu cô đang mở: "Không phải mới sửa sang lại sao?"
Thẩm Dĩnh sững sờ, thuận theo tầm mắt của người đàn ông nhìn sang, không ngờ rằng anh mới xem qua đã nhớ được, tài liệu lần trước anh chỉ là quét mắt nhìn một lượt mà đã nhớ đến tận bây giờ.
"Chủ nhiện nói có lỗi sai, bảo tôi về làm lại từ đầu."
"Lỗi sai ở đâu?"
Thẩm Dĩnh mặt mày đau khổ: "Không biết."
"Không biết?" Lục Hi nhíu mày, ngón tay thon dài chỉ vào một trang trong đó, gõ nhẹ hai cái: "Không có đánh dấu?"
"Không có." Thẩm Dĩnh ngửa đầu nhìn anh: "Bảo tôi tự mình kiểm tra lại từ đầu."
Lục Hi ngắm nhìn vẻ mặt hơi xanh xao dưới đôi mắt to tròn của người phụ nữ trước mặt, vòng qua bàn làm việc kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống bên cạnh cô, cầm tài liệu trên bàn qua: "Xem đến đâu rồi?"
"Hả?" Thẩm Dĩnh bối rối, chớp mắt nhìn anh.
"Hỏi em xem đến đâu rồi."
Hồi phục tinh thần, Thẩm Dĩnh lật tài liệu ra sau hai trang: "Đến đây."
Lục Hi tiếp tục xem, phòng làm việc to như vậy đột nhiên yên tĩnh, quanh tai đều là hơi thở dồn dập của cô, Thẩm Dĩnh nhịn không được dùng ánh mắt còn lại quan sát người đàn ông bên cạnh. Anh chỉ mặc áo sơ mi, áo khoác không biết để ở đâu, cổ tay trái đeo đồng hồ xa xỉ càng làm nổi bật khí chất cao quý của anh, đầu tóc được chải vuốt gọn gàng, lộ ra vầng trán sáng bóng, dưới ánh đèn càng làm nổi bật vẻ anh tuấn bức người của anh.
Gợi cảm.
Đây là từ đầu tiên hiện lên trong đầu Thẩm Dĩnh , không giống với khi trên giường, Lục Hi nghiêm túc làm việc khiến cho người ta có cảm giác không dám tiếp cận, nhưng lại nhịn không nổi kích thích ham muốn có được.
Thẩm Dĩnh nhìn mãi nhìn đến nỗi nhịn không nổi phải chuyển đầu qua hướng khác, bản thân cô vốn dĩ không phát giác, ánh mắt trần trụi của cô làm cho Lục Hi không có cách nào tập trung được.
"Xem tài liệu."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông rơi vào bên tai, lúc này Thẩm Dĩnh mới ý thức được sự thất lễ của mình, xấu hổ không chịu được, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng, vội vàng thu lại tầm mắt.
Đúng là u mê vì sắc đẹp mà…
Thẩm Dĩnh vốn dĩ cho rằng Lục Hi sẽ xem rất lâu, nhưng mà chưa đầy nửa tiếng, anh đã tìm ra hai lỗi sai, rồi đánh dấu đề nghị sửa lại.
Cô lại một lần nữa cảm thán, cho dù hình tượng của Lục Hi trong lòng cô vẫn luôn rất mặt người dạ thú, nhưng không thể không thừa nhận, trên phương diện pháp luật, trình độ chuyên nghiệp của anh bỏ xa bất cứ người nào.
Quá lớn mạnh rồi, lớn mạnh đến nỗi khiến cho Thẩm Dĩnh cảm thấy tài liệu này chẳng qua chính là một phần trong bộ não của anh, bất cứ lúc nào đều có thể lấy ra, căn bản không cần bất cứ tài liệu tham khảo nào cả.
"Đều là lỗi nhỏ, sau này đừng tái phạm." Lục Hi trả tài liệu lại cho cô.
"Biết rồi, cảm ơn anh." Thẩm Dĩnh không biết vì sao lại có chút ngượng ngùng, nếu Liên Vân biết Lục Hi giúp cô làm, đoán chừng sẽ hận đến nỗi lột da cô mất.
Trực giác của người phụ nữ nói cho cô biết, sở dĩ Liên Vân chán ghét cô như vậy, có lẽ bởi vì cô có quan hệ nhất định với Lục Hi .
"Dọn dẹp lại đồ, tôi đưa em về."
Thẩm Dĩnh thấy anh sắp đi, liền kéo ống tay áo của anh: "Không được, hôm qua anh đưa em về nhà đã bị Đoàn Trí Thiên nhìn thấy, hôm nay để em tự về, để tránh anh ấy nghi ngờ."
"Tôi đưa em đến cửa lớn khu biệt thự."
Cách tòa nhà bên kia còn khá xa.
Thẩm Dĩnh không dám mạo hiểm: "Bỏ đi, tôi tự mình về, thời gian cũng không còn sớm, để tránh phiền phức…"
"Lên xe trước rồi hãy nói."
"…"
Thẩm Dĩnh kinh ngạc vài giây, không phải bây giờ cô đang từ chối lên xe hay sao?
Không còn cách nào khác, cuối cùng cô vẫn phải theo Lục Hi lên chiếc xe BentleyMotors Limited, rồi ngồi vào ghế lái phụ. Thế nhưng, vừa lên xe cô liền cảm thấy hối hận.
Lục Hi dường như không nói lời nào, nhấc cả người cô đặt lên đùi anh, kéo ghế lái ra sau đến mức thấp nhất, không gian bỗng rộng hơn hẳn, cơ thể hai người cũng đủ để kề chặt một chỗ.
Hô hấp của Thẩm Dĩnh cứng lại: "Anh, anh muốn làm gì?"
Con mắt thâm trầm của Lục Hi giống như phủ một tầng nước sâu không nhìn thấy đáy: "Bổ sung cho một lần ngày hôm qua."
Anh đưa tay cởi cúc cổ áo của cô, bị cô giữ lại, trong giọng nói mang theo ý vị cầu xin: "Lục Hi …"
"Ừm."
"Trưa hôm nay không phải mới…" Công nhận khi nói đến chủ đề này, Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy xấu hổ.
Bàn tay của người đàn ông tiếp tục lần mò không có ý định dừng lại: "Hôm qua không có làm."
"…" Gương mặt của Thẩm Dĩnh đỏ đến nỗi có thể nhổ ra máu: "Nhưng mà bây giờ quá muộn rồi."
"Cho nên em thêm chút sức, có bản lĩnh thì khiến tôi nhanh chút, không có thì chịu đựng đi."
Thẩm Dĩnh thất bại triệt để, được rồi, cô quả thật không có bản lĩnh.
Quần áo trên người rất nhanh bị anh cửi hết sạch, áo lót Lace màu đen bao bọc lấy nơi đầy đặn, phía trên vẫn còn lưu lại vết tích anh để lại trong trận mây mưa trưa nay, xen lẫn với làn da trắng trẻo của cô, chấn động không thốt ra được.
Làn môi mỏng hơi lạnh của người đàn ông ấn xuống, Thẩm Dĩnh không nhịn nổi ngửa đầu ra phía sau, cần cổ quét một đường cong hoàn mỹ, giống như một chú thiên nga trắng kiêu ngạo.
Anh lấy ra mười phần kiên nhẫn, từng chút một câu dẫn, từng chút một đánh tan, từng chút một khiến cho Thẩm Dĩnh đắm chìm trong cơn kích tình, nhưng lại vào thời khắc mấu chốt giày vò cô.
Cảm thấy cơ thể trống rỗng, Thẩm Dĩnh khó níu lấy áo sơ mi trước ngực anh: "Lục Hi , Lục Hi …"
Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm, quyến rũ từ trong xương tủy, bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy, đều phải ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.
Lục Hi cố đè nén dục vọng đang chờ phát động kia xuống, cố ý ma sát cô: "Ngoan, nói cho tôi biết em muốn cái gì?"
Thẩm Dĩnh bị anh mê hoặc, bờ môi trắng nhạt vô thức mở rộng ra: "Anh…"
"Tôi là ai?"
"Lục Hi …"
Mồ hôi trong suốt rơi trên làn da yêu kiều của người phụ nữ, khiến cho đôi mắt của Lục Hi nóng rực lên.
Đạt được câu trả lời mình mong muốn, không có chút chần chừ nào, lập tức tiến sâu vào cơ thể cô.
…
Sau hai lần “vận động” với cường độ cao trong cùng một ngày, khi Thẩm Dĩnh mặc lại quần áo, cô cảm thấy cả người mình không còn chút sức lực nào cả, suốt dọc đường, cả cơ thể mềm nhũn nằm trên ghế xe, thẳng đến khi khi xe dừng trước cửa biệt thự Mạn Sơn.
Thẩm Dĩnh tháo bỏ dây an toàn ra, phờ phạc vẫy tay: "Tôi đi đây."
Ngón tay người đàn ông chậm dãi vuốt ve mép tay lái: "Đẩy nhanh tốc độ lấy chứng nhận, tôi không thể đợi lâu hơn."
“Không thể đợi lâu” trong miệng anh là chỉ cái gì, Thẩm Dĩnh cực kỳ rõ ràng, mặt đỏ tía tai đóng cửa xe lại, tùy tiện đáp lại vài câu rồi xoay người đi thẳng vào biệt thự.
…
Sau khi về đến nhà, vậy mà lại không nhìn thấy bóng dáng của Đoàn Trí Thiên , trong phòng một mảng yên tĩnh, Thẩm Dĩnh cởi giày, đi lên tầng hai, vẫn như cũ không có ai.
Chẳng lẽ không có ở nhà?
Thẩm Dĩnh thử quát lên: "Đoàn Trí Thiên ?"
Đáp lại cô, là căn phòng yên tĩnh.
Cô nhẹ nhàng dừng bước, quét tầm mắt về phía phòng đọc sách cuối tầng hai, bình thường khi ở nhà Đoàn Trí Thiên sẽ làm việc ở phòng đó, bên trong cũng có rất nhiều tài liệu quan trọng liên quan đến khoa học kỹ thuật Bác Vũ.
Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng cắn môi, chậm rãi đi qua, không ngoài ý muốn cửa phòng làm việc vẫn khóa, cô đi nhanh đến phòng ngủ chính, lấy chìa khóa dự bị từ ngăn kéo nhỏ phía dưới tủ quần áo.
Sau khi thuận lợi mở cửa phòng làm việc ra, trên bàn đặt chồng chất tài liệu, Thẩm Dĩnh bước nhanh qua đó, tiện ta mở ra, đều là những nội dung không quan trọng.
Cô không dám làm chậm trễ thời gian, lần lượt xem từng ngăn kéo, nhưng lại không dám phát ra tiếng động quá lớn, khiến cho Đoàn Trí Thiên phát hiện đồ vật của mình bị xê dịch, chỉ có thể cẩn thận hết mức có thể, không bao lâu, vầng trán đã thấm đẫm một tầng mồ hôi.
Bình luận facebook