Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-62
CHƯƠNG 62: CHÚNG TA VỀ NHÀ
CHƯƠNG 62: CHÚNG TA VỀ NHÀ
Sau khi Thẩm Dĩnh từ căn phòng kia chạy ra ngoài cũng không trở lại tìm Lưu Sinh Yên, mà một mình chạy ra khỏi câu lạc bộ.
Bên ngoài cách câu lạc bộ không xa có một cửa hàng giá rẻ hai mươi bốn giờ, cô uống sạch một ly rượu có nồng độ cao nên lúc này có chút choáng đầu đồng thời miệng đắng lưỡi khô, cô tìm tiền lẻ trong túi đi qua mua chai nước.
Ngồi trên bậc thang bên cạnh cửa hàng giá rẻ, gió đêm thổi tới kéo theo một trận rét lạnh, nhưng thân thể cô không những không cảm thấy lạnh mà ngược lại lại dấy lên một cảm giác khô nóng dị thường.
Thẩm Dĩnh theo bản năng cởi bỏ mấy nút thắt ở cổ áo, uống thêm một hớp nước để bình phục cỗ khí nóng trong thân thể nhưng lại không nghĩ tới không có chút hiệu quả nào, ngược lại cảm giác này còn ngày càng nghiêm trọng.
Hai tay cô ôm lấy đầu gối, dần dần cảm giác khô nóng này lan tràn ra toàn thân, ngay cả máu cũng trở nên nóng bỏng từ trong ra ngoài thiêu đốt lý trí của cô.
Cô không tự chủ được muốn giật hết quần áo ra, vì không muốn người ta thấy được dáng vẻ khác thường của mình nên Thẩm Dĩnh vịn tường đi vào một ngõ hẻm.
Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, ngoại trừ cồn thì còn có cái gì đang tàn phá lý trí của cô nữa đây.
Giống như có một bầy kiến đang bò khắp người cô, rất ngứa, thỉnh thoảng lại cắn cô một ngụm, đau rát và nóng, trong người giống như có một dòng khí nóng ẩm ướt chạy loạn tìm chỗ phát tiết vô cùng khó chịu.
Thẩm Dĩnh sắp bị loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được này tra tấn phát điên rồi, mắt cố gắng trợn to nhưng lại mê man tìm không thấy tiêu cự.
Cô lo lắng mở chai nước suối ra, hai tay không ngừng run rẩy không cẩn thận làm ướt người, chất lỏng lạnh buốt kích thích thần kinh của cô, một chai rót hết vào nhưng vẫn vô dụng.
Khó chịu, giống như là bị lửa thiêu vô cùng khó chịu.
Cô dứt khoát đưa tay kéo quần áo trên người mình ra, hai ba lần liền đem cổ áo lôi ra, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Sức lực trong cơ thể bị rút đi, cả người đều mềm mại bất lực, cô đột nhiên nhớ tới ly rượu uống ở trong phòng kia, còn cả đoạn đối thoại trong nhà vệ sinh bống nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Cô, hình như là bị bỏ thuốc.
...
Một bên khác, Thẩm Dĩnh vừa đi thì sau đó Lục Hi cũng rời đi, trở lại phòng của Lưu Sinh Yên nhưng lại không nhìn thấy hình dáng trong tưởng tượng kia.
Mi tâm của anh nhíu lên, sắc mặt bình tĩnh ngồi trở lại ghế sô pha, Lưu Sinh Yên quét mắt nhìn anh một cái, tiến tới: "Thẩm Dĩnh đi tìm cậu, cậu không gặp sao?"
Lục Hi không nói chuyện, cầm chén rượu lên nhấp miệng uống không nhiều càng giống như là mượn động tác để che giấu cái gì.
Lưu Sinh Yên từ đại học đã đi cùng với anh nên hiểu rõ phản ứng của anh: "Cậu lại đem người đuổi đi à?"
"Không." Lần này, rốt cục anh cũng mở miệng.
Lưu Sinh Yên nhíu mày, không nói gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt anh luôn vô tình hay cố ý nhìn ra phía cửa phòng, lúc nói chuyện cũng thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, tần suất so với bình thường nhiều hơn nhiều, chỉ là người đi ra ngoài kia lại chậm chạp chưa từng xuất hiện.
Thời gian trôi qua, Lưu Sinh Yên cũng lo lắng thấy Lục Hi vẫn im lặng thì không khỏi thở dài, anh ta cầm điện thoại di động của mình gọi cho Thẩm Dĩnh, điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, không đợi anh ta mở miệng hỏi, microphone bên kia lại truyền đến một giọng phụ nữ không bình thường.
"Anh, anh Sinh Yên..."
Giọng nói của cô rất nhỏ, còn hơi thở gấp gáp, vẻ mặt của Lưu Sinh Yên lập tức thay đổi: "Em sao vậy?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn qua, mang theo áp lực khiến cho người ta hít thở không thông, Trương Gia Quân và Lưu Bằng không ai dám lên tiếng.
"Em, hình như em uống say..."
Lưu Sinh Yên quay đầu nhìn về phía Lục Hi: "Cậu để cho Thẩm Dĩnh uống rượu?"
Ánh mắt Lục Hi mãnh liệt, sắc mặt trầm xuống, đằng đằng sát khí từ trên ghế salon đứng lên, bước hai bước đi đến trước mặt Lưu Sinh Yên đem điện thoại trong tay anh ta lấy đi: "Em đang ở đâu?"
...
Chưa tới năm phút, Lục Hi đã đi từ câu lạc bộ ra đến đầu ngõ, trong ngõ hẹp không tính là sạch sẽ chỉ có một chiếc đèn đường, trong bóng tối cách đó không xa lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng một cô gái.
Chân dài lướt gió đi qua, vừa đi vừa đem áo khoác trên người cởi ra, che vào trên người cô.
Lục Hi nhìn cô ngồi co ro ở một nơi hẻo lánh, sắc mặt đỏ hồng, ý thức không rõ, một chút lý trí cuối cùng cũng đứt đoạn.
Rất rõ ràng, không phải là cô uống say mà là bị người hạ thuốc.
Nhưng vừa rồi ở trong phòng, cô cũng không uống rượu, chỉ có ly rượu kia...
Nhớ tới thái độ vừa rồi của cô, ánh mắt Lục Hi chớp lên, đưa tay vuốt gương mặt nóng hổi của cô: "Vì sao em lại uống rượu của tôi, hả?"
Thẩm Dĩnh sớm đã bị dược lực tra tấn cho khổ sở, cũng không còn sức lực tiếp tục che đậy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, nghe giọng nói quen thuộc, tinh thần căng cứng liền buông lỏng xuống một chút, giọng nói ấm ức mang theo giọng mũi: "Tôi nghe thấy mấy cô gái kia nói bỏ thuốc anh..."
Trái tim Lục Hi bỗng nhiên bị đánh mạnh một cái, nhói đau.
Cho nên, cô uống ly rượu kia cũng không phải là ngoài ý muốn mà là thay anh, sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù chỉ là nghe nói, cô cũng không tiếc thân mình ngăn lại thay anh.
Chỗ ngực nổi lên một cỗ chua xót nhỏ xíu sau đó rất nhanh liền lan tràn ra toàn thân, đã qua nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có ai bảo vệ anh như thế này, người ngoài sùng bái anh, kính sợ anh, chỉ có cô là bất chấp hậu quả bảo vệ anh.
"Vì sao lại không nói?" Nếu như cô nói ra, ly rượu kia anh sẽ không uống, càng sẽ không đuổi cô đi ra.
Thẩm Dĩnh khó chịu khóe mắt nổi lên nước mắt, dù cho thần chí cô đã không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ câu nói tổn thương người khác kia: "Anh nói anh không biết tôi."
Anh im lặng không nói chuyện, trong lòng sớm đã một mảnh tan nát, hối hận không thôi.
Rất lâu sau, anh nghiêng người tới gần cô, môi mỏng dừng lại cách cô chỉ có mấy phân, giọng nói trầm thấp lại ôn nhu: "Thật xin lỗi."
Xưa nay anh không bao giờ tuỳ tiện cúi đầu tuỳ tiện nói xin lỗi trước bất cứ chuyện gì, lúc này lại hận không thể đánh cho mình một quyền.
Đáy mắt Thẩm Dĩnh đã không còn tiêu cự, Lục Hi không một chút do dự giữ chặt phần gáy nhỏ bé yếu ớt của cô, đặt môi lên môi cô.
Lưu Sinh Yên đứng ở đầu ngõ nhìn thấy cảnh này, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn bằng ánh mắt khác.
Biết anh có bệnh thích sạch sẽ, đặc biệt là loại chuyện riêng tư trao đổi nước bọt đối với người khác này, nếu không phải thật sự thích, không có khả năng anh sẽ hôn một cô gái.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy đôi môi hơi lạnh của anh dường như là thuốc giải của mình, đầu ngẩng lên nghênh hợp động tác của anh, thoải mái khiến cô không nhịn được bật ra một tiếng rên rỉ thoải mái trong cổ họng.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Thẩm Dĩnh sắp ở trong nụ hôn của anh hóa thành một vũng nước.
Gió mát thổi qua, cô không nhịn được rùng mình một cái, lúc này Lục Hi mới buông cô ra.
Xúc cảm ấm áp biến mất, cỗ khô nóng khó tả kia lại một lần nữa cuốn sạch lấy cô, Thẩm Dĩnh đưa tay ôm lấy cổ của anh, đôi môi sưng đỏ vô thức nỉ non: "Tôi nóng quá..."
Lục Hi đem người ôm ngang lên, ở giữa mặt mày đều là nhu tình chưa tan: "Ngoan, chúng ta đi về nhà."
Anh đi thẳng lên phía trước, đi đến bên cạnh Lưu Sinh Yên thì dừng chân lại, ý lạnh nơi đáy mắt bắn ra bốn phía: "Cho người giữ Hoàng Gia Hân lại."
Lưu Sinh Yên sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu rõ ý đồ của anh, gật đầu: "Được, tớ biết rồi."
Nói xong, ánh mắt của anh ta rất nhanh quét qua Thẩm Dĩnh một cái: "Có cần tìm La Quyết Trình lấy chút thuốc không?"
Lục Hi cong môi dưới, không chút do dự từ chối: "Không cần."
CHƯƠNG 62: CHÚNG TA VỀ NHÀ
Sau khi Thẩm Dĩnh từ căn phòng kia chạy ra ngoài cũng không trở lại tìm Lưu Sinh Yên, mà một mình chạy ra khỏi câu lạc bộ.
Bên ngoài cách câu lạc bộ không xa có một cửa hàng giá rẻ hai mươi bốn giờ, cô uống sạch một ly rượu có nồng độ cao nên lúc này có chút choáng đầu đồng thời miệng đắng lưỡi khô, cô tìm tiền lẻ trong túi đi qua mua chai nước.
Ngồi trên bậc thang bên cạnh cửa hàng giá rẻ, gió đêm thổi tới kéo theo một trận rét lạnh, nhưng thân thể cô không những không cảm thấy lạnh mà ngược lại lại dấy lên một cảm giác khô nóng dị thường.
Thẩm Dĩnh theo bản năng cởi bỏ mấy nút thắt ở cổ áo, uống thêm một hớp nước để bình phục cỗ khí nóng trong thân thể nhưng lại không nghĩ tới không có chút hiệu quả nào, ngược lại cảm giác này còn ngày càng nghiêm trọng.
Hai tay cô ôm lấy đầu gối, dần dần cảm giác khô nóng này lan tràn ra toàn thân, ngay cả máu cũng trở nên nóng bỏng từ trong ra ngoài thiêu đốt lý trí của cô.
Cô không tự chủ được muốn giật hết quần áo ra, vì không muốn người ta thấy được dáng vẻ khác thường của mình nên Thẩm Dĩnh vịn tường đi vào một ngõ hẻm.
Đột nhiên cô cảm thấy choáng váng, ngoại trừ cồn thì còn có cái gì đang tàn phá lý trí của cô nữa đây.
Giống như có một bầy kiến đang bò khắp người cô, rất ngứa, thỉnh thoảng lại cắn cô một ngụm, đau rát và nóng, trong người giống như có một dòng khí nóng ẩm ướt chạy loạn tìm chỗ phát tiết vô cùng khó chịu.
Thẩm Dĩnh sắp bị loại cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được này tra tấn phát điên rồi, mắt cố gắng trợn to nhưng lại mê man tìm không thấy tiêu cự.
Cô lo lắng mở chai nước suối ra, hai tay không ngừng run rẩy không cẩn thận làm ướt người, chất lỏng lạnh buốt kích thích thần kinh của cô, một chai rót hết vào nhưng vẫn vô dụng.
Khó chịu, giống như là bị lửa thiêu vô cùng khó chịu.
Cô dứt khoát đưa tay kéo quần áo trên người mình ra, hai ba lần liền đem cổ áo lôi ra, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Sức lực trong cơ thể bị rút đi, cả người đều mềm mại bất lực, cô đột nhiên nhớ tới ly rượu uống ở trong phòng kia, còn cả đoạn đối thoại trong nhà vệ sinh bống nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Cô, hình như là bị bỏ thuốc.
...
Một bên khác, Thẩm Dĩnh vừa đi thì sau đó Lục Hi cũng rời đi, trở lại phòng của Lưu Sinh Yên nhưng lại không nhìn thấy hình dáng trong tưởng tượng kia.
Mi tâm của anh nhíu lên, sắc mặt bình tĩnh ngồi trở lại ghế sô pha, Lưu Sinh Yên quét mắt nhìn anh một cái, tiến tới: "Thẩm Dĩnh đi tìm cậu, cậu không gặp sao?"
Lục Hi không nói chuyện, cầm chén rượu lên nhấp miệng uống không nhiều càng giống như là mượn động tác để che giấu cái gì.
Lưu Sinh Yên từ đại học đã đi cùng với anh nên hiểu rõ phản ứng của anh: "Cậu lại đem người đuổi đi à?"
"Không." Lần này, rốt cục anh cũng mở miệng.
Lưu Sinh Yên nhíu mày, không nói gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt anh luôn vô tình hay cố ý nhìn ra phía cửa phòng, lúc nói chuyện cũng thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, tần suất so với bình thường nhiều hơn nhiều, chỉ là người đi ra ngoài kia lại chậm chạp chưa từng xuất hiện.
Thời gian trôi qua, Lưu Sinh Yên cũng lo lắng thấy Lục Hi vẫn im lặng thì không khỏi thở dài, anh ta cầm điện thoại di động của mình gọi cho Thẩm Dĩnh, điện thoại vang lên thật lâu mới có người bắt máy, không đợi anh ta mở miệng hỏi, microphone bên kia lại truyền đến một giọng phụ nữ không bình thường.
"Anh, anh Sinh Yên..."
Giọng nói của cô rất nhỏ, còn hơi thở gấp gáp, vẻ mặt của Lưu Sinh Yên lập tức thay đổi: "Em sao vậy?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn qua, mang theo áp lực khiến cho người ta hít thở không thông, Trương Gia Quân và Lưu Bằng không ai dám lên tiếng.
"Em, hình như em uống say..."
Lưu Sinh Yên quay đầu nhìn về phía Lục Hi: "Cậu để cho Thẩm Dĩnh uống rượu?"
Ánh mắt Lục Hi mãnh liệt, sắc mặt trầm xuống, đằng đằng sát khí từ trên ghế salon đứng lên, bước hai bước đi đến trước mặt Lưu Sinh Yên đem điện thoại trong tay anh ta lấy đi: "Em đang ở đâu?"
...
Chưa tới năm phút, Lục Hi đã đi từ câu lạc bộ ra đến đầu ngõ, trong ngõ hẹp không tính là sạch sẽ chỉ có một chiếc đèn đường, trong bóng tối cách đó không xa lờ mờ có thể nhìn thấy hình dáng một cô gái.
Chân dài lướt gió đi qua, vừa đi vừa đem áo khoác trên người cởi ra, che vào trên người cô.
Lục Hi nhìn cô ngồi co ro ở một nơi hẻo lánh, sắc mặt đỏ hồng, ý thức không rõ, một chút lý trí cuối cùng cũng đứt đoạn.
Rất rõ ràng, không phải là cô uống say mà là bị người hạ thuốc.
Nhưng vừa rồi ở trong phòng, cô cũng không uống rượu, chỉ có ly rượu kia...
Nhớ tới thái độ vừa rồi của cô, ánh mắt Lục Hi chớp lên, đưa tay vuốt gương mặt nóng hổi của cô: "Vì sao em lại uống rượu của tôi, hả?"
Thẩm Dĩnh sớm đã bị dược lực tra tấn cho khổ sở, cũng không còn sức lực tiếp tục che đậy, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, nghe giọng nói quen thuộc, tinh thần căng cứng liền buông lỏng xuống một chút, giọng nói ấm ức mang theo giọng mũi: "Tôi nghe thấy mấy cô gái kia nói bỏ thuốc anh..."
Trái tim Lục Hi bỗng nhiên bị đánh mạnh một cái, nhói đau.
Cho nên, cô uống ly rượu kia cũng không phải là ngoài ý muốn mà là thay anh, sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho dù chỉ là nghe nói, cô cũng không tiếc thân mình ngăn lại thay anh.
Chỗ ngực nổi lên một cỗ chua xót nhỏ xíu sau đó rất nhanh liền lan tràn ra toàn thân, đã qua nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có ai bảo vệ anh như thế này, người ngoài sùng bái anh, kính sợ anh, chỉ có cô là bất chấp hậu quả bảo vệ anh.
"Vì sao lại không nói?" Nếu như cô nói ra, ly rượu kia anh sẽ không uống, càng sẽ không đuổi cô đi ra.
Thẩm Dĩnh khó chịu khóe mắt nổi lên nước mắt, dù cho thần chí cô đã không rõ, nhưng vẫn nhớ kỹ câu nói tổn thương người khác kia: "Anh nói anh không biết tôi."
Anh im lặng không nói chuyện, trong lòng sớm đã một mảnh tan nát, hối hận không thôi.
Rất lâu sau, anh nghiêng người tới gần cô, môi mỏng dừng lại cách cô chỉ có mấy phân, giọng nói trầm thấp lại ôn nhu: "Thật xin lỗi."
Xưa nay anh không bao giờ tuỳ tiện cúi đầu tuỳ tiện nói xin lỗi trước bất cứ chuyện gì, lúc này lại hận không thể đánh cho mình một quyền.
Đáy mắt Thẩm Dĩnh đã không còn tiêu cự, Lục Hi không một chút do dự giữ chặt phần gáy nhỏ bé yếu ớt của cô, đặt môi lên môi cô.
Lưu Sinh Yên đứng ở đầu ngõ nhìn thấy cảnh này, đáy mắt hiện lên kinh ngạc, rất nhanh liền nhìn bằng ánh mắt khác.
Biết anh có bệnh thích sạch sẽ, đặc biệt là loại chuyện riêng tư trao đổi nước bọt đối với người khác này, nếu không phải thật sự thích, không có khả năng anh sẽ hôn một cô gái.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy đôi môi hơi lạnh của anh dường như là thuốc giải của mình, đầu ngẩng lên nghênh hợp động tác của anh, thoải mái khiến cô không nhịn được bật ra một tiếng rên rỉ thoải mái trong cổ họng.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Thẩm Dĩnh sắp ở trong nụ hôn của anh hóa thành một vũng nước.
Gió mát thổi qua, cô không nhịn được rùng mình một cái, lúc này Lục Hi mới buông cô ra.
Xúc cảm ấm áp biến mất, cỗ khô nóng khó tả kia lại một lần nữa cuốn sạch lấy cô, Thẩm Dĩnh đưa tay ôm lấy cổ của anh, đôi môi sưng đỏ vô thức nỉ non: "Tôi nóng quá..."
Lục Hi đem người ôm ngang lên, ở giữa mặt mày đều là nhu tình chưa tan: "Ngoan, chúng ta đi về nhà."
Anh đi thẳng lên phía trước, đi đến bên cạnh Lưu Sinh Yên thì dừng chân lại, ý lạnh nơi đáy mắt bắn ra bốn phía: "Cho người giữ Hoàng Gia Hân lại."
Lưu Sinh Yên sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu rõ ý đồ của anh, gật đầu: "Được, tớ biết rồi."
Nói xong, ánh mắt của anh ta rất nhanh quét qua Thẩm Dĩnh một cái: "Có cần tìm La Quyết Trình lấy chút thuốc không?"
Lục Hi cong môi dưới, không chút do dự từ chối: "Không cần."
Bình luận facebook