• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bà xã, đừng hòng chạy (3 Viewers)

  • Chap-63

CHƯƠNG 63: LÀM ĐÀN ÔNG GIỐNG NHƯ THÂN TIÊN MÀ




CHƯƠNG 63: LÀM ĐÀN ÔNG GIỐNG NHƯ THÂN TIÊN MÀ

Lục Hi ôm người đi ra khỏi hẻm nhỏ, lái xe vừa vặn dừng xe ở bên cạnh, anh mở cửa xe đem người ôm vào chỗ ngồi phía sau, anh cũng ngồi vào theo.

Nhiệt độ trong xe hơi cao, Thẩm Dĩnh vô thức đưa tay giật xuống áo khoác Lục Hi khoác cho cô, ánh mắt quét đến người đàn ông ngồi bên cạnh cô đạp rơi giày trên chân, hai đầu gối quỳ trên ghế ngồi bằng da thật, xê dịch từng chút xíu về phía anh.

Trong mắt to mơ màng giống như chứa một vũng nước trong, tận đến khi cách anh một khoảng rất rất gần thấy rõ được gương mặt đẹp đẽ của anh ở trước mắt, Thẩm Dĩnh bỗng nhiên cười lớn, lộ ra một hàm răng trắng noãn chỉnh tề: "Anh là Lục Hi..."

Nếu như lúc bình thường Thẩm Dĩnh chính là người bảo thủ thận trọng khiến anh không nhịn được muốn bắt nạt muốn chinh phục, thì hiện tại cô lại quyến rũ câu hồn người khác, khiến anh không tự chủ được muốn trầm luân vào đó.

Chỉ là...

Ánh mắt anh quét về phía người lái thuê đang ngồi trên ghế lái, đó là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, cho dù người kia từ đầu đến giờ không hề quay đầu lại, nhưng là một người đàn ông chắc chắn ông ta cũng biết chỗ ngồi phía sau đang xảy ra chuyện gì.

Không chơi gái ở trong xe, căn bản vì không an tâm về sự cách âm mà thôi.

Mà đối với Thẩm Dĩnh, anh tuyệt đối có ham muốn chiếm giữ, cho dù là tiếng nói ngọt ngào của cô bị người ngoài nghe qua cũng không được.

Nghĩ đến đây, anh hơi đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, đáy mắt là bất đắc dĩ và ẩn nhẫn: "Ngoan, ngồi xuống."

Không chạm được tới anh, Thẩm Dĩnh có chút không vui, ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt khiến cô giống như sắp chết rồi, chỉ có người trước mắt này là có thể khiến cho cô mát mẻ hơn một chút, loại cảm giác này giống như là ở trong sa mạc hơn bốn mươi độ nhìn thấy một hồ nước, căn bản là cô khống chế không nổi chính mình.

Cô không ngừng tới gần, đến một lần lại bị đẩy ra, cuối cùng cô dứt khoát sải chân ra mạnh mẽ ngồi ở trên đùi rắn chắc của anh, đôi tay nhỏ cũng không an phận sờ soạng chỗ cổ áo sơmi của anh: "Anh đừng đẩy tôi ra..."

Trong giọng nói kiều mị lại mang theo một tia ủy khuất, Lục Hi nghe được tê cả da đầu, mùi thơm nhàn nhạt trên người cô truyền vào xoang mũi, dù không làm gì khác cũng đủ làm dục vọng trong thân thể của anh vận sức chờ phát động một chút.

Nhưng mà không được, tối thiểu trong xe là không được.

Lục Hi giữ lại bàn tay nhỏ nhắn đang không ngừng làm loạn của cô: "Nghe lời, chúng ta về nhà trước."

Thẩm Dĩnh lắc đầu, khó chịu chảy nước mắt, đèn xe trên đỉnh đầu chiếu xuống làm tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu: "Tôi muốn anh, tôi rất là khó chịu, Lục Hi, anh giúp tôi một chút đi..."

"Tôi sẽ giúp em, chờ một chút được không?" Lần đầu tiên trong ba mươi hai năm sống trên đời anh lại kiên nhẫn như thế, có trời mới biết đối mặt với một cô gái mình có cảm giác đang cầu xin nhưng phải nhịn xuống khó khăn như thế nào.

Anh không bị hạ thuốc nhưng lại không hề dễ chịu hơn cô chút nào.

Hai tay Thẩm Dĩnh bị anh nắm lấy, không động được cũng không đụng tới cô, lửa nóng khó giải, cô nhìn cổ áo đang mở rộng của người đàn ông trước mặt liền cúi đầu hung hăng cắn một ngụm lên xương quai xanh gợi cảm của anh.

Một ngụm này dùng bảy phần sức lực, trực tiếp đổ máu.

Lục Hi kêu lên một tiếng đau đớn, rõ ràng cảm giác được cổ đang đau đớn nhưng vẫn không đẩy cô ra.

Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy những con kiến trong cơ thể dường như an phận một chút, loại cảm giác khó nhịn kia trở thành một loại khát vọng, cô cấp bách muốn càng nhiều để làm dịu phần thống khổ này.

Cơ bắp trên người anh phát triển so với tảng đá còn cứng rắn hơn, phía sau lưng áo sơmi rất nhanh đã bị mồ hôi thấm ướt một mảnh, ánh mắt kiềm chế lại hàm chứa sự mãnh liệt liếc mắt với lái xe: "Lái nhanh lên một chút!"

Mặt lái xe đã đỏ lên, không dám nói hai lời lập tức đem chân ga hung hăng giẫm, hận không thể cho chiếc xe này bay đi.

Một đường giày vò rốt cục cuối cùng cũng đến nhà.

Không nói câu nào với lái xe, thậm chí không cầm lại chìa khóa xe, Lục Hi trực tiếp mở cửa xe đi xuống, ôm lấy cô gái ngồi phía sau lên, chân dài sải bước tiến vào biệt thự.

Lái xe thuê đứng ở sân biệt thự xa hoa lau đi vệt mồ hôi trên trán, nghĩ đến tất cả chuyện vừa rồi ông ta liền thở phào một hơi, rốt cục cũng đến nơi rồi.

Lục Hi đi vào phòng bước chân cũng không ngừng lại, trực tiếp đem người ôm đến phòng ngủ chính lầu hai, quần áo cũng không kịp cởi, anh mở một bồn nước ấm rồi thả cả người Thẩm Dĩnh vào.

Thân thể bỗng nhiên chạm phải bồn tắm lớn phát đau, quần áo trên người cũng bị ướt nhẹp dính vào người rất khó chịu, Thẩm Dĩnh không phối hợp bắt đầu khua khoắng tay chân, vừa mới chuẩn bị từ trong bồn tắm đứng lên liền bị một đôi tay đè đầu vai lại, ấn trở về lần nữa.

"Ngâm một chút, ngâm một chút sẽ dễ chịu." Giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên ở bên tai.

Thẩm Dĩnh đưa tay muốn túm lấy anh lại bị anh nhanh chóng tránh đi, động tác của cô gấp gáp nên không cẩn thận bị sặc nước bọt ho kịch liệt: "Khụ khụ, khụ..."

Lục Hi thấy cô ho đến mức mặt đỏ rần trong lòng giống như là bị kim đâm, ánh mắt rơi vào đường cong mỹ lệ trên cơ thể cô, ánh mắt u ám xuống: "Không được cởi."

Nói xong, anh mới đem người trong nước vớt ra, ngón tay thon dài đẹp mắt thuần thục cởi quần áo trên người cô xuống, kéo một chiếc áo choàng tắm ở bên cạnh bọc qua loa một chút, sau đó đem người ôm trở về phòng ngủ.

Một khắc cơ thể chạm đến giường này, không kịp cảm thán một tiếng, một bộ phận trên thân đã trở nên cứng rắn nóng hổi.

Thẩm Dĩnh toàn thân mềm oặt, lẩm bẩm một tiếng sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh, theo bản năng dán sát vào, môi mỏng không cẩn thận sượt qua cái cằm của anh, bất lực gọi tên của anh: "Lục Hi, Lục Hi..."

"Tại tôi." Trên trán anh rơi xuống một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, động tác ôn nhu trước nay chưa từng có: "Cho em, đều cho em."

...

Một đêm này, dưới sự hung mãnh tiến công của anh rốt cục lửa nóng trong cơ thể Thẩm Dĩnh đã lắng xuống, nhưng cô lại mệt mỏi không mở nổi mắt ra, mê man ngủ thiếp đi.

Một lần cuối cùng kia thì trời cũng sắp tảng sáng, dưới tác dụng của thuốc thật ra cô đã không còn nhiều sức lực, trong mơ màng có thể cảm nhận được động tác cẩn thận kiên nhẫn của anh, đó là một mặt mà Lục Hi chưa từng có.

Người đàn ông cường thế bá đạo không chỉ trong công việc trong sinh hoạt, mà còn trong sự thể hiện lúc trên giường, mỗi lần Thẩm Dĩnh đều bị anh tra tấn không chịu nổi, lần này đã có thể xác minh được suy đoán kia của mình.

Chỉ là không kịp nghĩ quá nhiều đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên cao, bọn họ làm nhiều lần như vậy nên thân thể rất mệt mỏi, cho dù đã nghỉ ngơi nhưng vẫn chưa hết uể oải.

Thẩm Dĩnh đưa tay đang định ấn ấn bả vai, lại ngoài ý muốn chạm đến da thịt trơn bóng.

Cô sửng sốt một chút, chậm rãi quay đầu lại mới nhìn thấy Lục Hi đang ngủ ở bên cạnh.

Đúng lúc lúc này người kia cũng mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả trong không khí cũng bắn ra tia lửa.

Thẩm Dĩnh hơi thẹn thùng dời ánh mắt đi chỗ khác, rụt cổ lại đem nửa gương mặt vùi vào trong chăn: "Anh không đi làm à..."

Đây là lần đầu tiên trong gần hai tuần qua, lần đầu tiên hai người lại chung giường, cô lại có chút xấu hổ.

Đáy mắt anh mang theo sự mệt mỏi rõ ràng, con ngươi tối đen bình tĩnh nhìn cô, rất lâu sau mới mở miệng: "Hôm qua quá mệt mỏi, tinh lực không đủ."

Tinh, lực, không, đủ.

Lời này sao... nghe lại hơi khó chịu chứ?

Được rồi, Thẩm Dĩnh thừa nhận bây giờ mình càng ngày càng dơ bẩn.

Cô ho nhẹ một tiếng, không biết nói cái gì liền thuận theo anh: "Anh rất mệt mỏi sao?"

Lần này Lục Hi lại cười, môi mỏng cong lên một độ cong tà mị, mở miệng trêu tức: "Làm người đàn ông đúng là phải giống như thần tiên, một đêm làm nhiều lần như vậy ngày hôm sau vẫn phải có sức đi làm?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom