Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
CHƯƠNG 6: CHẠM MẶT
CHƯƠNG 6: CHẠM MẶT
Cuối cùng Thẩm Dĩnh cũng có phản ứng, sự đả kích liên tiếp trong hai ngày nay khiến cô thực sự không tiêu hóa được, nhưng người trước mắt này lại căn bản không hề để ý.
“Anh sẽ không bỏ qua cho tôi đúng không?” Giọng cô run rẩy hỏi anh.
Lục Hi im lặng: “Là cô trêu chọc tôi trước.”
ở hội sở, cô đã cản đường anh cho anh một ‘bất ngờ’ lớn, ký ức đã từng không vui khiến anh mất đi hứng thú với phụ nữ, năm nay anh đã 32 tuổi, anh không thể cứ tiếp tục như thế được nữa.
Thẩm Dĩnh nghe xong chỉ muốn đánh cho mình một cái, nếu như biết thân phận thật sự của Lục Hi thì cho cô làm lại cô cũng không dám trêu chọc anh.
Nhưng đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Ánh mắt Lục Hi nhìn người con gái đang ngồi dưới đất, trầm ngâm vài giây rồi đi tới luồn hai tay qua nách cô, bế cô đặt lên giường, cô chưa mặc quần áo, anh cũng không quên đắp chăn cho cô: “Sửa sang lại một chút, tôi phải đi họp.”
Thẩm Dĩnh thấy anh phải đi, trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại khí, đưa tay nắm lấy tay áo anh nhìn thẳng vào mắt Lục Hi , cô nghe thấy giọng nói to gan của bản thân: “Nếu tôi theo anh, anh sẽ giúp tôi trả thù nhà họ Đoàn chứ?”
Lục Hi nhíu mày, không ngờ cô lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý: “Sẽ.”
“Vậy được, tôi còn có một yêu cầu.” Thẩm Dĩnh lần đầu tiên dũng cảm nói ra toàn bộ mong muốn của mình: “Năm nay tôi hai mươi tư tuổi, vừa mới qua sinh nhật. Một năm trước đã tốt nghiệp ở học viện luật của đại học Toronto, cũng không phải hạng vớ vẩn đâu, tôi là học sinh ưu tú đã có được học bổng tốt nghiệp. Tôi hiểu pháp luật cũng có tư lịch, anh có thể giúp tôi trở lại giới luật sư không?”
Những lời này khiến Lục Hi cũng không khỏi ngạc nhiên, anh cho rằng cô sẽ muốn tiền hoặc muốn vật chất, không nghĩ tới sẽ lại là điều này, nhưng điều khiến anh không ngờ tới nữa là cô lại là sinh viên tốt nghiệp học viện luật đại học Toronto.
Làm một đại tiền bối của giới luật sư, lần đầu tiên Lục Hi nhìn thẳng vào mắt người con gái: “Cô muốn làm luật sư?”
Thẩm Dĩnh kiên định gật đầu: “Phải.”
“Vậy vì sao trước đây lại từ bỏ?”
Mắt Thẩm Dĩnh tối lại: “Bởi vì... kết hôn.”
Yêu cầu năm đó của La Linh Phân là sau khi tốt nghiệp phải lập tức kết hôn, bọn họ không muốn con dâu nhà họ Đoàn xuất đầu lộ diện bên ngoài, với bọn họ mà nói là vấn đề mặt mũi.
Khi đó Thẩm Dĩnh vô cùng yêu Đoàn Trí Thiên nên chuyện gì cũng đồng ý, nhưng với chuyện luật sư, những năm này trong lòng cô vẫn luôn giữ được vẻ nhiệt tình, hăng hái.
Bây giờ cô không cẩn thận chọc giận Lục Hi , nếu anh đã không bỏ qua cho mình, bị chó cắn một lần thì cắn thêm lần hai có gì khác nhau đâu? Cô phải qua được cửa ải trước mắt này, ly hôn rồi cô vẫn còn cha mẹ phải phụng dưỡng.
Lục Hi không nói ra, rút trong túi áo ra một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén quan sát cô qua làn khói trắng, điều này khiến Thẩm Dĩnh có hơi không thoải mái.
Trên người anh mang hơi thở khiếp người, anh nhìn như vậy khiến người khác cảm thấy như núi Thái Sơn đang ở trên đầu.
Một lúc lâu sau, khi điếu thuốc chỉ còn một nửa anh lại đi tới bên giường, anh nhìn cô giống như Đế vương từ trên cao nhìn xuống, miệng nhả ra một làn khói khiến Thẩm Dĩnh bị sặc nheo mắt lại.
“Tám giờ tối nay đến biệt thự Ngự Cảnh Viên, mang theo những thứ cô cần.”
Thẩm Dĩnh đưa tay lên xua làn khói, người kia đã xoay người rời đi.
Cô cuộn người lại ôm lấy chính mình, mọi chuyện đã phát triển theo hướng cô không thể khống chế. Cô không biết mình là đúng hay sai, cô chỉ biết bây giờ cô không thể ngã xuống.
...
Sau khi ra khỏi công ty luật Hình Yên , Thẩm Dĩnh nhận được điện thoại của Phùng Tuyết Du , trong điện thoại cô cũng không nói rõ ràng gì nhiều, chỉ nói với cô ấy vụ án này do Lục Hi tiếp nhận.
“Lục Hi?!” Phùng Tuyết Du nâng cao âm lượng: “Cậu đang đùa tớ đúng không?”
“Không, là thật.”
“Anh ấy là nhân vật rất lợi hại trong giới luật sư, xuất thân hàng tỉ, biết bao người có tiền có quyền xếp hàng tìm anh ấy kiện tụng còn không có cơ hội. Cậu chắc chắn cậu không bị lừa chứ?” Phùng Tuyết Du vẫn khó tin như trước, hai chữ ‘Lục Hi ’ dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
“Du Du, chuyện này rất phức tạp. Một vài câu tớ cũng không nói rõ được, nhưng tớ chắc chắn một điều là anh ấy đã nhận vụ án này, không sai.” Còn về quan hệ của cô và Lục Hi , Thẩm Dĩnh vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào vì thế dứt khoát không nói.
Phùng Tuyết Du biết cô sẽ không lấy chuyện này ra để đùa, cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này: “Vậy cậu không cần lo lắng nữa rồi, trên đời này không có vụ án nào Lục Hi không kiện thắng đâu.”
Thẩm Dĩnh nhớ đến người đàn ông bá vương kiên định đó, nhíu mày: “Lợi hại vậy sao?”
“Cậu học luật pháp mà còn hỏi tớ à? Trên thế giới người đáng sợ nhất, không phải người có tiền cũng không phải người có quyền, càng không phải yêu ma quỷ quái gì đó, đáng sợ nhất chính là người lấy pháp luật do quốc gia quy định làm vũ khí. Mà pháp luật với Lục Hi mà nói giống như do chính bản thân anh lập ra.”
Thẩm Dĩnh mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, cô nói hai câu nữa với Phùng Tuyết Du rồi cúp điện thoại. Cô đi đến bến tàu điện ngầm, trong khi chờ tàu cô lên google tìm kiếm tin tức về Lục Hi ...
Từ tiểu học đến cấp ba đều học trường công lập tốt nhất trong nước, hai mươi hai tuổi nhảy lớp thi vào học viện luật của đại học Kiếm Kiều. Sau khi về nước đã tố tụng thắng vô số vụ án lớn khi vừa mới thành danh, được trường đại học đứng đầu trong nước mời về làm giáo sư thỉnh giảng, là luật sư cố vấn của năm công ty lớn mạnh đứng đầu toàn cầu. Sau này anh cùng Lưu Sinh Yên thành lập công ty luật Hình Yên , trở thành công ty luật có tiếng nhất trong nước.
Mà tin tức liên quan đến gia cảnh và cuộc sống đời tư của anh lại rất ít, dù sao không ai ngu ngốc đến mức đi dòm ngó cuộc sống của một luật sư, lúc nào cũng có thể nói cho bạn biết sự hoài nghi cuộc đời.
Thẩm Dĩnh lặng lẽ tắt trang mạng, nhớ đến lời Lục Hi nói cô liền nhíu mày nhưng vẫn hy vọng những tháng ngày sau này sẽ không quá khó khăn.
...
Mặc dù không hề muốn trở về biệt thự Mạn Sơn chút nào nhưng có một vài giấy tờ quan trọng Thẩm Dĩnh vẫn cần phải lấy. Sau khi ra khỏi bến tàu điện ngầm, cô không đi vào nhà mình từ cổng lớn biệt thự, đang đi thì thấy một chiếc xe màu đen chạy băng băng, nhìn kỹ phát hiện vô cùng quen mắt, chính là chiếc xe biển số chính thức của công ty Đoàn Trí Thiên .
Thẩm Dĩnh vốn không định rình coi, cũng không có hứng thú nhưng đột nhiên cô lại nhìn thấy tiết tấu rung của chiếc xe...
Trước mặt là biệt thự rồi, nhịn thêm chút nữa thôi cũng không được à, giữa ban ngày ban mặt mà lại làm ở đây?
Thẩm Dĩnh nhấc chân định đi thì trong đầu lại nhớ đến lời luật sư Nghiêm nói cần phải có chứng cứ, sau khi cô trốn sau gốc cây thì mở camera điện thoại lên, chụp chuẩn chiếc xe đó rồi khom người chậm rãi dựa vào gần, đi tới trước mặt, cô ngồi xổm xuống đến âm thanh cũng nghe vô cùng rõ ràng.
“Thiên...” Giọng nói phóng đãng của Thiệu Mộc Giai truyền tới, gọi lên vui mừng.
Sau đó, Đoàn Trí Thiên cắn răng nghiến lợi hỏi: “Đã đủ chưa, hử?”
“Em yêu anh, Thiên, em thật sự rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em.”
Cho dù có phải nói cho có lệ hay không nhưng khi thấy ba chữ này, tay Thẩm Dĩnh vẫn không khốn chế được mà run rẩy một chút. Kết hôn hơn một năm, cô chưa từng nghe thấy Đoàn Trí Thiên nói ba chữ ‘anh yêu em’ này bao giờ.
“Chúng ta mới là một đôi, anh xem chúng ta vô cùng hợp nhau...”
“Anh nói rồi, anh không có hứng thú với Thẩm Dĩnh , không giống em, em sinh ra như thể vì anh vậy...”
Hai người họ anh một câu tôi một câu, buồn nôn không giới hạn, Thẩm Dĩnh nghe mà lòng nhỏ máu. Người cô yêu bao nhiêu năm như vậy, thì ra trước nay không bao giờ để cô vào mắt.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hai người kia đã kết thúc trận chiến kịch liệt.
Sau đó, giọng nói ôn nhu của Thiệu Mộc Giai gọi Đoàn Trí Thiên vô cùng thân thiết: “Thiên, nếu anh đã không thích Thẩm Dĩnh rồi, vì sao khi ấy lại cưới cô ta?”
CHƯƠNG 6: CHẠM MẶT
Cuối cùng Thẩm Dĩnh cũng có phản ứng, sự đả kích liên tiếp trong hai ngày nay khiến cô thực sự không tiêu hóa được, nhưng người trước mắt này lại căn bản không hề để ý.
“Anh sẽ không bỏ qua cho tôi đúng không?” Giọng cô run rẩy hỏi anh.
Lục Hi im lặng: “Là cô trêu chọc tôi trước.”
ở hội sở, cô đã cản đường anh cho anh một ‘bất ngờ’ lớn, ký ức đã từng không vui khiến anh mất đi hứng thú với phụ nữ, năm nay anh đã 32 tuổi, anh không thể cứ tiếp tục như thế được nữa.
Thẩm Dĩnh nghe xong chỉ muốn đánh cho mình một cái, nếu như biết thân phận thật sự của Lục Hi thì cho cô làm lại cô cũng không dám trêu chọc anh.
Nhưng đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Ánh mắt Lục Hi nhìn người con gái đang ngồi dưới đất, trầm ngâm vài giây rồi đi tới luồn hai tay qua nách cô, bế cô đặt lên giường, cô chưa mặc quần áo, anh cũng không quên đắp chăn cho cô: “Sửa sang lại một chút, tôi phải đi họp.”
Thẩm Dĩnh thấy anh phải đi, trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại khí, đưa tay nắm lấy tay áo anh nhìn thẳng vào mắt Lục Hi , cô nghe thấy giọng nói to gan của bản thân: “Nếu tôi theo anh, anh sẽ giúp tôi trả thù nhà họ Đoàn chứ?”
Lục Hi nhíu mày, không ngờ cô lại đột nhiên hồi tâm chuyển ý: “Sẽ.”
“Vậy được, tôi còn có một yêu cầu.” Thẩm Dĩnh lần đầu tiên dũng cảm nói ra toàn bộ mong muốn của mình: “Năm nay tôi hai mươi tư tuổi, vừa mới qua sinh nhật. Một năm trước đã tốt nghiệp ở học viện luật của đại học Toronto, cũng không phải hạng vớ vẩn đâu, tôi là học sinh ưu tú đã có được học bổng tốt nghiệp. Tôi hiểu pháp luật cũng có tư lịch, anh có thể giúp tôi trở lại giới luật sư không?”
Những lời này khiến Lục Hi cũng không khỏi ngạc nhiên, anh cho rằng cô sẽ muốn tiền hoặc muốn vật chất, không nghĩ tới sẽ lại là điều này, nhưng điều khiến anh không ngờ tới nữa là cô lại là sinh viên tốt nghiệp học viện luật đại học Toronto.
Làm một đại tiền bối của giới luật sư, lần đầu tiên Lục Hi nhìn thẳng vào mắt người con gái: “Cô muốn làm luật sư?”
Thẩm Dĩnh kiên định gật đầu: “Phải.”
“Vậy vì sao trước đây lại từ bỏ?”
Mắt Thẩm Dĩnh tối lại: “Bởi vì... kết hôn.”
Yêu cầu năm đó của La Linh Phân là sau khi tốt nghiệp phải lập tức kết hôn, bọn họ không muốn con dâu nhà họ Đoàn xuất đầu lộ diện bên ngoài, với bọn họ mà nói là vấn đề mặt mũi.
Khi đó Thẩm Dĩnh vô cùng yêu Đoàn Trí Thiên nên chuyện gì cũng đồng ý, nhưng với chuyện luật sư, những năm này trong lòng cô vẫn luôn giữ được vẻ nhiệt tình, hăng hái.
Bây giờ cô không cẩn thận chọc giận Lục Hi , nếu anh đã không bỏ qua cho mình, bị chó cắn một lần thì cắn thêm lần hai có gì khác nhau đâu? Cô phải qua được cửa ải trước mắt này, ly hôn rồi cô vẫn còn cha mẹ phải phụng dưỡng.
Lục Hi không nói ra, rút trong túi áo ra một điếu thuốc, ánh mắt sắc bén quan sát cô qua làn khói trắng, điều này khiến Thẩm Dĩnh có hơi không thoải mái.
Trên người anh mang hơi thở khiếp người, anh nhìn như vậy khiến người khác cảm thấy như núi Thái Sơn đang ở trên đầu.
Một lúc lâu sau, khi điếu thuốc chỉ còn một nửa anh lại đi tới bên giường, anh nhìn cô giống như Đế vương từ trên cao nhìn xuống, miệng nhả ra một làn khói khiến Thẩm Dĩnh bị sặc nheo mắt lại.
“Tám giờ tối nay đến biệt thự Ngự Cảnh Viên, mang theo những thứ cô cần.”
Thẩm Dĩnh đưa tay lên xua làn khói, người kia đã xoay người rời đi.
Cô cuộn người lại ôm lấy chính mình, mọi chuyện đã phát triển theo hướng cô không thể khống chế. Cô không biết mình là đúng hay sai, cô chỉ biết bây giờ cô không thể ngã xuống.
...
Sau khi ra khỏi công ty luật Hình Yên , Thẩm Dĩnh nhận được điện thoại của Phùng Tuyết Du , trong điện thoại cô cũng không nói rõ ràng gì nhiều, chỉ nói với cô ấy vụ án này do Lục Hi tiếp nhận.
“Lục Hi?!” Phùng Tuyết Du nâng cao âm lượng: “Cậu đang đùa tớ đúng không?”
“Không, là thật.”
“Anh ấy là nhân vật rất lợi hại trong giới luật sư, xuất thân hàng tỉ, biết bao người có tiền có quyền xếp hàng tìm anh ấy kiện tụng còn không có cơ hội. Cậu chắc chắn cậu không bị lừa chứ?” Phùng Tuyết Du vẫn khó tin như trước, hai chữ ‘Lục Hi ’ dường như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
“Du Du, chuyện này rất phức tạp. Một vài câu tớ cũng không nói rõ được, nhưng tớ chắc chắn một điều là anh ấy đã nhận vụ án này, không sai.” Còn về quan hệ của cô và Lục Hi , Thẩm Dĩnh vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào vì thế dứt khoát không nói.
Phùng Tuyết Du biết cô sẽ không lấy chuyện này ra để đùa, cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này: “Vậy cậu không cần lo lắng nữa rồi, trên đời này không có vụ án nào Lục Hi không kiện thắng đâu.”
Thẩm Dĩnh nhớ đến người đàn ông bá vương kiên định đó, nhíu mày: “Lợi hại vậy sao?”
“Cậu học luật pháp mà còn hỏi tớ à? Trên thế giới người đáng sợ nhất, không phải người có tiền cũng không phải người có quyền, càng không phải yêu ma quỷ quái gì đó, đáng sợ nhất chính là người lấy pháp luật do quốc gia quy định làm vũ khí. Mà pháp luật với Lục Hi mà nói giống như do chính bản thân anh lập ra.”
Thẩm Dĩnh mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, cô nói hai câu nữa với Phùng Tuyết Du rồi cúp điện thoại. Cô đi đến bến tàu điện ngầm, trong khi chờ tàu cô lên google tìm kiếm tin tức về Lục Hi ...
Từ tiểu học đến cấp ba đều học trường công lập tốt nhất trong nước, hai mươi hai tuổi nhảy lớp thi vào học viện luật của đại học Kiếm Kiều. Sau khi về nước đã tố tụng thắng vô số vụ án lớn khi vừa mới thành danh, được trường đại học đứng đầu trong nước mời về làm giáo sư thỉnh giảng, là luật sư cố vấn của năm công ty lớn mạnh đứng đầu toàn cầu. Sau này anh cùng Lưu Sinh Yên thành lập công ty luật Hình Yên , trở thành công ty luật có tiếng nhất trong nước.
Mà tin tức liên quan đến gia cảnh và cuộc sống đời tư của anh lại rất ít, dù sao không ai ngu ngốc đến mức đi dòm ngó cuộc sống của một luật sư, lúc nào cũng có thể nói cho bạn biết sự hoài nghi cuộc đời.
Thẩm Dĩnh lặng lẽ tắt trang mạng, nhớ đến lời Lục Hi nói cô liền nhíu mày nhưng vẫn hy vọng những tháng ngày sau này sẽ không quá khó khăn.
...
Mặc dù không hề muốn trở về biệt thự Mạn Sơn chút nào nhưng có một vài giấy tờ quan trọng Thẩm Dĩnh vẫn cần phải lấy. Sau khi ra khỏi bến tàu điện ngầm, cô không đi vào nhà mình từ cổng lớn biệt thự, đang đi thì thấy một chiếc xe màu đen chạy băng băng, nhìn kỹ phát hiện vô cùng quen mắt, chính là chiếc xe biển số chính thức của công ty Đoàn Trí Thiên .
Thẩm Dĩnh vốn không định rình coi, cũng không có hứng thú nhưng đột nhiên cô lại nhìn thấy tiết tấu rung của chiếc xe...
Trước mặt là biệt thự rồi, nhịn thêm chút nữa thôi cũng không được à, giữa ban ngày ban mặt mà lại làm ở đây?
Thẩm Dĩnh nhấc chân định đi thì trong đầu lại nhớ đến lời luật sư Nghiêm nói cần phải có chứng cứ, sau khi cô trốn sau gốc cây thì mở camera điện thoại lên, chụp chuẩn chiếc xe đó rồi khom người chậm rãi dựa vào gần, đi tới trước mặt, cô ngồi xổm xuống đến âm thanh cũng nghe vô cùng rõ ràng.
“Thiên...” Giọng nói phóng đãng của Thiệu Mộc Giai truyền tới, gọi lên vui mừng.
Sau đó, Đoàn Trí Thiên cắn răng nghiến lợi hỏi: “Đã đủ chưa, hử?”
“Em yêu anh, Thiên, em thật sự rất yêu anh!”
“Anh cũng yêu em.”
Cho dù có phải nói cho có lệ hay không nhưng khi thấy ba chữ này, tay Thẩm Dĩnh vẫn không khốn chế được mà run rẩy một chút. Kết hôn hơn một năm, cô chưa từng nghe thấy Đoàn Trí Thiên nói ba chữ ‘anh yêu em’ này bao giờ.
“Chúng ta mới là một đôi, anh xem chúng ta vô cùng hợp nhau...”
“Anh nói rồi, anh không có hứng thú với Thẩm Dĩnh , không giống em, em sinh ra như thể vì anh vậy...”
Hai người họ anh một câu tôi một câu, buồn nôn không giới hạn, Thẩm Dĩnh nghe mà lòng nhỏ máu. Người cô yêu bao nhiêu năm như vậy, thì ra trước nay không bao giờ để cô vào mắt.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hai người kia đã kết thúc trận chiến kịch liệt.
Sau đó, giọng nói ôn nhu của Thiệu Mộc Giai gọi Đoàn Trí Thiên vô cùng thân thiết: “Thiên, nếu anh đã không thích Thẩm Dĩnh rồi, vì sao khi ấy lại cưới cô ta?”
Bình luận facebook