Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
CHƯƠNG 7: BIẾT NẤU ĂN KHÔNG?
CHƯƠNG 7: BIẾT NẤU ĂN KHÔNG?
“Khi đó ba cô ta ở thị ủy, công ty nhà anh vừa lúc cần ba cô ta nói chuyện, đúng lúc Thẩm Dĩnh lại thích anh. Diện mạo cô ta cũng không coi là xấu, tính cách lại dịu dàng, trong nhà thúc giục mau cưới cô ta về làm lá chắn.” Đoàn Trí Thiên khi nói những lời này không hề nhíu mày, dáng vẻ dĩ nhiên: “Ai ngờ mới kết hôn được hai ngày ba cô ta đã bị bắt đi rồi.”
Vì chuyện của ba mà Thẩm Dĩnh đã khóc suốt ba ngày, khi đó Đoàn Trí Thiên cũng có an ủi cô nhưng không ngờ anh ta lại có tư tưởng này.
Thẩm Dĩnh ơi Thẩm Dĩnh , rốt cuộc mắt mày mù đến mức nào hả?
“Vậy bây giờ cô ta muốn thế nào?” Thiệu Mộc Giai dò hỏi, mặc dù cô ta đã ở bên Đoàn Trí Thiên một thời gian không ngắn nhưng cũng không dám liều lĩnh.
“Cô ta muốn ly hôn, mẹ anh sợ cô ta muốn chia tài sản nên không đồng ý.” Đoàn Trí Thiên cười khinh miệt: “Đoán chừng hai ngày nữa lại khóc lóc chạy về cầu xin anh làm cô ta ấy chứ.”
Sau khi Thẩm Dĩnh nghe câu này xong, đang ngồi xổm bỗng lung lay hai cái, không cẩn thận va vào thân phát ra tiếng động.
Kinh động đến hai người trong xe, cô vội vàng đứng lên muốn chạy nhưng lại bị Đoàn Trí Thiên xuống xe túm lại.
Camera vẫn chưa tắt, may là theo quán tính điện thoại bị văng ra, màn hình lập tức đen ngóm.
“Thẩm Dĩnh , sao cô lại ở đây?” Mắt Đoàn Trí Thiên âm trầm.
Thẩm Dĩnh nhìn Thiệu Mộc Giai từ xe đi ra, đầu tiên là ngoài ý muốn nhưng rất nhanh cô ta đã đổi thành dáng vẻ dương dương đắc ý, thậm chí còn nâng tay kéo cổ áo ra để cô nhìn rõ dấu hôn trên người cô ta.
Thẩm Dĩnh hất tay Đoàn Trí Thiên ra, nâng tay độc ác tát lên mặt anh ta: “Cái tát này là đánh vì tôi.”
Trong lúc Đoàn Trí Thiên còn đang kinh ngạc, cô lại tát cho anh ta cái nữa: “Cái tát này là tôi thay ba tôi đánh anh.”
“Cô điên rồi à?!” Đoàn Trí Thiên chấn kinh nhìn cô.
“Đoàn Trí Thiên , là anh bị điên rồi.” Mắt Thẩm Dĩnh đỏ ửng trừng lên nhìn anh ta: “Ban đầu khi ba tôi bị xét xử, tất cả biểu cảm của anh chỉ là giả vờ thôi đúng không? Bây giờ nói những lời này, anh cũng không sợ bị sét đánh báo ứng ư? Tôi cầu xin anh làm tôi? Mẹ nó, dù anh có quỳ xuống cầu xin thì tôi cũng không tha thứ cho anh, làm cùng anh? Con mẹ nó tôi còn sợ nhiễm bệnh kia kìa!”
Sau khi Thiệu Mộc Giai nghe xong mặt đen lại, cô ta đi đôi giày cao gót lọc cọc bước tới: “Thẩm Dĩnh , cô nói năng gì vậy, cô chỉ gà mắng chó là có ý gì?”
“Chửi cô tôi cần phải chỉ gà mắng chó à?” Thẩm Dĩnh lạnh lùng cong môi: “Tôi ở trước mặt cô nói cô là kỹ nữ, tiểu tam, cô làm gì được tôi?”
“Cô!” Thiệu Mộc Giai trừng mắt nhịn cô giận không thể ngăn cô lại, đuôi mắt liếc nhìn Đoàn Trí Thiên , thấy anh ta cũng mang vẻ mặt tức giận không quan tâm cô ta, trở tay tát lên mặt cô một cái, kinh ngạc là lại khiến khóe miệng Thẩm Dĩnh bật máu.
Đôi tay đang giữ lấy tay Thẩm Dĩnh của Đoàn Trí Thiên buông ra, hiển nhiên không ngờ Thiệu Mộc Giai sẽ ra tay.
“Thẩm Dĩnh, cô khinh người quá đáng!”
“Thiệu Mộc Giai , cô phá hoại gia đình người khác, làm tiểu tam, sẽ có ngày chuyện xảy ra với tôi cũng sẽ tái diễn với cô thôi.”
Nếu Đoàn Trí Thiên ngoại tình lần một thì sẽ có lần thứ hai, Thiệu Mộc Giai vĩnh viễn không phải là người cuối cùng.
Nói xong, cô không muốn dây dưa với hai người họ nữa, nhặt điện thoại trên đất lên rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi lấy giấy tờ và những vật dụng cần thiết từ biệt thự Mạn Sơn xong, Thẩm Dĩnh cũng không hề ngoảnh đầu lại mà đi luôn. Nếu như Lục Hi là cái bẫy tốt đẹp trước mắt thì khi ấy sau lưng cô sẽ là ác mộng ăn thịt người.
Bước đi của cô đã bắt đầu trở nên gian nan, chọn ai thì cô cũng đều không quay lại nơi này nữa.
...
Tám giờ tối, Thẩm Dĩnh đúng giờ có mặt trước cửa biệt thự Ngự Cảnh Viên. Nếu như nói biệt thự Mạn Sơn là khu người giàu thì Ngự Cảnh Sơn chính là nơi anh có tiền cũng không vào được.
Cả khu biệt thự chỉ có mười một tòa, mỗi hộ đều có vườn hoa và bể bơi riêng, mà mười một tòa này chiếm hết tất cẩ diện tích đất ở lưng chừng núi, nếu tính về đất công... Thẩm Dĩnh không dám nghĩ.
Tư bản chủ nghĩa đại gian ác, mấy chữ này dùng trên người Lục Hi là vô cùng chuẩn xác.
Thẩm Dĩnh đứng trước cửa ấn chuông, rất nhanh đã được mở ra, từ cửa ngoài cô đi vào cửa chính biệt thự. Thật sự đứng ở đây rồi nhưng vẫn không nhịn được mà luống cuống.
Khi đang chuẩn bị tâm lý thì cánh cửa trước mặt đột nhiên được người mở ra từ bên trong.
Trên người Lục Hi vẫn mặc áo sơ mi hôm nay, hiển nhiên mới vào nhà không lâu, thấy dáng vẻ ngốc nghếch đứng đó của cô, cất giọng không vui: “Định làm thần giữ cửa ở đây à?”
Thẩm Dĩnh hồi thần, nhấc chân đi vào, tiếng đóng cửa vang lên, thiết kế trong phòng vừa nhìn là hiểu, không phải phong cách vô cùng xa xỉ mà là chủ nghĩa tối giản. Nói là tối giản nhưng trên tường treo mấy bức tranh, Thẩm Dĩnh vẫn nhìn ra là cánh cửa đi vào.
Căn phòng vẽ tranh cấp bậc siêu sao trong nước, đấu giá cũng phải bảy con số mới mua được.
Anh treo liền ba bức, có lẽ nó còn đắt hơn cả một tòa ở biệt thự Mạn Sơn.
“Biết nấu cơm không?” Đột nhiên Lục Hi quay người lại hỏi.
Thẩm Dĩnh thành thật gật đầu: “Biết.”
Cô du học ở nước ngoài bốn năm, cô không quen ăn đồ tây nên đều là tự nấy, sau này ở nhà làm nội trợ một năm nên tay nghề khẳng định không thành vấn đề.
“Tôi ăn tương đối thanh đạm, cô đi nấu chút gì ăn đi.”
Thẩm Dĩnh có chút chưa kịp hồi thần, đưa tay chỉ vào mình: “Tôi?”
“Nếu không thì sao?”
“Không phải nói...” Thẩm Dĩnh nói được một nửa thì dừng lại, không nói được nữa.
Lục Hi là người thế nào, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết bạn đang nghĩ gì, huống hồ Thẩm Dĩnh còn là một tiểu Bạch không biết cách che giấu cảm xúc. Anh đặt chiếc cốc trong tay xuống, đi tới trước mặt cô, cánh tay dài đưa ra kéo cô tới bàn, hơi cúi người: “Sao, cô cho rằng tôi tìm cô chỉ vì muốn cô làm bạn giường thôi ư? Với biểu hiện bây giờ của cô chẳng phải tôi sẽ thiệt quá hay sao.”
Anh là đang nói bóng nói gió chê kỹ thuật cô không tốt, Thẩm Dĩnh nghe ra được, vành tai đỏ lên, bị anh làm cho phải cúi thấp đầu.
“Cô phải hiểu rõ chính xác tôi thích cái gì, cố gắng không chạm vào khu vực địa lôi của tôi. Con người tôi, tính tình và sự nhẫn nại cũng phải không rất tốt.” Lục Hi đứng thẳng người: “Cho nên bây giờ đi nấu cơm, hiểu chứ?”
Thẩm Dĩnh còn có thể nói gì được nữa?
Người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống hồ với tình hình bây giờ mà nói, Lục Hi cũng coi như là kim chủ của cô.
Ý nghĩ này khiến Thẩm Dĩnh có hơi chán nản, sau khi nhìn thấy Lục Hi lên lầu, cô mới xoay người vào bếp làm việc, trong tủ lạnh có rau và đồ đông lạnh tươi mới. Cô lấy miếng sườn bò và cá basa, làm món sườn bò tiêu đen và cá basa hấp, lại xào thêm một món cải làn rồi hầm một nồi canh xương ống.
Lục Hi đi xuống ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp phòng ăn, anh cố ý bước nhẹ hơn, ngước mắt nhìn dưới ánh đèn ấm áp trong phòng bếp dáng vẻ cô gái cầm đũa cẩn thận gắp thức ăn cho vào miệng.
Cô thử một chút dường như cảm thấy mùi vị không tệ, nở nụ cười hài lòng lộ ra hàm răng trắng sáng, cô buộc tóc lên, vài sợi tóc rơi trên chiếc cổ trắng nõn khiến người khác không nhịn được muốn đưa tay ra giúp cô vén lên.
Sự thật chứng minh, Lục Hi cũng đã làm như vậy, khẽ khàng đi tới sau lưng giúp cô vén lại tóc vào đúng chỗ, ngón tay dài đặt sau cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, ám chỉ ý tứ vô cùng hàm xúc.
Thẩm Dĩnh căng thẳng không dám thở mạnh, cứng đờ nói sang chuyện khác: “Đói, đói chưa, có muốn ăn trước không?”
Lục Hi không trả lời, hơi thở của anh phả lên da cô, mắt thường cũng có thể nhìn ra đôi tai nhỏ nhắn xinh xắn của cô đã đỏ ửng.
CHƯƠNG 7: BIẾT NẤU ĂN KHÔNG?
“Khi đó ba cô ta ở thị ủy, công ty nhà anh vừa lúc cần ba cô ta nói chuyện, đúng lúc Thẩm Dĩnh lại thích anh. Diện mạo cô ta cũng không coi là xấu, tính cách lại dịu dàng, trong nhà thúc giục mau cưới cô ta về làm lá chắn.” Đoàn Trí Thiên khi nói những lời này không hề nhíu mày, dáng vẻ dĩ nhiên: “Ai ngờ mới kết hôn được hai ngày ba cô ta đã bị bắt đi rồi.”
Vì chuyện của ba mà Thẩm Dĩnh đã khóc suốt ba ngày, khi đó Đoàn Trí Thiên cũng có an ủi cô nhưng không ngờ anh ta lại có tư tưởng này.
Thẩm Dĩnh ơi Thẩm Dĩnh , rốt cuộc mắt mày mù đến mức nào hả?
“Vậy bây giờ cô ta muốn thế nào?” Thiệu Mộc Giai dò hỏi, mặc dù cô ta đã ở bên Đoàn Trí Thiên một thời gian không ngắn nhưng cũng không dám liều lĩnh.
“Cô ta muốn ly hôn, mẹ anh sợ cô ta muốn chia tài sản nên không đồng ý.” Đoàn Trí Thiên cười khinh miệt: “Đoán chừng hai ngày nữa lại khóc lóc chạy về cầu xin anh làm cô ta ấy chứ.”
Sau khi Thẩm Dĩnh nghe câu này xong, đang ngồi xổm bỗng lung lay hai cái, không cẩn thận va vào thân phát ra tiếng động.
Kinh động đến hai người trong xe, cô vội vàng đứng lên muốn chạy nhưng lại bị Đoàn Trí Thiên xuống xe túm lại.
Camera vẫn chưa tắt, may là theo quán tính điện thoại bị văng ra, màn hình lập tức đen ngóm.
“Thẩm Dĩnh , sao cô lại ở đây?” Mắt Đoàn Trí Thiên âm trầm.
Thẩm Dĩnh nhìn Thiệu Mộc Giai từ xe đi ra, đầu tiên là ngoài ý muốn nhưng rất nhanh cô ta đã đổi thành dáng vẻ dương dương đắc ý, thậm chí còn nâng tay kéo cổ áo ra để cô nhìn rõ dấu hôn trên người cô ta.
Thẩm Dĩnh hất tay Đoàn Trí Thiên ra, nâng tay độc ác tát lên mặt anh ta: “Cái tát này là đánh vì tôi.”
Trong lúc Đoàn Trí Thiên còn đang kinh ngạc, cô lại tát cho anh ta cái nữa: “Cái tát này là tôi thay ba tôi đánh anh.”
“Cô điên rồi à?!” Đoàn Trí Thiên chấn kinh nhìn cô.
“Đoàn Trí Thiên , là anh bị điên rồi.” Mắt Thẩm Dĩnh đỏ ửng trừng lên nhìn anh ta: “Ban đầu khi ba tôi bị xét xử, tất cả biểu cảm của anh chỉ là giả vờ thôi đúng không? Bây giờ nói những lời này, anh cũng không sợ bị sét đánh báo ứng ư? Tôi cầu xin anh làm tôi? Mẹ nó, dù anh có quỳ xuống cầu xin thì tôi cũng không tha thứ cho anh, làm cùng anh? Con mẹ nó tôi còn sợ nhiễm bệnh kia kìa!”
Sau khi Thiệu Mộc Giai nghe xong mặt đen lại, cô ta đi đôi giày cao gót lọc cọc bước tới: “Thẩm Dĩnh , cô nói năng gì vậy, cô chỉ gà mắng chó là có ý gì?”
“Chửi cô tôi cần phải chỉ gà mắng chó à?” Thẩm Dĩnh lạnh lùng cong môi: “Tôi ở trước mặt cô nói cô là kỹ nữ, tiểu tam, cô làm gì được tôi?”
“Cô!” Thiệu Mộc Giai trừng mắt nhịn cô giận không thể ngăn cô lại, đuôi mắt liếc nhìn Đoàn Trí Thiên , thấy anh ta cũng mang vẻ mặt tức giận không quan tâm cô ta, trở tay tát lên mặt cô một cái, kinh ngạc là lại khiến khóe miệng Thẩm Dĩnh bật máu.
Đôi tay đang giữ lấy tay Thẩm Dĩnh của Đoàn Trí Thiên buông ra, hiển nhiên không ngờ Thiệu Mộc Giai sẽ ra tay.
“Thẩm Dĩnh, cô khinh người quá đáng!”
“Thiệu Mộc Giai , cô phá hoại gia đình người khác, làm tiểu tam, sẽ có ngày chuyện xảy ra với tôi cũng sẽ tái diễn với cô thôi.”
Nếu Đoàn Trí Thiên ngoại tình lần một thì sẽ có lần thứ hai, Thiệu Mộc Giai vĩnh viễn không phải là người cuối cùng.
Nói xong, cô không muốn dây dưa với hai người họ nữa, nhặt điện thoại trên đất lên rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi lấy giấy tờ và những vật dụng cần thiết từ biệt thự Mạn Sơn xong, Thẩm Dĩnh cũng không hề ngoảnh đầu lại mà đi luôn. Nếu như Lục Hi là cái bẫy tốt đẹp trước mắt thì khi ấy sau lưng cô sẽ là ác mộng ăn thịt người.
Bước đi của cô đã bắt đầu trở nên gian nan, chọn ai thì cô cũng đều không quay lại nơi này nữa.
...
Tám giờ tối, Thẩm Dĩnh đúng giờ có mặt trước cửa biệt thự Ngự Cảnh Viên. Nếu như nói biệt thự Mạn Sơn là khu người giàu thì Ngự Cảnh Sơn chính là nơi anh có tiền cũng không vào được.
Cả khu biệt thự chỉ có mười một tòa, mỗi hộ đều có vườn hoa và bể bơi riêng, mà mười một tòa này chiếm hết tất cẩ diện tích đất ở lưng chừng núi, nếu tính về đất công... Thẩm Dĩnh không dám nghĩ.
Tư bản chủ nghĩa đại gian ác, mấy chữ này dùng trên người Lục Hi là vô cùng chuẩn xác.
Thẩm Dĩnh đứng trước cửa ấn chuông, rất nhanh đã được mở ra, từ cửa ngoài cô đi vào cửa chính biệt thự. Thật sự đứng ở đây rồi nhưng vẫn không nhịn được mà luống cuống.
Khi đang chuẩn bị tâm lý thì cánh cửa trước mặt đột nhiên được người mở ra từ bên trong.
Trên người Lục Hi vẫn mặc áo sơ mi hôm nay, hiển nhiên mới vào nhà không lâu, thấy dáng vẻ ngốc nghếch đứng đó của cô, cất giọng không vui: “Định làm thần giữ cửa ở đây à?”
Thẩm Dĩnh hồi thần, nhấc chân đi vào, tiếng đóng cửa vang lên, thiết kế trong phòng vừa nhìn là hiểu, không phải phong cách vô cùng xa xỉ mà là chủ nghĩa tối giản. Nói là tối giản nhưng trên tường treo mấy bức tranh, Thẩm Dĩnh vẫn nhìn ra là cánh cửa đi vào.
Căn phòng vẽ tranh cấp bậc siêu sao trong nước, đấu giá cũng phải bảy con số mới mua được.
Anh treo liền ba bức, có lẽ nó còn đắt hơn cả một tòa ở biệt thự Mạn Sơn.
“Biết nấu cơm không?” Đột nhiên Lục Hi quay người lại hỏi.
Thẩm Dĩnh thành thật gật đầu: “Biết.”
Cô du học ở nước ngoài bốn năm, cô không quen ăn đồ tây nên đều là tự nấy, sau này ở nhà làm nội trợ một năm nên tay nghề khẳng định không thành vấn đề.
“Tôi ăn tương đối thanh đạm, cô đi nấu chút gì ăn đi.”
Thẩm Dĩnh có chút chưa kịp hồi thần, đưa tay chỉ vào mình: “Tôi?”
“Nếu không thì sao?”
“Không phải nói...” Thẩm Dĩnh nói được một nửa thì dừng lại, không nói được nữa.
Lục Hi là người thế nào, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết bạn đang nghĩ gì, huống hồ Thẩm Dĩnh còn là một tiểu Bạch không biết cách che giấu cảm xúc. Anh đặt chiếc cốc trong tay xuống, đi tới trước mặt cô, cánh tay dài đưa ra kéo cô tới bàn, hơi cúi người: “Sao, cô cho rằng tôi tìm cô chỉ vì muốn cô làm bạn giường thôi ư? Với biểu hiện bây giờ của cô chẳng phải tôi sẽ thiệt quá hay sao.”
Anh là đang nói bóng nói gió chê kỹ thuật cô không tốt, Thẩm Dĩnh nghe ra được, vành tai đỏ lên, bị anh làm cho phải cúi thấp đầu.
“Cô phải hiểu rõ chính xác tôi thích cái gì, cố gắng không chạm vào khu vực địa lôi của tôi. Con người tôi, tính tình và sự nhẫn nại cũng phải không rất tốt.” Lục Hi đứng thẳng người: “Cho nên bây giờ đi nấu cơm, hiểu chứ?”
Thẩm Dĩnh còn có thể nói gì được nữa?
Người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống hồ với tình hình bây giờ mà nói, Lục Hi cũng coi như là kim chủ của cô.
Ý nghĩ này khiến Thẩm Dĩnh có hơi chán nản, sau khi nhìn thấy Lục Hi lên lầu, cô mới xoay người vào bếp làm việc, trong tủ lạnh có rau và đồ đông lạnh tươi mới. Cô lấy miếng sườn bò và cá basa, làm món sườn bò tiêu đen và cá basa hấp, lại xào thêm một món cải làn rồi hầm một nồi canh xương ống.
Lục Hi đi xuống ngửi thấy mùi thơm lan tỏa khắp phòng ăn, anh cố ý bước nhẹ hơn, ngước mắt nhìn dưới ánh đèn ấm áp trong phòng bếp dáng vẻ cô gái cầm đũa cẩn thận gắp thức ăn cho vào miệng.
Cô thử một chút dường như cảm thấy mùi vị không tệ, nở nụ cười hài lòng lộ ra hàm răng trắng sáng, cô buộc tóc lên, vài sợi tóc rơi trên chiếc cổ trắng nõn khiến người khác không nhịn được muốn đưa tay ra giúp cô vén lên.
Sự thật chứng minh, Lục Hi cũng đã làm như vậy, khẽ khàng đi tới sau lưng giúp cô vén lại tóc vào đúng chỗ, ngón tay dài đặt sau cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, ám chỉ ý tứ vô cùng hàm xúc.
Thẩm Dĩnh căng thẳng không dám thở mạnh, cứng đờ nói sang chuyện khác: “Đói, đói chưa, có muốn ăn trước không?”
Lục Hi không trả lời, hơi thở của anh phả lên da cô, mắt thường cũng có thể nhìn ra đôi tai nhỏ nhắn xinh xắn của cô đã đỏ ửng.
Bình luận facebook