Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-89
CHƯƠNG 89: XEM TRỘM ĐIỆN THOẠI.
CHƯƠNG 89: XEM TRỘM ĐIỆN THOẠI.
Không tìm thấy Lục Hi, Lưu Sinh Yên chỉ có thể ủy thác cho người khác để hạ cơn sốt tin tức xuống, nhưng điều này là không đủ, các phương tiện truyền thông phải nhận được những phản hồi chính xác.
Trong lúc đi làm và tan làm, Thẩm Dĩnh phải cực kỳ cẩn thận, sợ rằng sẽ gặp phải phóng viên.
Cô không có tâm trạng ăn cơm trưa, ăn được miếng bánh mì rồi ngủ gục trên bàn. Hai ngày nay cẳng thẳng đến nỗi ban đêm cô không thể ngủ ngon. Đột nhiên, cô cảm thấy trên vai nặng trĩu, quay người lại thì nhìn thấy Trần Thúy Nhiên.
Cô ấy cầm chiếc áo khoác trong tay, vừa khoác nó lên người cô.
Thấy cô tỉnh dậy, Trần Thúy Nhiên có chút ngượng ngùng: “Tôi thấy cô ăn mặc rất phong phanh...”
“Cảm ơn.”
Sau một hồi im lặng, Trần Thúy Nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh cô lại và ngồi xuống, mọi người trong văn phòng đều đi ăn cơm rồi, cô thoáng thấy chiếc bánh mì mới ăn được một nửa ở trên bàn, trong lòng khó chịu: “Thẩm Dĩnh, tôi coi cô là bạn nên mới hỏi cô câu này, cô và giám đốc Lục có thực sự như những gì tin tức viết không?”
Thẩm Dĩnh nhìn vào mắt cô, không chút nghi ngờ hay tính toán, cũng không tò mò thăm dò, mà chỉ lo lắng nhìn cô.
Cô khẽ nhìn xuống, không biết nên trả lời như thế nào, nói đi nói lại cũng một câu vô vị: “Không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Bản tin của Đoàn Trí Thiên viết rất tỉ mỉ, tường tận, rất khó để tìm ra những sơ hở trong đó, Thẩm Dĩnh giải thích như thế nào cũng không được.
“Vậy...cô và giám đốc Lục thực sự ở cùng nhau sao?”
Thẩm Dĩnh im lặng một lúc và cuối cùng cũng nói ra: “Ừ, nhưng bây giờ anh ấy không ở đây, tôi mong cô sẽ không nói với ai.”
Trần Thúy Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô tự nói với mình rằng chứng tỏ trong lòng Thẩm Dĩnh cũng coi cô là bạn, vậy những gì mà cô làm trước đó quả thực không phí công.
Trần Thúy Nhiên vỗ vai cô: “Xin lỗi, lúc mới nghe tin tôi cũng mông lung, dẫu sao thì cô và giám đốc Lục cũng không ngờ...nhưng cô đã nói là không phải như tin tức viết thì tôi tin cô.”
Thẩm Dĩnh ngước nhìn cô: “Trần Thúy Nhiên...”
Trần Thúy Nhiên mỉm cười: “Tôi tin vào nhân phẩm và tính cách của cô, cho dù người khác nói như thế nào, tôi biết rằng cô sẽ không làm thế.”
Cô chỉ vào chiếc bánh mì trên bàn: “Cô ăn thứ này sao?”
“Ừ, tôi không có hứng ăn.”
“Không được, bây giờ trong quán ăn vẫn còn đồ ăn, cô đi ăn chút không?” Trần Thúy Nhiên vừa nói vừa đứng dậy, định kéo cô đi.
Thẩm Dĩnh thực sự không muốn đi, cô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi rồi họ lại nói tôi.”
Trần Thúy Nhiên dừng lại, nghĩ đến việc một số người trong công ty đả kích và nói xấu sau lưng Thẩm Dĩnh trong hai ngày nay, ngay cả cô còn không thể nghe được những lời ấy, huống chi là Thẩm Dĩnh.
“Tôi giúp cô đi mua chút đồ ăn, cô lên sân thượng ăn cũng được.”
Thẩm Dĩnh xúc động không biết phải nói gì, nhìn Trần Thúy Nhiên đi rồi lại lấy điện thoại trong túi ra, vẫn trống không như vậy, không một cuộc điện thoại hay tin nhắn.
Người đàn ông nên ở bên cô vào thời điểm quan trọng đã biến mất, Lục Hi, anh rốt cuộc đang ở đâu?
...
Buổi tối hôm đó, Thẩm Dĩnh nhận được cuộc gọi từ Đoàn Trí Thiên, lại là khoe khoang.
“Sao rồi Thẩm Dĩnh, những yêu cầu mà tôi đưa ra, cô đồng ý chứ? Cô nhìn xem, bây giờ Lục Hi cũng không quan tâm tới cô nữa rồi. Trong hai ngày nay, ngay cả thông báo nói rõ với mọi người, anh ta cũng không nói. Tôi khuyên cô nên đồng ý với yêu cầu của tôi trước khi to chuyện.”
Thẩm Dĩnh không còn lạ gì với sự trơ tráo của anh ta, lúc này, cô không chút tức giận: “Đã to chuyện rồi, nên tôi cũng không sợ to chuyện hơn nữa.”
Dường như anh ta không ngờ rằng cô sẽ kiên cường như vậy, Đoàn Trí Thiên im lặng vài giây rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải cô vẫn đợi Lục Hi giúp cô phải không? Tôi nói cho cô biết, cô cũng chỉ là con đàn bà hư hỏng mà tôi bỏ đi, có người đàn ông nào mà trân trọng cô cơ chứ? Có lẽ vì Lục Hi sợ bị liên lụy nên anh ta mới không lên tiếng, cô vẫn ôm hy vọng chẳng phải rất ngu ngốc sao?
Vẫn biết rằng những lời nói từ miệng của Đoàn Trí Thiên không có câu nào là thật, nhưng khi nghe anh ta nói những lời này, trái tim Thẩm Dĩnh thắt lại.
Hai tiếng Lục Hi cũng đủ để tác động đến trái tim cô, chưa kể đến tình huống xấu hổ như bây giờ.
Những lời mà Đoàn Trí Thiên nói, không phải là cô chưa từng giả dụ, chỉ là cô không muốn thừa nhận, cô thật ngu ngốc khi tin rằng người đàn ông này sẽ không đẩy cô đến nơi đầu sóng ngọn gió rồi trốn mất.
“Đoàn Trí Thiên, bây giờ anh càng đắc ý, sau này anh sẽ càng thê thảm, tôi sẽ không đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của anh.” Giọng của Thẩm Dĩnh rất điềm tĩnh, điềm tĩnh đến nỗi khó tin: “Anh nói tôi là con đàn bà hư hỏng mà anh đã bỏ sao? Tôi không phải, Thiệu Mộc Giai mới đúng chứ.”
Đoàn Trí Thiên tức giận: “Cô...!”
Thẩm Dĩnh cúp điện thoại và vẫn nằm trên giường, cơ thể cô cuộn tròn thành hình vòng cung, hai tay ôm đầu gối để tự bảo vệ mình.
Màn đêm buông xuống, trong phòng không bật đèn, nước mắt cô từ từ tuôn rơi.
...
Lục Hi ở nước Mỹ, không hề biết những chuyện xảy ra ở trong nước, đi theo Khâu Trình và La Quyết Trình đến trung tâm điều trị biệt lập này.
Vào thời điểm đó, anh không có tiền đi học, trừ học phí ra thì hầu như ăn không đủ no. Thật khó khăn cho một lưu học sinh tìm việc làm ở nước ngoài, bị người ta kỳ thị, bị người ta chế giễu như cơm bữa, chính sự trợ cấp của cha mẹ Giang Sở Tinh mới có thể giúp anh hoàn thành việc học.
Lục Hi vốn dĩ muốn đợi cho đến một ngày anh vượt hẳn mọi người, nhất định anh sẽ báo đáp ân tình của cha mẹ Giang Sở Tinh , nhưng người tính không bằng trời tính, sáu năm trước, cha mẹ cô đã bị tai nạn trên đường tới lễ phát biểu tốt nghiệp của anh và mãi mãi rời xa thế giới này.
Lúc đó, trong phòng hồi sức cấp cứu ICU, nguyện vọng cuối cùng của hai người là muốn anh chăm sóc thật tốt cho Song Thường .
Giang Sở Tinh cũng mắc phải căn bệnh lạ vì cái chết của cha mẹ cô, Lục Hi đau lòng tự trách. Trách nhiệm và cảm giác tội lỗi đặt lên vai anh khiến anh không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ Giang Sở Tinh .
Anh nợ nhà họ Giang quá nhiều, cả đời này cũng không thể trả hết.
Sau hai ngày liên tiếp tiến hành điều trị, kết quả cuối cùng rất tốt, các chỉ số thể chất của Giang Sở Tinh lần này là tốt nhất trong năm năm qua, Khâu Trình thậm chí còn cười đùa: “Nếu cứ tiếp tục duy trì như này, tôi tin rằng không lâu nữa sẽ được xuất viện.”
La Quyết Trình vui vẻ yên tâm, biết rằng Lục Hi phải chịu đựng áp lực và cảm giác tội lỗi nhiều đến mức nào trong những năm qua, vui thay cho Lục Hi tự đáy lòng.
Cả ba người trở về viện điều dưỡng ở New Zealand, họ không mang theo điện thoại khi rời đi, dẫu sao, có mang điện thoại theo thì cũng phải để riêng ra. Sau khi trở về, Lục Hi mệt mỏi và đi vào phòng tắm để tắm.
Không biết rằng tại sao Giang Sở Tinh lại vào phòng anh, nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, thấy hình người mờ ảo trên tấm kính mờ, khuôn mặt nhợt nhạt ửng đỏ xấu hổ. Sống cùng anh nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ vẫn chưa tiến thêm bước nào.
Cô ngồi bên giường, lưu luyến hơi thở mà anh lưu lại, lật một góc chăn và xem điện thoại của anh một cách tình cờ.
Giang Sở Tinh dừng lại một lúc, nhìn anh lần nữa, rồi nhanh chóng lấy điện thoại, ấn lâu để bật nó lên.
Màn hình đột nhiên sáng lên rồi tối dần, điện thoại rung lên không ngừng, nhắc rằng có 48 cuộc gọi nhỡ. Ngoài một vài người bạn mà cô thường nghe, còn hiện lên một cái tên “Cô bé đanh đá”.
Cô bé đanh đá?
Giang Sở Tinh nhất thời ngây người ra, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, một suy nghĩ tồi tệ tiếp tục nhen nhóm trong lòng cô, những ngón tay vốn nhợt nhạt vì dùng lực mà càng nhợt nhạt hơn.
Đột nhiên, có tiếng “cạch cạch” phía sau cửa phòng tắm, Giang Sở Tinh ngay lập tức thay đổi nét mặt, đứng dậy đưa điện thoại cho anh: “Hai ngày nay anh không mang theo điện thoại, em bật nguồn giúp anh rồi, rất nhiều người tìm anh.”
CHƯƠNG 89: XEM TRỘM ĐIỆN THOẠI.
Không tìm thấy Lục Hi, Lưu Sinh Yên chỉ có thể ủy thác cho người khác để hạ cơn sốt tin tức xuống, nhưng điều này là không đủ, các phương tiện truyền thông phải nhận được những phản hồi chính xác.
Trong lúc đi làm và tan làm, Thẩm Dĩnh phải cực kỳ cẩn thận, sợ rằng sẽ gặp phải phóng viên.
Cô không có tâm trạng ăn cơm trưa, ăn được miếng bánh mì rồi ngủ gục trên bàn. Hai ngày nay cẳng thẳng đến nỗi ban đêm cô không thể ngủ ngon. Đột nhiên, cô cảm thấy trên vai nặng trĩu, quay người lại thì nhìn thấy Trần Thúy Nhiên.
Cô ấy cầm chiếc áo khoác trong tay, vừa khoác nó lên người cô.
Thấy cô tỉnh dậy, Trần Thúy Nhiên có chút ngượng ngùng: “Tôi thấy cô ăn mặc rất phong phanh...”
“Cảm ơn.”
Sau một hồi im lặng, Trần Thúy Nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh cô lại và ngồi xuống, mọi người trong văn phòng đều đi ăn cơm rồi, cô thoáng thấy chiếc bánh mì mới ăn được một nửa ở trên bàn, trong lòng khó chịu: “Thẩm Dĩnh, tôi coi cô là bạn nên mới hỏi cô câu này, cô và giám đốc Lục có thực sự như những gì tin tức viết không?”
Thẩm Dĩnh nhìn vào mắt cô, không chút nghi ngờ hay tính toán, cũng không tò mò thăm dò, mà chỉ lo lắng nhìn cô.
Cô khẽ nhìn xuống, không biết nên trả lời như thế nào, nói đi nói lại cũng một câu vô vị: “Không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Bản tin của Đoàn Trí Thiên viết rất tỉ mỉ, tường tận, rất khó để tìm ra những sơ hở trong đó, Thẩm Dĩnh giải thích như thế nào cũng không được.
“Vậy...cô và giám đốc Lục thực sự ở cùng nhau sao?”
Thẩm Dĩnh im lặng một lúc và cuối cùng cũng nói ra: “Ừ, nhưng bây giờ anh ấy không ở đây, tôi mong cô sẽ không nói với ai.”
Trần Thúy Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô tự nói với mình rằng chứng tỏ trong lòng Thẩm Dĩnh cũng coi cô là bạn, vậy những gì mà cô làm trước đó quả thực không phí công.
Trần Thúy Nhiên vỗ vai cô: “Xin lỗi, lúc mới nghe tin tôi cũng mông lung, dẫu sao thì cô và giám đốc Lục cũng không ngờ...nhưng cô đã nói là không phải như tin tức viết thì tôi tin cô.”
Thẩm Dĩnh ngước nhìn cô: “Trần Thúy Nhiên...”
Trần Thúy Nhiên mỉm cười: “Tôi tin vào nhân phẩm và tính cách của cô, cho dù người khác nói như thế nào, tôi biết rằng cô sẽ không làm thế.”
Cô chỉ vào chiếc bánh mì trên bàn: “Cô ăn thứ này sao?”
“Ừ, tôi không có hứng ăn.”
“Không được, bây giờ trong quán ăn vẫn còn đồ ăn, cô đi ăn chút không?” Trần Thúy Nhiên vừa nói vừa đứng dậy, định kéo cô đi.
Thẩm Dĩnh thực sự không muốn đi, cô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi rồi họ lại nói tôi.”
Trần Thúy Nhiên dừng lại, nghĩ đến việc một số người trong công ty đả kích và nói xấu sau lưng Thẩm Dĩnh trong hai ngày nay, ngay cả cô còn không thể nghe được những lời ấy, huống chi là Thẩm Dĩnh.
“Tôi giúp cô đi mua chút đồ ăn, cô lên sân thượng ăn cũng được.”
Thẩm Dĩnh xúc động không biết phải nói gì, nhìn Trần Thúy Nhiên đi rồi lại lấy điện thoại trong túi ra, vẫn trống không như vậy, không một cuộc điện thoại hay tin nhắn.
Người đàn ông nên ở bên cô vào thời điểm quan trọng đã biến mất, Lục Hi, anh rốt cuộc đang ở đâu?
...
Buổi tối hôm đó, Thẩm Dĩnh nhận được cuộc gọi từ Đoàn Trí Thiên, lại là khoe khoang.
“Sao rồi Thẩm Dĩnh, những yêu cầu mà tôi đưa ra, cô đồng ý chứ? Cô nhìn xem, bây giờ Lục Hi cũng không quan tâm tới cô nữa rồi. Trong hai ngày nay, ngay cả thông báo nói rõ với mọi người, anh ta cũng không nói. Tôi khuyên cô nên đồng ý với yêu cầu của tôi trước khi to chuyện.”
Thẩm Dĩnh không còn lạ gì với sự trơ tráo của anh ta, lúc này, cô không chút tức giận: “Đã to chuyện rồi, nên tôi cũng không sợ to chuyện hơn nữa.”
Dường như anh ta không ngờ rằng cô sẽ kiên cường như vậy, Đoàn Trí Thiên im lặng vài giây rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải cô vẫn đợi Lục Hi giúp cô phải không? Tôi nói cho cô biết, cô cũng chỉ là con đàn bà hư hỏng mà tôi bỏ đi, có người đàn ông nào mà trân trọng cô cơ chứ? Có lẽ vì Lục Hi sợ bị liên lụy nên anh ta mới không lên tiếng, cô vẫn ôm hy vọng chẳng phải rất ngu ngốc sao?
Vẫn biết rằng những lời nói từ miệng của Đoàn Trí Thiên không có câu nào là thật, nhưng khi nghe anh ta nói những lời này, trái tim Thẩm Dĩnh thắt lại.
Hai tiếng Lục Hi cũng đủ để tác động đến trái tim cô, chưa kể đến tình huống xấu hổ như bây giờ.
Những lời mà Đoàn Trí Thiên nói, không phải là cô chưa từng giả dụ, chỉ là cô không muốn thừa nhận, cô thật ngu ngốc khi tin rằng người đàn ông này sẽ không đẩy cô đến nơi đầu sóng ngọn gió rồi trốn mất.
“Đoàn Trí Thiên, bây giờ anh càng đắc ý, sau này anh sẽ càng thê thảm, tôi sẽ không đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của anh.” Giọng của Thẩm Dĩnh rất điềm tĩnh, điềm tĩnh đến nỗi khó tin: “Anh nói tôi là con đàn bà hư hỏng mà anh đã bỏ sao? Tôi không phải, Thiệu Mộc Giai mới đúng chứ.”
Đoàn Trí Thiên tức giận: “Cô...!”
Thẩm Dĩnh cúp điện thoại và vẫn nằm trên giường, cơ thể cô cuộn tròn thành hình vòng cung, hai tay ôm đầu gối để tự bảo vệ mình.
Màn đêm buông xuống, trong phòng không bật đèn, nước mắt cô từ từ tuôn rơi.
...
Lục Hi ở nước Mỹ, không hề biết những chuyện xảy ra ở trong nước, đi theo Khâu Trình và La Quyết Trình đến trung tâm điều trị biệt lập này.
Vào thời điểm đó, anh không có tiền đi học, trừ học phí ra thì hầu như ăn không đủ no. Thật khó khăn cho một lưu học sinh tìm việc làm ở nước ngoài, bị người ta kỳ thị, bị người ta chế giễu như cơm bữa, chính sự trợ cấp của cha mẹ Giang Sở Tinh mới có thể giúp anh hoàn thành việc học.
Lục Hi vốn dĩ muốn đợi cho đến một ngày anh vượt hẳn mọi người, nhất định anh sẽ báo đáp ân tình của cha mẹ Giang Sở Tinh , nhưng người tính không bằng trời tính, sáu năm trước, cha mẹ cô đã bị tai nạn trên đường tới lễ phát biểu tốt nghiệp của anh và mãi mãi rời xa thế giới này.
Lúc đó, trong phòng hồi sức cấp cứu ICU, nguyện vọng cuối cùng của hai người là muốn anh chăm sóc thật tốt cho Song Thường .
Giang Sở Tinh cũng mắc phải căn bệnh lạ vì cái chết của cha mẹ cô, Lục Hi đau lòng tự trách. Trách nhiệm và cảm giác tội lỗi đặt lên vai anh khiến anh không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ Giang Sở Tinh .
Anh nợ nhà họ Giang quá nhiều, cả đời này cũng không thể trả hết.
Sau hai ngày liên tiếp tiến hành điều trị, kết quả cuối cùng rất tốt, các chỉ số thể chất của Giang Sở Tinh lần này là tốt nhất trong năm năm qua, Khâu Trình thậm chí còn cười đùa: “Nếu cứ tiếp tục duy trì như này, tôi tin rằng không lâu nữa sẽ được xuất viện.”
La Quyết Trình vui vẻ yên tâm, biết rằng Lục Hi phải chịu đựng áp lực và cảm giác tội lỗi nhiều đến mức nào trong những năm qua, vui thay cho Lục Hi tự đáy lòng.
Cả ba người trở về viện điều dưỡng ở New Zealand, họ không mang theo điện thoại khi rời đi, dẫu sao, có mang điện thoại theo thì cũng phải để riêng ra. Sau khi trở về, Lục Hi mệt mỏi và đi vào phòng tắm để tắm.
Không biết rằng tại sao Giang Sở Tinh lại vào phòng anh, nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, thấy hình người mờ ảo trên tấm kính mờ, khuôn mặt nhợt nhạt ửng đỏ xấu hổ. Sống cùng anh nhiều năm như vậy, từ trước đến giờ vẫn chưa tiến thêm bước nào.
Cô ngồi bên giường, lưu luyến hơi thở mà anh lưu lại, lật một góc chăn và xem điện thoại của anh một cách tình cờ.
Giang Sở Tinh dừng lại một lúc, nhìn anh lần nữa, rồi nhanh chóng lấy điện thoại, ấn lâu để bật nó lên.
Màn hình đột nhiên sáng lên rồi tối dần, điện thoại rung lên không ngừng, nhắc rằng có 48 cuộc gọi nhỡ. Ngoài một vài người bạn mà cô thường nghe, còn hiện lên một cái tên “Cô bé đanh đá”.
Cô bé đanh đá?
Giang Sở Tinh nhất thời ngây người ra, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, một suy nghĩ tồi tệ tiếp tục nhen nhóm trong lòng cô, những ngón tay vốn nhợt nhạt vì dùng lực mà càng nhợt nhạt hơn.
Đột nhiên, có tiếng “cạch cạch” phía sau cửa phòng tắm, Giang Sở Tinh ngay lập tức thay đổi nét mặt, đứng dậy đưa điện thoại cho anh: “Hai ngày nay anh không mang theo điện thoại, em bật nguồn giúp anh rồi, rất nhiều người tìm anh.”
Bình luận facebook