Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-90
CHƯƠNG 90: LỜI THÚ NHẬN TÌNH CẢM CỦA Giang Sở Tinh .
CHƯƠNG 90: LỜI THÚ NHẬN TÌNH CẢM CỦA Giang Sở Tinh .
Không có chút hoảng loạng hay khác thường trong biểu cảm của cô, như thể chỉ là giúp anh bật nguồn điện thoại mà thôi.
Lục Hi cau mày, nhận lấy điện thoại nhìn một lượt, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Dĩnh, vẻ mặt hơi biến sắc, nhưng anh không gọi lại ngay mà nhìn Giang Sở Tinh trước mặt: “Em đến tìm anh có việc gì sao?”
Giang Sở Tinh cắn môi và đi về phía anh: “Anh Hi, em muốn bàn bạc với anh một việc.”
“Em nói đi.”
“Kết quả của lần kiểm tra này, anh cũng thấy rồi, sức khỏe của em không còn vấn đề gì lớn, vết thương trước đây đã lành, chỉ là nguyên nhân về tiểu cầu, bây giờ không sao rồi, em muốn...” Nói đến đây, cô dừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lục Hi: “Em muốn về nước.”
“Không được.” Lục Hi gần như từ chối nghĩ về điều đó.
“Anh Hi, em...”
Không đợi cho đến khi cô nói xong, Lục Hi ngắt lời: “Song Thường , tình trạng sức khỏe của em vẫn chưa ổn định.”
“Nhưng em đã ở đây năm năm rồi, năm năm rồi, tất cả thanh xuân của em bị lãng phí trong viện điều dưỡng này, không có bạn bè, không có người thân, ngay cả một người tâm sự cũng không có, ngoài việc uống thuốc và tiêm thuốc trị liệu, em không có chút cảm giác tồn tại nào cả!” Giang Sở Tinh nhìn vẻ mặt của anh một cách bình tĩnh và nói: “Nếu như cha mẹ em còn sống, họ chắc chắn không muốn nhìn thấy em như vậy...”
Quả nhiên, khi cô vừa nói xong những lời đó, sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh do dự rất lâu và đặt tay lên vai cô, như muốn vỗ về: “Song Thường , anh không thể mang sức khỏe của em ra làm trò đùa.”
“Nhưng Khâu Trình nói rằng bây giờ em có thể xuất viện mà.” Giang Sở Tinh nhìn thấy sự bối rối trong đôi mắt anh, biết rằng yêu cầu đó chắc chắn không cố kết quả, cô cũng không ép anh nữa, chỉ níu chặt lấy áo anh: “Và em muốn ở bên cạnh anh, em rất sợ anh sẽ rời xa em, ngoài anh ra, em không còn ai nữa rồi...”
Lục Hi nhếch môi, không nói gì, cuối cùng anh ôm cô vào lòng, anh đưa những ngón tay chạm lên mái tóc khô của cô, cô ấy từng có mái tóc dài tuyệt đẹp.
Người đàn ông khẽ nheo mắt: “Anh sẽ không rời xa em, anh đã hứa với cha mẹ em rằng sẽ chăm sóc em suốt đời.”
Câu nói dịu dàng của anh, nhưng cô nghe lại chối tai, cha mẹ cha mẹ, anh luôn nhắc đến cha mẹ cô khi nói về những điều này. Cô không muốn Lục Hi ở lại bên cạnh mình chỉ vì điều đó.
“Anh Hi, có phải em là gánh nặng cho anh phải không? Nếu như vậy, em chết đi thì tốt hơn...”
“Song Thường !” Lục Hi nhẹ nhàng trách móc: “Em đang nói gì vậy? Em biết là anh không có ý như vậy mà, anh không cho phép nói bản thân mình như thế!”
Cô nói như vậy, làm sao anh có thể đối mặt với cha mẹ cô nơi suối vàng?
“Nếu như không phải vì cha mẹ của em, có lẽ anh cũng sẽ không quan tâm đến em, anh Hi, rốt cuộc em là gì đối với anh?”
Lục Hi kéo lấy tay cô, nắm chặt tay và nhìn vào đôi mắt đầy kỳ vọng của cô, cuối cùng thì anh cũng không thể buông ra những lời dối trá đẹp đẽ ấy: “Em là người thân của anh, là người mà anh phải có trách nhiệm cả một đời.”
Nếu như không có câu đầu tiên, Giang Sở Tinh chắc chắn sẽ nhảy lên vui mừng, nhưng anh nhất định phải thêm tiền đề ở phía trước như vậy.
Người thân ư?
Là tình thân sao?
Thứ mà từ trước đến nay cô muốn không phải điều đó.
Giang Sở Tinh nhìn xuống, ghìm lại sự thù hận trong đáy mắt. Tình cảm cô dành cho anh cô đều nửa giấu nửa lộ không nói ra trong năm năm qua, cô sợ rằng chỉ cần bản thân mình nói ra thì mối quan hệ này sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nhưng hôm nay cô lại không thể nhẫn nại được, nghĩ đến cái tên “Cô bé đanh đá” vừa nhìn thấy trong điện thoại, cô cảm thấy những gì cô lo lắng ngày đêm, cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Sau vài giây im lặng, khi ngước lên lần nữa, Giang Sở Tinh lại trả lời với bộ dạng yếu đuối: “Anh Hi, từ trước đến nay em không hề coi anh như người thân, anh luôn là người đặc biệt nhất trong trái tim em, tình cảm của em, anh không cảm nhận được sao?”
Lời thú nhận tình cảm mà Giang Sở Tinh đã nói ra thì không thể rút lại.
Điều này thật bất ngờ với Lục Hi.
Anh nhìn người phụ nữ với ánh mắt mong đợi, anh không thể giấu được cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, anh không hiểu được Giang Sở Tinh , người đã chung sống cùng anh nhiều năm như vậy.
Điều duy nhất mà cô nhìn ra là anh đang không vui.
Phải, lời thú nhận tình cảm của cô khiến cho anh không vui, điều đó làm cho Giang Sở Tinh gần như không thể ngụy trang.
Cô nhẫn nại, lùi về phía sau một bước, như thể nhượng bộ, nhưng thực ra lùi bước để tiến hai bước: “Anh Hi, em biết bệnh của em là một vấn đề lớn, nhưng từ trước đến nay em đều không hối hận khi bản thân mình thích anh, thậm chí là đã yêu anh, chúng ta đã cùng chung sống nhiều năm như vậy, từ khi anh mới đến nước Mỹ đến bây giờ, lâu như vậy rồi, em chưa bao giờ coi anh là anh trai của mình. Có lẽ đối với cha mẹ em, anh là người thân, nhưng với em, anh là người đàn ông duy nhất trong mắt em.”
Lục Hi nghe cô nói, biết rằng bản thân phải ngắt lời cô, đôi môi mỏng của anh chuẩn bị nói nhưng lại bị cô chặn lại: “Anh không cần lo lắng cho cảm xúc của em mà chiều theo ý em, em thà bị bệnh nặng hơn, cũng không muốn anh miễn cưỡng chiều theo.
Những lời từ chối mà Lục Hi định nói đều bị chặn lại.
Anh cau mày, nghĩ đến lời dặn dò trước đó của Khâu Trình .
“Đừng để cô phải chịu đựng quá nhiều kích động về mặt cảm xúc, điều này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.”
Giang Sở Tinh thấy anh lại im lặng, cô thở dài, giả vờ trông yếu đuối, cơ thể run lên.
Lục Hi tiến lên một bước đỡ lấy cô và hỏi một cách lo lắng: “Em sao rồi?”
Giang Sở Tinh gần như không chút giãy giụa và nghẹn ngào nói: “Em không sao.”
Thấy cô như vậy, trong lòng Lục Hi cũng không được thoải mái, La Quyết Trình từng nói, hoặc là sớm vạch rõ giới hạn một cách dứt khoát, hoặc là đồng ý với yêu cầu của cô, đã không yêu, cứ tiếp tục dây dưa kéo dài như thế này mới là tàn nhẫn nhất.
Hôm nay, quả nhiên như những gì La Quyết Trình nói, dây dưa kéo dài không dứt bao nhiêu năm nay, cuối cùng anh cũng phải đối mặt.
Nhưng bây giờ anh có thể từ chối không?
Lời từ chối của anh sẽ đả kích Giang Sở Tinh , anh không dám nghĩ, sợ rằng sức khỏe cô mới chuyển biến tốt, vì chuyện này mà quay lại điểm xuất phát.
Sau khi suy nghĩ và cân nhắc, Lục Hi vẫn phải chọn cách mà bản thân không muốn lựa chọn, anh nhìn dáng người gầy gò yếu ớt của người phụ nữ trên giường và hít một hơi thật sâu: “Song Thường , anh hứa với em, chỉ cần tình trạng sức khỏe của em tốt hơn, anh sẽ đón em về nước.”
Anh vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình của cô, nhưng đối với Giang Sở Tinh mà nói, có thể về nước cũng là tốt rồi, chỉ cần có thể quay về, với cảm giác áy náy, tội lỗi của anh với cha mẹ cô và trách nhiệm chăm sóc cô, cô có thể đẩy lùi tất cả phụ nữ.
Trong mắt Giang Sở Tinh ẩn chứa sự đắc ý, nhưng giọng lại run rẩy nói: “Thật sao?”
Lục Hi cắn răng: “Thật.”
Cô cười, không thể nhịn cười: “Vậy em nhất định sẽ phối hợp điều trị, cố gắng khỏe lại để trở về bên anh.”
...
Sau khi Giang Sở Tinh ngủ, Lục Hi không ở lại đó, anh lấy điện thoại và đi đến phòng làm việc công cộng, Khâu Trình bận việc đã đi rồi, chỉ còn lại La Quyết Trình ở trong đó.
La Quyết Trình đang cầm một xấp tài liệu xem, thấy Lục Hi bước vào, anh ngước mắt liếc nhìn: “Sao cậu chưa ngủ?”
Lục Hi không nói về chuyện của Giang Sở Tinh mà chỉ hỏi: “Cậu cũng chưa ngủ đấy thôi.”
Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm.
“Liên lạc với Thẩm Dĩnh rồi sao? La Quyết trình hỏi lại.
Lục Hi sững người: “Gì cơ?”
Người đàn ông đặt xấp tài liệu trong tay xuống: “Cậu vẫn chưa liên lạc với cô ấy sao? Vừa rồi Lưu Sinh Yên gọi cho tôi, nói rằng Thẩm Dĩnh tìm cậu đến phát điên rồi.”
CHƯƠNG 90: LỜI THÚ NHẬN TÌNH CẢM CỦA Giang Sở Tinh .
Không có chút hoảng loạng hay khác thường trong biểu cảm của cô, như thể chỉ là giúp anh bật nguồn điện thoại mà thôi.
Lục Hi cau mày, nhận lấy điện thoại nhìn một lượt, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Thẩm Dĩnh, vẻ mặt hơi biến sắc, nhưng anh không gọi lại ngay mà nhìn Giang Sở Tinh trước mặt: “Em đến tìm anh có việc gì sao?”
Giang Sở Tinh cắn môi và đi về phía anh: “Anh Hi, em muốn bàn bạc với anh một việc.”
“Em nói đi.”
“Kết quả của lần kiểm tra này, anh cũng thấy rồi, sức khỏe của em không còn vấn đề gì lớn, vết thương trước đây đã lành, chỉ là nguyên nhân về tiểu cầu, bây giờ không sao rồi, em muốn...” Nói đến đây, cô dừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Lục Hi: “Em muốn về nước.”
“Không được.” Lục Hi gần như từ chối nghĩ về điều đó.
“Anh Hi, em...”
Không đợi cho đến khi cô nói xong, Lục Hi ngắt lời: “Song Thường , tình trạng sức khỏe của em vẫn chưa ổn định.”
“Nhưng em đã ở đây năm năm rồi, năm năm rồi, tất cả thanh xuân của em bị lãng phí trong viện điều dưỡng này, không có bạn bè, không có người thân, ngay cả một người tâm sự cũng không có, ngoài việc uống thuốc và tiêm thuốc trị liệu, em không có chút cảm giác tồn tại nào cả!” Giang Sở Tinh nhìn vẻ mặt của anh một cách bình tĩnh và nói: “Nếu như cha mẹ em còn sống, họ chắc chắn không muốn nhìn thấy em như vậy...”
Quả nhiên, khi cô vừa nói xong những lời đó, sắc mặt Lục Hi thay đổi, anh do dự rất lâu và đặt tay lên vai cô, như muốn vỗ về: “Song Thường , anh không thể mang sức khỏe của em ra làm trò đùa.”
“Nhưng Khâu Trình nói rằng bây giờ em có thể xuất viện mà.” Giang Sở Tinh nhìn thấy sự bối rối trong đôi mắt anh, biết rằng yêu cầu đó chắc chắn không cố kết quả, cô cũng không ép anh nữa, chỉ níu chặt lấy áo anh: “Và em muốn ở bên cạnh anh, em rất sợ anh sẽ rời xa em, ngoài anh ra, em không còn ai nữa rồi...”
Lục Hi nhếch môi, không nói gì, cuối cùng anh ôm cô vào lòng, anh đưa những ngón tay chạm lên mái tóc khô của cô, cô ấy từng có mái tóc dài tuyệt đẹp.
Người đàn ông khẽ nheo mắt: “Anh sẽ không rời xa em, anh đã hứa với cha mẹ em rằng sẽ chăm sóc em suốt đời.”
Câu nói dịu dàng của anh, nhưng cô nghe lại chối tai, cha mẹ cha mẹ, anh luôn nhắc đến cha mẹ cô khi nói về những điều này. Cô không muốn Lục Hi ở lại bên cạnh mình chỉ vì điều đó.
“Anh Hi, có phải em là gánh nặng cho anh phải không? Nếu như vậy, em chết đi thì tốt hơn...”
“Song Thường !” Lục Hi nhẹ nhàng trách móc: “Em đang nói gì vậy? Em biết là anh không có ý như vậy mà, anh không cho phép nói bản thân mình như thế!”
Cô nói như vậy, làm sao anh có thể đối mặt với cha mẹ cô nơi suối vàng?
“Nếu như không phải vì cha mẹ của em, có lẽ anh cũng sẽ không quan tâm đến em, anh Hi, rốt cuộc em là gì đối với anh?”
Lục Hi kéo lấy tay cô, nắm chặt tay và nhìn vào đôi mắt đầy kỳ vọng của cô, cuối cùng thì anh cũng không thể buông ra những lời dối trá đẹp đẽ ấy: “Em là người thân của anh, là người mà anh phải có trách nhiệm cả một đời.”
Nếu như không có câu đầu tiên, Giang Sở Tinh chắc chắn sẽ nhảy lên vui mừng, nhưng anh nhất định phải thêm tiền đề ở phía trước như vậy.
Người thân ư?
Là tình thân sao?
Thứ mà từ trước đến nay cô muốn không phải điều đó.
Giang Sở Tinh nhìn xuống, ghìm lại sự thù hận trong đáy mắt. Tình cảm cô dành cho anh cô đều nửa giấu nửa lộ không nói ra trong năm năm qua, cô sợ rằng chỉ cần bản thân mình nói ra thì mối quan hệ này sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Nhưng hôm nay cô lại không thể nhẫn nại được, nghĩ đến cái tên “Cô bé đanh đá” vừa nhìn thấy trong điện thoại, cô cảm thấy những gì cô lo lắng ngày đêm, cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Sau vài giây im lặng, khi ngước lên lần nữa, Giang Sở Tinh lại trả lời với bộ dạng yếu đuối: “Anh Hi, từ trước đến nay em không hề coi anh như người thân, anh luôn là người đặc biệt nhất trong trái tim em, tình cảm của em, anh không cảm nhận được sao?”
Lời thú nhận tình cảm mà Giang Sở Tinh đã nói ra thì không thể rút lại.
Điều này thật bất ngờ với Lục Hi.
Anh nhìn người phụ nữ với ánh mắt mong đợi, anh không thể giấu được cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, anh không hiểu được Giang Sở Tinh , người đã chung sống cùng anh nhiều năm như vậy.
Điều duy nhất mà cô nhìn ra là anh đang không vui.
Phải, lời thú nhận tình cảm của cô khiến cho anh không vui, điều đó làm cho Giang Sở Tinh gần như không thể ngụy trang.
Cô nhẫn nại, lùi về phía sau một bước, như thể nhượng bộ, nhưng thực ra lùi bước để tiến hai bước: “Anh Hi, em biết bệnh của em là một vấn đề lớn, nhưng từ trước đến nay em đều không hối hận khi bản thân mình thích anh, thậm chí là đã yêu anh, chúng ta đã cùng chung sống nhiều năm như vậy, từ khi anh mới đến nước Mỹ đến bây giờ, lâu như vậy rồi, em chưa bao giờ coi anh là anh trai của mình. Có lẽ đối với cha mẹ em, anh là người thân, nhưng với em, anh là người đàn ông duy nhất trong mắt em.”
Lục Hi nghe cô nói, biết rằng bản thân phải ngắt lời cô, đôi môi mỏng của anh chuẩn bị nói nhưng lại bị cô chặn lại: “Anh không cần lo lắng cho cảm xúc của em mà chiều theo ý em, em thà bị bệnh nặng hơn, cũng không muốn anh miễn cưỡng chiều theo.
Những lời từ chối mà Lục Hi định nói đều bị chặn lại.
Anh cau mày, nghĩ đến lời dặn dò trước đó của Khâu Trình .
“Đừng để cô phải chịu đựng quá nhiều kích động về mặt cảm xúc, điều này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.”
Giang Sở Tinh thấy anh lại im lặng, cô thở dài, giả vờ trông yếu đuối, cơ thể run lên.
Lục Hi tiến lên một bước đỡ lấy cô và hỏi một cách lo lắng: “Em sao rồi?”
Giang Sở Tinh gần như không chút giãy giụa và nghẹn ngào nói: “Em không sao.”
Thấy cô như vậy, trong lòng Lục Hi cũng không được thoải mái, La Quyết Trình từng nói, hoặc là sớm vạch rõ giới hạn một cách dứt khoát, hoặc là đồng ý với yêu cầu của cô, đã không yêu, cứ tiếp tục dây dưa kéo dài như thế này mới là tàn nhẫn nhất.
Hôm nay, quả nhiên như những gì La Quyết Trình nói, dây dưa kéo dài không dứt bao nhiêu năm nay, cuối cùng anh cũng phải đối mặt.
Nhưng bây giờ anh có thể từ chối không?
Lời từ chối của anh sẽ đả kích Giang Sở Tinh , anh không dám nghĩ, sợ rằng sức khỏe cô mới chuyển biến tốt, vì chuyện này mà quay lại điểm xuất phát.
Sau khi suy nghĩ và cân nhắc, Lục Hi vẫn phải chọn cách mà bản thân không muốn lựa chọn, anh nhìn dáng người gầy gò yếu ớt của người phụ nữ trên giường và hít một hơi thật sâu: “Song Thường , anh hứa với em, chỉ cần tình trạng sức khỏe của em tốt hơn, anh sẽ đón em về nước.”
Anh vẫn chưa đáp lại lời tỏ tình của cô, nhưng đối với Giang Sở Tinh mà nói, có thể về nước cũng là tốt rồi, chỉ cần có thể quay về, với cảm giác áy náy, tội lỗi của anh với cha mẹ cô và trách nhiệm chăm sóc cô, cô có thể đẩy lùi tất cả phụ nữ.
Trong mắt Giang Sở Tinh ẩn chứa sự đắc ý, nhưng giọng lại run rẩy nói: “Thật sao?”
Lục Hi cắn răng: “Thật.”
Cô cười, không thể nhịn cười: “Vậy em nhất định sẽ phối hợp điều trị, cố gắng khỏe lại để trở về bên anh.”
...
Sau khi Giang Sở Tinh ngủ, Lục Hi không ở lại đó, anh lấy điện thoại và đi đến phòng làm việc công cộng, Khâu Trình bận việc đã đi rồi, chỉ còn lại La Quyết Trình ở trong đó.
La Quyết Trình đang cầm một xấp tài liệu xem, thấy Lục Hi bước vào, anh ngước mắt liếc nhìn: “Sao cậu chưa ngủ?”
Lục Hi không nói về chuyện của Giang Sở Tinh mà chỉ hỏi: “Cậu cũng chưa ngủ đấy thôi.”
Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm.
“Liên lạc với Thẩm Dĩnh rồi sao? La Quyết trình hỏi lại.
Lục Hi sững người: “Gì cơ?”
Người đàn ông đặt xấp tài liệu trong tay xuống: “Cậu vẫn chưa liên lạc với cô ấy sao? Vừa rồi Lưu Sinh Yên gọi cho tôi, nói rằng Thẩm Dĩnh tìm cậu đến phát điên rồi.”
Bình luận facebook