Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164 Anh hùng khó qua ải mỹ nhân
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Gia Khánh xác định Hạ Vy không bị thương đáy lòng mới thoảng thả lỏng, lực chú ý rơi lại trên người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, ăn mặc giản dị, khuôn mặt phúc hậu nhìn không khác một người già bình thường là bao thế nhưng thân phận lại không tầm thường chút nào. Ông ta là bí thư tỉnh ủy nên anh phải nể mặt mũi người ta, chỉ đành tiễn ông ấy rời đi trước sau đó mới có thể tính đến chuyện xử lý Vân Thi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh bày ra vẻ mặt áy náy: “Để chú chê cười
Hồ Bá Phước thu hồi tầm mắt trở về, ba người rồi.” phụ nữ đó ông nhận ra được hai người, một là con gái nhà họ Đỗ, người thứ hai là con gái nhà họ Trần. Còn người phụ nữ đẩy ngã con gái Trần Văn Uy ông không quen mặt. Mặc dù ban nãy Gia Khánh che giấu rất kĩ, người khác nhìn qua sẽ khó lòng phát hiện nhưng Hồ Bá
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phước đã sống lăn lộn hơn bốn mấy năm, kinh nghiệm từng trải phong phú, tiếp xúc với không ít hạng người vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra dáng vẻsốt sắng, lo lắng của thằng nhóc này dành cho cô gái lạ mặt kia. Ông thở dài, cảm thán trong lòng, người xưa nói không sai: "Anh hùng khó qua ải mĩ nhân.”
Hồ Bá Phước lắc đầu vỗ vỗ vai Gia Khánh, mỉm cười nói một câu không ăn nhập: “Nghe nói dạo gần đây cậu khá gần gũi với ông Uy nhỉ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn nụ cười đầy ẩn ý kia, Gia Khanh đương nhiên nghe ra lời nhắc nhở ẩn sâu trong đó, rõ ràng đã biết anh đính hôn với Vân Thi lại vờ như không biết mà hỏi câu đó. Nếu là trước đây anh sẽ gật đầu thừa nhận, cảm ơn Hồ Bá Phước đã nhắc nhở nhưng bây giờ không giống như vậy nữa. Anh muốn cho người phụ nữ của anh thấy được thành ý mà đồng ý dọn về sống cùng anh. “Hiện tại và sau này có lẽ sẽ không còn thân thiết nữa.” Gia Khánh điềm tĩnh nói.
Hồ Bá Phước bật cười thành tiếng, nếp nhăn hằn sâu nơi đuôi mắt, lại tiếp tục lắc đầu cảm thán: “Chú già rồi không hiểu được suy nghĩ người trẻ tuổi các cậu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung cười hì hì xen vào: “Nào có con nhìn chú cứ như trai mười tám ấy, già đâu mà già.”
Dù biết những lời đó không thật nhưng có ai lại không thích được khen, tâm trạng Hồ Bá Phước khá tốt, cười càng to hơn, ông liếc xéo Thành Trung: “Cậu đó dẻo miệng.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bầu không khí vì câu pha trò của Thành Trung mà dịu đi không ít, Hồ Bá Bước nhìn về phía tám cậuchàng vệ sĩ đang đứng ở một bên đợi sẵn nói: “Đi thôi.” “Để con tiến chú.” Gia Khánh lên tiếng. “Thôi, thôi, hai đứa tiễn đến đây là được rồi. Chú tự đi được mà, đừng khách sáo với chú.” Hồ Bá phước xua tay từ chối, nào có đạo lý người để người bệnh tiễn người đi thăm bệnh bao giờ. “Chú đi thong thả.” Gia Khánh cũng không khăng khăng đòi tiễn, nhìn bề ngoài anh bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đã sớm nôn nóng, đè nén lắm mới không dời ánh mắt nhìn sang phòng bệnh bên cạnh. “Lần sau có dịp chú cháu mình cùng nhau trò chuyện tiếp. Thành Trung cười tươi rói.
Tai và khỏe mắt luôn tập trung về phía đăng kia, nên khi Hạ Vy dời bước vào phòng cùng ệp Loan sau đó cửa phòng bệnh đóng lại, anh đều biết hết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc ngang qua Gia Khánh, Hồ Bá Phước dừng bước chân, sâu xa nói nhìn như khuyên nhủ thật chất lại là nhắc nhở: “Cậu đừng ỷ bản thân còn trẻ mà lơ là sức khỏe, có sức khỏe tốt mới có thể giải quyết được mọi chuyện. Công việc có bận rộn đến đâu cũng nên giành thời gian để nghỉ ngơi. Bệnh mà kéo đến một cái là xoay sở không kịp đầu lúc ấy lại làm trễ nải công việc. Nói đến đây ông đột nhiên dừng lại, làm như vô tình mà liếc về phòng bệnh bên cạnh: “Người xưa có câu rất hay an cư rồi mới lạc nghiệp, chuyện cuộc sống cũng nên sắp xếp ổn thỏa.” “Chú yên tâm công việc cháu đã sắp xếp thỏa đáng, nhất định sẽ không để việc riêng làm ảnh hưởng đến. Gia Khánh hiểu rõ Hồ Bá Phước nóinhững lời này không chỉ đơn giản là quan tâm sức khỏe và cuộc sống của anh. Đáy lòng anh thoảng lạnh đi, bên ngoài thì tỏ ra biết lắng nghe, gật đầu trả ldi.
Hồ Bá Phước hài lòng vỗ vỗ bả vai Gia Khánh mỉm cười: “Tốt. Cậu làm việc chủ rất yên tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nhìn theo bóng lưng Hồ Bố Phước nhàn nhã biến mất nơi rẽ ngoặt hành lang, trong lòng âm thành cân nhắc và tính toán. Anh giờ phút này mới có thể quang minh chính đại nhìn về phía phòng bệnh bên cạnh, đáng tiếc nơi đó chỉ còn lại bóng dáng thấp thỏm của Vân Thi. “Tao dìu mày qua bên đó?” Thành Trung cười hỏi, mắt nhìn xuống đùi trái quấn băng của Gia Khánh. Tên này kín miệng thật, mặc cho anh gặng hỏi nhiều lần cũng ngậm chặt miệng nhất quyết không nói rõ tại sao bị thương. Cập nhật nhanh nhất trên Tr*uyện88.vip
Không biết được đáp án, Thành Trung liền đoán mò, chắc đến chín mươi chín phần trăm là tên đầu xỏ này cố tình làm chân bị thương để đường hoàng chuyển tới sống ở bệnh viện để gần gũi, cải thiện mối quan hệ rạn nứt với Hạ Vy. “Không cần.” Gia Khánh đen mặt, anh còn chưa đến mức cần người giúp đỡ, thế là trực tiếp lướt qua Thành Trung khập khiễng bước đến phòng bệnh sát vách.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi làm ra dáng vẻ vô cùng tủi thân, chạy đến, nước mắt lưng tròng khẽ kể khổ: “Anh Khánh. Em đến bệnh viện thăm anh nhưng mấy người vệ sĩ kia không cho em vào. Em tình cờ biết được Gia Bảo ở phòngbệnh kế bên nên mới đánh bạo chạy qua thăm, muốn chứng minh với Vy chuyện Sóc con nằm viện không liên quan đến em, không ngờ Vy hiểu lầm em muốn tiếp tục làm hại đến thằng bé.” Nói đến đây nước mắt liền chảy đầy mặt
Sau đó Vân Thi lại tỏ ra sốt ruột, giống như rất sợ Gia Khánh hiểu lầm, ôm lấy cánh tay Gia Khánh giải thích: “Vừa rồi những gì anh thấy chỉ là hiểu nhầm thôi, Vy không cố ý đẩy em, là do em bất cẩn tự té. Anh đừng trách Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa hai người, không khỏi quay sang nhìn Vân Thi một cái. Nếu không phải trước đó đã biết được bộ mặt thật sau lớp ngụy trang của người phụ nữ này thì giờ khắc này anh đã bị vẻ đáng thương của cô ta lừa rồi. Gia Khánh cũng đáng thương thật, rước phải loại phụ nữ cực đoan, ác độc, còn bám dính không buông, xem ra con đường theo đuổi lại Hạ Vy sẽ rất khó khăn và đầy chông gai đây.
Đồng thời Thành Trung âm thành cảm thấy may mắn, khi trên người không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, lớn lao. Đôi khi sinh ra trong một gia đình như thế cũng không thật sự sung sướng như người ngoài nhìn thấy. Anh thở dài thườn thượt, vươn tay mở cửa bước vào phòng, trước khi cửa phòng khép lại mắt anh và Gia Khánh giao nhau giữa không trung.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung dồn toàn bộ cổ vũ của bản thân vào trong đôi mắt xinh đẹp của mình, không biết Gia Khánh có cảm nhận được không? Chắc là cảm nhận được đi, anh biểu lộ quá mức rõ ràng mà.
**********
Gia Khánh xác định Hạ Vy không bị thương đáy lòng mới thoảng thả lỏng, lực chú ý rơi lại trên người đàn ông trung niên đứng bên cạnh, ăn mặc giản dị, khuôn mặt phúc hậu nhìn không khác một người già bình thường là bao thế nhưng thân phận lại không tầm thường chút nào. Ông ta là bí thư tỉnh ủy nên anh phải nể mặt mũi người ta, chỉ đành tiễn ông ấy rời đi trước sau đó mới có thể tính đến chuyện xử lý Vân Thi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh bày ra vẻ mặt áy náy: “Để chú chê cười
Hồ Bá Phước thu hồi tầm mắt trở về, ba người rồi.” phụ nữ đó ông nhận ra được hai người, một là con gái nhà họ Đỗ, người thứ hai là con gái nhà họ Trần. Còn người phụ nữ đẩy ngã con gái Trần Văn Uy ông không quen mặt. Mặc dù ban nãy Gia Khánh che giấu rất kĩ, người khác nhìn qua sẽ khó lòng phát hiện nhưng Hồ Bá
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phước đã sống lăn lộn hơn bốn mấy năm, kinh nghiệm từng trải phong phú, tiếp xúc với không ít hạng người vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra dáng vẻsốt sắng, lo lắng của thằng nhóc này dành cho cô gái lạ mặt kia. Ông thở dài, cảm thán trong lòng, người xưa nói không sai: "Anh hùng khó qua ải mĩ nhân.”
Hồ Bá Phước lắc đầu vỗ vỗ vai Gia Khánh, mỉm cười nói một câu không ăn nhập: “Nghe nói dạo gần đây cậu khá gần gũi với ông Uy nhỉ?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn nụ cười đầy ẩn ý kia, Gia Khanh đương nhiên nghe ra lời nhắc nhở ẩn sâu trong đó, rõ ràng đã biết anh đính hôn với Vân Thi lại vờ như không biết mà hỏi câu đó. Nếu là trước đây anh sẽ gật đầu thừa nhận, cảm ơn Hồ Bá Phước đã nhắc nhở nhưng bây giờ không giống như vậy nữa. Anh muốn cho người phụ nữ của anh thấy được thành ý mà đồng ý dọn về sống cùng anh. “Hiện tại và sau này có lẽ sẽ không còn thân thiết nữa.” Gia Khánh điềm tĩnh nói.
Hồ Bá Phước bật cười thành tiếng, nếp nhăn hằn sâu nơi đuôi mắt, lại tiếp tục lắc đầu cảm thán: “Chú già rồi không hiểu được suy nghĩ người trẻ tuổi các cậu.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung cười hì hì xen vào: “Nào có con nhìn chú cứ như trai mười tám ấy, già đâu mà già.”
Dù biết những lời đó không thật nhưng có ai lại không thích được khen, tâm trạng Hồ Bá Phước khá tốt, cười càng to hơn, ông liếc xéo Thành Trung: “Cậu đó dẻo miệng.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bầu không khí vì câu pha trò của Thành Trung mà dịu đi không ít, Hồ Bá Bước nhìn về phía tám cậuchàng vệ sĩ đang đứng ở một bên đợi sẵn nói: “Đi thôi.” “Để con tiến chú.” Gia Khánh lên tiếng. “Thôi, thôi, hai đứa tiễn đến đây là được rồi. Chú tự đi được mà, đừng khách sáo với chú.” Hồ Bá phước xua tay từ chối, nào có đạo lý người để người bệnh tiễn người đi thăm bệnh bao giờ. “Chú đi thong thả.” Gia Khánh cũng không khăng khăng đòi tiễn, nhìn bề ngoài anh bình tĩnh vậy thôi chứ trong lòng đã sớm nôn nóng, đè nén lắm mới không dời ánh mắt nhìn sang phòng bệnh bên cạnh. “Lần sau có dịp chú cháu mình cùng nhau trò chuyện tiếp. Thành Trung cười tươi rói.
Tai và khỏe mắt luôn tập trung về phía đăng kia, nên khi Hạ Vy dời bước vào phòng cùng ệp Loan sau đó cửa phòng bệnh đóng lại, anh đều biết hết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc ngang qua Gia Khánh, Hồ Bá Phước dừng bước chân, sâu xa nói nhìn như khuyên nhủ thật chất lại là nhắc nhở: “Cậu đừng ỷ bản thân còn trẻ mà lơ là sức khỏe, có sức khỏe tốt mới có thể giải quyết được mọi chuyện. Công việc có bận rộn đến đâu cũng nên giành thời gian để nghỉ ngơi. Bệnh mà kéo đến một cái là xoay sở không kịp đầu lúc ấy lại làm trễ nải công việc. Nói đến đây ông đột nhiên dừng lại, làm như vô tình mà liếc về phòng bệnh bên cạnh: “Người xưa có câu rất hay an cư rồi mới lạc nghiệp, chuyện cuộc sống cũng nên sắp xếp ổn thỏa.” “Chú yên tâm công việc cháu đã sắp xếp thỏa đáng, nhất định sẽ không để việc riêng làm ảnh hưởng đến. Gia Khánh hiểu rõ Hồ Bá Phước nóinhững lời này không chỉ đơn giản là quan tâm sức khỏe và cuộc sống của anh. Đáy lòng anh thoảng lạnh đi, bên ngoài thì tỏ ra biết lắng nghe, gật đầu trả ldi.
Hồ Bá Phước hài lòng vỗ vỗ bả vai Gia Khánh mỉm cười: “Tốt. Cậu làm việc chủ rất yên tâm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh nhìn theo bóng lưng Hồ Bố Phước nhàn nhã biến mất nơi rẽ ngoặt hành lang, trong lòng âm thành cân nhắc và tính toán. Anh giờ phút này mới có thể quang minh chính đại nhìn về phía phòng bệnh bên cạnh, đáng tiếc nơi đó chỉ còn lại bóng dáng thấp thỏm của Vân Thi. “Tao dìu mày qua bên đó?” Thành Trung cười hỏi, mắt nhìn xuống đùi trái quấn băng của Gia Khánh. Tên này kín miệng thật, mặc cho anh gặng hỏi nhiều lần cũng ngậm chặt miệng nhất quyết không nói rõ tại sao bị thương. Cập nhật nhanh nhất trên Tr*uyện88.vip
Không biết được đáp án, Thành Trung liền đoán mò, chắc đến chín mươi chín phần trăm là tên đầu xỏ này cố tình làm chân bị thương để đường hoàng chuyển tới sống ở bệnh viện để gần gũi, cải thiện mối quan hệ rạn nứt với Hạ Vy. “Không cần.” Gia Khánh đen mặt, anh còn chưa đến mức cần người giúp đỡ, thế là trực tiếp lướt qua Thành Trung khập khiễng bước đến phòng bệnh sát vách.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi làm ra dáng vẻ vô cùng tủi thân, chạy đến, nước mắt lưng tròng khẽ kể khổ: “Anh Khánh. Em đến bệnh viện thăm anh nhưng mấy người vệ sĩ kia không cho em vào. Em tình cờ biết được Gia Bảo ở phòngbệnh kế bên nên mới đánh bạo chạy qua thăm, muốn chứng minh với Vy chuyện Sóc con nằm viện không liên quan đến em, không ngờ Vy hiểu lầm em muốn tiếp tục làm hại đến thằng bé.” Nói đến đây nước mắt liền chảy đầy mặt
Sau đó Vân Thi lại tỏ ra sốt ruột, giống như rất sợ Gia Khánh hiểu lầm, ôm lấy cánh tay Gia Khánh giải thích: “Vừa rồi những gì anh thấy chỉ là hiểu nhầm thôi, Vy không cố ý đẩy em, là do em bất cẩn tự té. Anh đừng trách Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa hai người, không khỏi quay sang nhìn Vân Thi một cái. Nếu không phải trước đó đã biết được bộ mặt thật sau lớp ngụy trang của người phụ nữ này thì giờ khắc này anh đã bị vẻ đáng thương của cô ta lừa rồi. Gia Khánh cũng đáng thương thật, rước phải loại phụ nữ cực đoan, ác độc, còn bám dính không buông, xem ra con đường theo đuổi lại Hạ Vy sẽ rất khó khăn và đầy chông gai đây.
Đồng thời Thành Trung âm thành cảm thấy may mắn, khi trên người không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, lớn lao. Đôi khi sinh ra trong một gia đình như thế cũng không thật sự sung sướng như người ngoài nhìn thấy. Anh thở dài thườn thượt, vươn tay mở cửa bước vào phòng, trước khi cửa phòng khép lại mắt anh và Gia Khánh giao nhau giữa không trung.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung dồn toàn bộ cổ vũ của bản thân vào trong đôi mắt xinh đẹp của mình, không biết Gia Khánh có cảm nhận được không? Chắc là cảm nhận được đi, anh biểu lộ quá mức rõ ràng mà.
Bình luận facebook