Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172 Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hạ Vy vươn tay bật công tắt, nháy mắt ánh sáng đẩy lùi bóng tối, bài trí trong phòng khách lọt vào tầm mắt. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như trước đây, có điều lại chẳng mang theo chút hơi người nào, đóng một lớp bụi thật dày.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không còn hơi sức bận tâm đến căn nhà đã lâu không về này là sạch hay bẩn, Hạ Vy thẫn thờ thay dép bước vào phòng ngủ, bật đèn, cô đến bên tủ quần áo, giơ tay mở, cửa tủ mở ra, cô quét mắt nhìn một lượt sau đó lấy chiếc váy dài hơi xòe qua gối màu xanh dương, eo váy xếp ly đính ngọc trai, dưới ánh đèn trắng càng làm cho viên ngọc sáng đến bóng loáng.
Hạ Vy thay váy, trang điểm đơn giản, sau đó mang túi xách ra khỏi nhà, bắt taxi đến biệt thự nhà họ Đặng. Suốt cả quãng đường từ nhà đến đây, đầu óc cô vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, bên tai quanh quần những lời dì Hai nói trước đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Qua cửa kính xe, cổng biệt thự nhà họ Đặng và xe taxi ngày càng rút ngắn khoảng cách. Hạ Vy thở dài, cố gắng xua tan mọi suy nghĩ về Gia Khánh ra khỏiđầu. Từng nhiều lần đến tìm cô thì có thể nói lên được gì chứ? Huống hồ, hiện tại đã không còn quan trọng nữa.
Ngước mắt nhìn cánh cổng chạm trổ hai con rồng lớn đang cưỡi mây, đạp gió, há to miệng phun lửa, đang được mở toang sang hai bên, có thể nhìn thấy ánh đèn trắng, vàng xen kẽ lung linh, bãi cỏ xanh mơn mởn và mấy khu nhà phía bên trong. Hạ Vy chợt cảm thấy có áp lực vô hình đánh úp vào người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô và giọng nói tràn đầy kích ngạc: “Vy?”
Hạ Vy quay người, đèn pha chiếu đến, cô theo bản năng nheo mắt lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cửa xe mở ra, một bóng người xuất hiện, Duy Nam bước nhanh đến đứng đối diện Hạ Vy, chặn đi ánh đèn xe, trên mặt mang theo kích động, ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết đan xen “Sao em lại đến đây?”
Bấy giờ mắt Hạ Vy mới mở lại bình thường, thành thật đáp: “Cô mời em đến dự tiệc. “Tiệc?” Duy Nam ngẩn ra, lại nhìn đến trang phục
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy đang mặc, tuy không quá cầu kì, lộng lẫy nhưng so với trang phục giản dị ngày thường cô hay mặc thì đúng là bắt mắt hơn. “Ai mời em đến?” Duy Nam hơi nhướn mày. “Cô mời em.” Hạ Vy tinh ý phát hiện ra vẻ mặt Duy Nam không đúng, hiểu lầm rằng hôm nay đến có thể khiến anh khó xử, cô ngập ngừng nói: “Hay...em về trước nhé?”“Chúng ta vào thôi.” Duy Nam vội nắm lấy tay Hạ Vy, “Anh đưa em vào.”
Duy Nam tươi cười trấn an Hạ Vy, thế nhưng trong lòng lại bất chợt sinh ra cảm giác bất an trộn lẫn với khó hiểu. Mẹ anh rõ ràng không thích cô, hôm nay còn đặc biệt mời cô đến? Ngay cả anh cũng chỉ được mẹ gọi điện nhắc nhở tối nay nhớ về nhà sớm, hoàn toàn không được bà thông báo về việc trong nhà tổ chức tiệc. Vì vậy, anh cứ đinh ninh rằng có lẽ dạo này tăng ca thường xuyên ở công ty, mẹ lo lắng gọi anh về, sợ anh làm việc quá sức.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy ngồi vào trong xe, cẩn thận thắt dây an toàn. Duy Nam khởi động xe, Rand Rover chậm rãi chạy vào cổng.
Trong khoang xe yên tĩnh chưa được bao lâu đã bị Duy Nam lên tiếng phá vỡ. Anh áy náy nói: “Xin lỗi em, dạo này anh bận quá.” “Anh lại nữa rồi, đừng nói xin lỗi với em. Em hiểu mà, em không trách anh.” Hạ Vy nở nụ cười bất đắc di.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người trò chuyện chưa được mấy câu, xe đã lái vào garage.
Lần thứ hai cùng Duy Nam sóng vai bước vào nhà, gặp mặt phụ huynh, trong lòng Hạ Vy lúc này ngoại trừ cảm giác hồi hộp, căng thẳng thì chính là sợ hãi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sự tự tin ở lần ra mắt đầu tiên của Duy Nam sớm đã bị áp lực đến từ bố mẹ làm cho mài mòn, giờ khắc này có lẽ anh còn khẩn trương hơn cả Hạ Vy.Đêm nay, Hạ Vy được mẹ mời tới phải chăng là một tín hiệu tốt, cho thấy bố mẹ đã dần chấp nhận, không phản đối với hai người bên nhau nữa. Mắt Duy Nam sáng lên, vui vẻ một phen.
Dì giúp việc đứng ở bên của, thấy hai người bước đến cúi đầu chào, nhận lấy cặp táp từ trong tay Duy Nam. “Mẹ tôi đầu?” Duy Nam thấp giọng hỏi. Anh tính hỏi “Tiệc tổ chức ở đâu?” nhưng kịp thời nuốt trở lại đổi thành câu kia, anh không muốn Hạ Vy lo lắng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dì giúp việc cười nói: “Bà chủ đang đi dạo ở vườn hoa.”
Dì giúp việc vừa dứt lời, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Anh Nam về rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy còn chưa kịp nhìn xem đối phương là ai, bất ngờ xuất hiện một bóng người màu hồng từ đầu vọt tới, cô bị một lực đẩy mạnh, lảo đảo lùi lại mấy bước. Đến khi đứng vững, ngước mắt nhìn, thấy đối đối phương là một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, mặc một chiếc đầm công chúa hồng càng làm tôn lên nước da trắng nõn.
Duy Nam cũng bị hành động của Minh Huyền làm cho giật mình, lại thấy Hạ Vy đang tròn mắt nhìn anh, sợ cô hiểu lầm, vội vàng đẩy Minh Huyền ra lớn tiếng trách cứ: “Em đang làm cái gì vậy? “Em... Minh Huyền rụt vai, đôi mắt thoáng cái bao phủ hơi nước mỏng. “Mẹ mới là người nên hỏi con đang làm cái gì vậy mới đúng. Sao lại lớn tiếng hét con bé?” Huỳnh VânNhư chậm rãi bước lên bật thêm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe thấy giọng nói Huỳnh Vân Như, Hạ vy không tự chủ được run lên, vội vã quay sang cúi đầu lễ phép chào: “Con chào cô ạ!”
Biểu cảm trên mặt Huỳnh Vân Như lạnh tanh, liếc mắt nhìn Hạ Vy đến một cái gật đầu cũng lười trao trực tiếp lướt qua người cô đi đến bên cạnh Duy Nam và Minh Nguyệt. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủn*g hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Minh Nguyệt nước mắt trực trào khỏe mi, ôm lấy cánh tay Huỳnh Vân Như nhỏ giọng gọi: “Cô.”
Dáng vẻ muốn có bao nhiêu đáng thương thì liền có bấy nhiêu. “Em ấy còn cố tình đẩy ngã Vy. Lẽ nào mẹ không nhìn thấy?” Duy Nam buồn bực trách cứ, anh đâu có bị mù, rõ ràng đường rộng như vậy còn cố tình chạy đến gần Hạ Vy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt Minh Huyền nháy mắt trắng bệch, nước mắt lã chã rơi lắc đầu lia lịa: “Em không có.” Minh Huyền hoảng hốt, từ ôm cánh tay chuyển qua nắm lấy tay Huỳnh Vân Như: “Con không có. Cô tin con con không cố ý đẩy ngã chị ấy. Vừa rồi vui quá con không kịp nhìn phương hướng.
Huỳnh Vân Như từ bị nằm chuyển sang nằm lấy tay Minh Huyền: “Cô tin con. Bà không vui nhìn con trai oán trách: “Con đừng có vu khống con bé. Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ mẹ có thấy con nói năng lớn tiếng với con bé bao giờ đầu. Hôm nay lại vì một người ngoài mà hạch sách con bé.” Bà cổ tình nhấn mạnh hai từ “người ngoài”Nghe mẹ nói Hạ Vy là người ngoài, Duy Nam đang muốn phản bác, Hạ Vy đã vội tiến lên áy náy nói: “Là con bất cẩn đứng không vững. Cô kéo lấy tay Duy Nam: “Không phải lỗi em ấy.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Duy Nam còn muốn nói thêm nhưng thấy ánh mắt tràn ngập khẩn cẩu của Hạ Vy, đành nuốt giận vào bung.
Hạ Vy âm thầm thở phào, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Cô không tài nào hiểu được nguyên nhân Minh Huyền cố tình đẩy mình, rõ ràng hôm nay hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy không mù, nhận ra thái độ Huỳnh Văn Như đối với Minh Huyền rất tốt và còn có phần thiên vị. Nếu cứ im lặng đứng ở một bên để Duy Nam thay cô đòi lại công bằng thì chỉ khiến mẹ anh càng thêm ghét cô mà thôi. “Mọi người không tính vào nhà?” Bên cửa lớn chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông trung niên, khuôn mặt có vài phần tương tự Duy Nam nhưng đường nét sắc bén hơn nhiều.
Nếu Duy Nam mang đến cho Hạ Vy cảm giác ấm áp, dịu dàng thì người đàn ông có dáng vẻ uy nghiêm này lại mang đến cho cô cảm giác nghẹt thở, áp lực.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đặng Duy Sang dứt lời, mọi người liền lục tục bước vào trong. Dì giúp việc đứng nhàn rỗi nãy giờ cuối cùng đã có việc làm, thuần thục lấy mấy đôi dép mang ở nhà lần lượt đặt xuống chân bốn người.
Hạ Vy ngoan ngoãn theo bên cạnh Duy Nam, tay chân đã rịn đầy mồ hội. Cô bắt đầu cảm thấy sai sai, Huỳnh Vân Như bảo cô đến dự tiệc, bây giờ cũng nên
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
Hạ Vy vươn tay bật công tắt, nháy mắt ánh sáng đẩy lùi bóng tối, bài trí trong phòng khách lọt vào tầm mắt. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như trước đây, có điều lại chẳng mang theo chút hơi người nào, đóng một lớp bụi thật dày.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không còn hơi sức bận tâm đến căn nhà đã lâu không về này là sạch hay bẩn, Hạ Vy thẫn thờ thay dép bước vào phòng ngủ, bật đèn, cô đến bên tủ quần áo, giơ tay mở, cửa tủ mở ra, cô quét mắt nhìn một lượt sau đó lấy chiếc váy dài hơi xòe qua gối màu xanh dương, eo váy xếp ly đính ngọc trai, dưới ánh đèn trắng càng làm cho viên ngọc sáng đến bóng loáng.
Hạ Vy thay váy, trang điểm đơn giản, sau đó mang túi xách ra khỏi nhà, bắt taxi đến biệt thự nhà họ Đặng. Suốt cả quãng đường từ nhà đến đây, đầu óc cô vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, bên tai quanh quần những lời dì Hai nói trước đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Qua cửa kính xe, cổng biệt thự nhà họ Đặng và xe taxi ngày càng rút ngắn khoảng cách. Hạ Vy thở dài, cố gắng xua tan mọi suy nghĩ về Gia Khánh ra khỏiđầu. Từng nhiều lần đến tìm cô thì có thể nói lên được gì chứ? Huống hồ, hiện tại đã không còn quan trọng nữa.
Ngước mắt nhìn cánh cổng chạm trổ hai con rồng lớn đang cưỡi mây, đạp gió, há to miệng phun lửa, đang được mở toang sang hai bên, có thể nhìn thấy ánh đèn trắng, vàng xen kẽ lung linh, bãi cỏ xanh mơn mởn và mấy khu nhà phía bên trong. Hạ Vy chợt cảm thấy có áp lực vô hình đánh úp vào người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô và giọng nói tràn đầy kích ngạc: “Vy?”
Hạ Vy quay người, đèn pha chiếu đến, cô theo bản năng nheo mắt lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cửa xe mở ra, một bóng người xuất hiện, Duy Nam bước nhanh đến đứng đối diện Hạ Vy, chặn đi ánh đèn xe, trên mặt mang theo kích động, ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết đan xen “Sao em lại đến đây?”
Bấy giờ mắt Hạ Vy mới mở lại bình thường, thành thật đáp: “Cô mời em đến dự tiệc. “Tiệc?” Duy Nam ngẩn ra, lại nhìn đến trang phục
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy đang mặc, tuy không quá cầu kì, lộng lẫy nhưng so với trang phục giản dị ngày thường cô hay mặc thì đúng là bắt mắt hơn. “Ai mời em đến?” Duy Nam hơi nhướn mày. “Cô mời em.” Hạ Vy tinh ý phát hiện ra vẻ mặt Duy Nam không đúng, hiểu lầm rằng hôm nay đến có thể khiến anh khó xử, cô ngập ngừng nói: “Hay...em về trước nhé?”“Chúng ta vào thôi.” Duy Nam vội nắm lấy tay Hạ Vy, “Anh đưa em vào.”
Duy Nam tươi cười trấn an Hạ Vy, thế nhưng trong lòng lại bất chợt sinh ra cảm giác bất an trộn lẫn với khó hiểu. Mẹ anh rõ ràng không thích cô, hôm nay còn đặc biệt mời cô đến? Ngay cả anh cũng chỉ được mẹ gọi điện nhắc nhở tối nay nhớ về nhà sớm, hoàn toàn không được bà thông báo về việc trong nhà tổ chức tiệc. Vì vậy, anh cứ đinh ninh rằng có lẽ dạo này tăng ca thường xuyên ở công ty, mẹ lo lắng gọi anh về, sợ anh làm việc quá sức.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy ngồi vào trong xe, cẩn thận thắt dây an toàn. Duy Nam khởi động xe, Rand Rover chậm rãi chạy vào cổng.
Trong khoang xe yên tĩnh chưa được bao lâu đã bị Duy Nam lên tiếng phá vỡ. Anh áy náy nói: “Xin lỗi em, dạo này anh bận quá.” “Anh lại nữa rồi, đừng nói xin lỗi với em. Em hiểu mà, em không trách anh.” Hạ Vy nở nụ cười bất đắc di.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người trò chuyện chưa được mấy câu, xe đã lái vào garage.
Lần thứ hai cùng Duy Nam sóng vai bước vào nhà, gặp mặt phụ huynh, trong lòng Hạ Vy lúc này ngoại trừ cảm giác hồi hộp, căng thẳng thì chính là sợ hãi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sự tự tin ở lần ra mắt đầu tiên của Duy Nam sớm đã bị áp lực đến từ bố mẹ làm cho mài mòn, giờ khắc này có lẽ anh còn khẩn trương hơn cả Hạ Vy.Đêm nay, Hạ Vy được mẹ mời tới phải chăng là một tín hiệu tốt, cho thấy bố mẹ đã dần chấp nhận, không phản đối với hai người bên nhau nữa. Mắt Duy Nam sáng lên, vui vẻ một phen.
Dì giúp việc đứng ở bên của, thấy hai người bước đến cúi đầu chào, nhận lấy cặp táp từ trong tay Duy Nam. “Mẹ tôi đầu?” Duy Nam thấp giọng hỏi. Anh tính hỏi “Tiệc tổ chức ở đâu?” nhưng kịp thời nuốt trở lại đổi thành câu kia, anh không muốn Hạ Vy lo lắng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dì giúp việc cười nói: “Bà chủ đang đi dạo ở vườn hoa.”
Dì giúp việc vừa dứt lời, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Anh Nam về rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy còn chưa kịp nhìn xem đối phương là ai, bất ngờ xuất hiện một bóng người màu hồng từ đầu vọt tới, cô bị một lực đẩy mạnh, lảo đảo lùi lại mấy bước. Đến khi đứng vững, ngước mắt nhìn, thấy đối đối phương là một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, mặc một chiếc đầm công chúa hồng càng làm tôn lên nước da trắng nõn.
Duy Nam cũng bị hành động của Minh Huyền làm cho giật mình, lại thấy Hạ Vy đang tròn mắt nhìn anh, sợ cô hiểu lầm, vội vàng đẩy Minh Huyền ra lớn tiếng trách cứ: “Em đang làm cái gì vậy? “Em... Minh Huyền rụt vai, đôi mắt thoáng cái bao phủ hơi nước mỏng. “Mẹ mới là người nên hỏi con đang làm cái gì vậy mới đúng. Sao lại lớn tiếng hét con bé?” Huỳnh VânNhư chậm rãi bước lên bật thêm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe thấy giọng nói Huỳnh Vân Như, Hạ vy không tự chủ được run lên, vội vã quay sang cúi đầu lễ phép chào: “Con chào cô ạ!”
Biểu cảm trên mặt Huỳnh Vân Như lạnh tanh, liếc mắt nhìn Hạ Vy đến một cái gật đầu cũng lười trao trực tiếp lướt qua người cô đi đến bên cạnh Duy Nam và Minh Nguyệt. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủn*g hộ team nha !!!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Minh Nguyệt nước mắt trực trào khỏe mi, ôm lấy cánh tay Huỳnh Vân Như nhỏ giọng gọi: “Cô.”
Dáng vẻ muốn có bao nhiêu đáng thương thì liền có bấy nhiêu. “Em ấy còn cố tình đẩy ngã Vy. Lẽ nào mẹ không nhìn thấy?” Duy Nam buồn bực trách cứ, anh đâu có bị mù, rõ ràng đường rộng như vậy còn cố tình chạy đến gần Hạ Vy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt Minh Huyền nháy mắt trắng bệch, nước mắt lã chã rơi lắc đầu lia lịa: “Em không có.” Minh Huyền hoảng hốt, từ ôm cánh tay chuyển qua nắm lấy tay Huỳnh Vân Như: “Con không có. Cô tin con con không cố ý đẩy ngã chị ấy. Vừa rồi vui quá con không kịp nhìn phương hướng.
Huỳnh Vân Như từ bị nằm chuyển sang nằm lấy tay Minh Huyền: “Cô tin con. Bà không vui nhìn con trai oán trách: “Con đừng có vu khống con bé. Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ mẹ có thấy con nói năng lớn tiếng với con bé bao giờ đầu. Hôm nay lại vì một người ngoài mà hạch sách con bé.” Bà cổ tình nhấn mạnh hai từ “người ngoài”Nghe mẹ nói Hạ Vy là người ngoài, Duy Nam đang muốn phản bác, Hạ Vy đã vội tiến lên áy náy nói: “Là con bất cẩn đứng không vững. Cô kéo lấy tay Duy Nam: “Không phải lỗi em ấy.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Duy Nam còn muốn nói thêm nhưng thấy ánh mắt tràn ngập khẩn cẩu của Hạ Vy, đành nuốt giận vào bung.
Hạ Vy âm thầm thở phào, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Cô không tài nào hiểu được nguyên nhân Minh Huyền cố tình đẩy mình, rõ ràng hôm nay hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Vy không mù, nhận ra thái độ Huỳnh Văn Như đối với Minh Huyền rất tốt và còn có phần thiên vị. Nếu cứ im lặng đứng ở một bên để Duy Nam thay cô đòi lại công bằng thì chỉ khiến mẹ anh càng thêm ghét cô mà thôi. “Mọi người không tính vào nhà?” Bên cửa lớn chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông trung niên, khuôn mặt có vài phần tương tự Duy Nam nhưng đường nét sắc bén hơn nhiều.
Nếu Duy Nam mang đến cho Hạ Vy cảm giác ấm áp, dịu dàng thì người đàn ông có dáng vẻ uy nghiêm này lại mang đến cho cô cảm giác nghẹt thở, áp lực.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đặng Duy Sang dứt lời, mọi người liền lục tục bước vào trong. Dì giúp việc đứng nhàn rỗi nãy giờ cuối cùng đã có việc làm, thuần thục lấy mấy đôi dép mang ở nhà lần lượt đặt xuống chân bốn người.
Hạ Vy ngoan ngoãn theo bên cạnh Duy Nam, tay chân đã rịn đầy mồ hội. Cô bắt đầu cảm thấy sai sai, Huỳnh Vân Như bảo cô đến dự tiệc, bây giờ cũng nên
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.