• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot BẠN GÁI BÍ MẬT CỦA ĐẠI LUẬT SƯ (2 Viewers)

  • Chương 219 Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Vừa bước vào sảnh tòa nhà đã có một người đàn ông vóc dáng cao to, đầu đội mũ lưỡi trai che khuất đi nửa gương mặt xông tới chặn đường Gia Khánh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh cũng không mấy bất ngờ khi trông thấy người nọ, biểu cảm trên mặt không chút biến hóa. Kha Lê giật thót, tròn mắt quan sát người đàn ông đối diện. Anh đang cố gắng lục lọi trí nhớ xem thử người này có phải một trong thân chủ của Boss không thì Boss đã lên tiếng, giọng điệu nghe qua khá bình thản: “Đi thôi.”



Bầu không khí trong thang máy theo cảm nhận của Kha Lê là khá ngột ngạt, anh đảo mắt nhìn hai bóng lưng trước mặt, há miệng muốn nói lại thôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cửa thang máy mở ra, Kha Lê đứng ngày ngốc gãi đầu nhìn theo Boss cùng người đàn ông kia bước vào phòng làm việc.



Kha Lê đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn về cửa phòng đóng chặt kia chép miệng, khó hiểu lầm bẩm: “Ngày hôm nay xuất hiện thật nhiều người kì lạ”Gia Khánh giơ tay hướng về ghế salon nói: “Mời ngồi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đại Dũng đi đến ngồi xuống, tháo mũ lưỡi trai đặt lên bàn. Gia Khánh cũng bước đối ngồi đối diện.



Cả hai không hẹn cùng nhau cảm khái, có ai ngờ rằng hai người bọn họ đứng ở hai chuyến tuyến, kẻ thù không đội trời chung, mỗi lần đụng mặt nhau là hận không thể giết chết đối phương lại sẽ có một ngày bàn chuyện hợp tác, ngồi xuống nói chuyện từ tế với nhau.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Quả nhiên, trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn. “Cốc, cốc, cốc. Tiếng gõ cửa vang lên. Gia Khánh, Đại Dũng đưa mắt nhìn nhau. Gia Khánh từ tổn giải thích: “Trợ lý của tao.” Kha Lê mang hai tách cafe tiến vào, bắt gặp khuôn mặt hung tợn, dữ dằn kia lòng anh khẽ run rẩy. Thấy ánh mắt ông ta lia tới, anh vội cụp mắt đặt cafe lên bàn rồi chuồn nhanh ra ngoài. Gia Khánh nhâm nhi tách cafe trong tay không vội lên tiếng.



Trước thái độ không mặn không nhạt kia, lòng Đại Dũng đã sớm nóng như lửa đốt, cảnh giác hỏi: “Tạo đưa mày bằng chứng phạm tội của ông Uy mày sẽ giữ lời hứa tha cho tao?” Sau khi chứng kiến những tính toán của Gia



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khánh, ngay cả Huy Kha và Trần Văn Uy đều bị anh xoay như chong chóng, Đại Dũng rất thức thời, biết bản thân không phải đối thủ Gia Khánh, lấy trứng chọi đá chỉ khiến bản thân chịu thua thiệt chi bằng rẽ sangcon đường mới.



Gia Khánh đặt tách trà xuống, không trả lời câu hỏi Đại Dũng nhàn nhạt nói: “Giao ra đây.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đại Dũng cắn răng lấy USB cùng cuốn sổ tay đưa đến trước mặt Gia Khánh. Từ khi lựa chọn phản bội Huy Kha hợp tác với anh, ông đã không còn đường lui rồi, chỉ bằng dùng tính mạng này đặt cược một phen



Gia Khánh lật cuốn sổ tay ra xem, bên trong ghi chép lại những giao dịch mờ ám, đáy mắt thoáng lạnh đi. Sau khi xem xong anh đặt sổ lên bàn, cầm USD đi đến bàn làm việc gắn vào máy tính. Nếu nội dung bên trong cuốn sổ khiến người ta ngạc nhiên thì nội dung bên trong USB lại làm người ta giật mình.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khóe môi Gia Khánh hài lòng giương lên. Lần này, Trần Văn Uy chết chắc rồi.



Gia Khánh tiếc mắt nhìn bóng lưng Đại Dũng, ông ta hơi cúi đầu, hai tay đặt trên đùi dường như đang chìm đắm trong thế giới suy nghĩ của riêng mình. So với dáng vẻ hung hăng ngày thường, hiện tại khá mới mė.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh thong dong đi đến lần nữa ngồi xuống đối diện Đại Dũng. Anh bất chợt hỏi một câu: "Nghe nói mày còn có mẹ già cùng với em gái đang sống ở quê?”



Toàn thân Đại Dũng hơi khựng lại, việc này ông chưa từng để lộ ra ngoài, Gia Khánh thế nhưng lại điều tra ra. Ông ngẩng phắt đầu cảnh giác, giọng nói không tự chủ được cất cao: "Mày tính làm gì bọn họ?”Gia Khánh nhướn mày xem thường, vu vơ nói: “Mày đã rất lâu rồi không về thăm họ nhỉ? Chẳng lẽ mày cứ tính sống chui sống nhủi lẩn trốn cảnh sát cả doi?" “Tao còn lựa chọn khác sao?" Đại Dũng siết chặt tay, ánh mắt xẹt qua tia phức tạp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trước đây vì nghèo khó ông mới bỏ quê lên thành phố trở thành con chó cho nhà họ Trịnh. Sau đó âm thầm vận chuyển, buôn bán hàng cấm nhằm đổi đời nhưng còn chưa trót lọt được mấy vụ đã bị Gia Khánh tống vào tù rồi. Sau đó ông được Huy Kha cứu ra. Trong lòng sinh ra oán hận, điên cuồng báo thù Gia Khánh, từng bước, từng bước đi đến ngày hôm nay, dồn ép đứng trước vực thẳm không thể quay đầu. "Mày có hứng thú gia nhập quân đội không?” Gia Khánh đã cam đoan sẽ cho Đại Dũng đường sống tất nhiên anh sẽ không nuốt lời.





Đại Dũng ngớ ra khó tin hỏi lại: “Tao có thể gia nhập quân đội?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh gật đầu cười cười: “Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.”



Đại Dũng mang theo tâm trạng vui vẻ rời khỏi văn phòng luật, đứng trước cổng tòa nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, trên mặt treo lên nụ cười thoải mái mà đã lâu rồi chưa xuất hiện. Qua hôm nay ngày mai lại bắt đầu một ngày mới.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh nhìn đồng hồ đeo tay xác định thời gian, có lẽ chuyện ở bến cảng đã giải quyết xong xuôi rôi.Gia Khánh mở nguồn điện thoại, chưa đến hai phút Thành Trung đã gọi điện tới. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Trần Văn Uy đã bắt sạch đám người của Huy Kha, đang trên đường mang về cục cảnh sát lập công. Truyện88.vip tr*ang web cập nhật nhanh nhất



Gia Khánh cười lạnh, cho ông ta vui vẻ hưởng thụ cảm giác bay cao lên tận trời xanh sau đó nếm trải mùi vị thảm hại té ngã từ trên cao xuống. Có trách thì trách con gái ông ta đụng đến người không nên đụng. “Mày nhanh chóng đem bằng chứng phạm tội của ông ta nộp lên trên đi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh cúp điện thoại đứng dậy chuẩn bị quay về nhà, khi tay anh mới chạm vào tay nắm cửa, điện thoại reo vang, màn hình điện thoại sáng lên lộ ra tên “Minh Tuấn”



Gia Khánh bất giác căng thẳng với nghe máy. “Khánh không xong rồi, tao vừa nhận được tin tức, Quân Sang và Vy trên đường về biệt thự gặp tai nạn. Hiện giờ, Quân Sang đang ở trong phòng cấp cứu tình trạng nguy kịch còn em ấy không tìm thấy tung tích. Giọng Minh Tuấn trong điện thoại vô cùng gấp gáp và sốt ruột.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh chấn động chỉ cảm thấy trời đất dường như sụp đổ, hô hấp đình trệ, lồng ngực nghẹn ứ. Anh khó khăn mở miệng, mới phát hiện ra giọng nói anh cơ hồ phát run: “Vy mất tích?”



Minh Tuấn vội trấn an: “Mày yên tâm tạo đã cho người đi tìm có lẽ nhất nhanh sẽ tìm ra tung tích emấy."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Khánh hít vào mấy hơi thật sâu, ép bản thân phải tỉnh táo. Anh nhấn mạnh: “Không được có lẽ mà là chắc chắn. Cho dù phải lật tung cả thành phố này cũng phải tìm cho ra bằng được em ấy mày hiểu chưa?"



Gia Khánh nhằm chặt hai mắt lúc mở ra trong mắt đã ráo hẳn, chỉ còn lại màu đen thâm trầm nguy hiểm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trên đường trở về tòa biệt thự, Gia Khánh bắt gặp xe của Tín Phong và Thành Trung.



Ba người vừa mới bước vào trong nhà đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Minh Tuấn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Minh Tuấn tiến lên đang định há miệng nói chuyện đã bị ánh mắt Tín Phong cùng Thành Trung ra hiệu lát nữa hằng nói.



Trên đường đến đây, hai anh cũng đã nghe được tin tức Hạ Vy mất tích, trong lòng đều vô cùng nặng nê.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Gia Bảo nhảy phắt xuống ghế chạy tới ôm lấy chân Gia Khánh, ngước mắt sốt ruột nói: “Bố ơi! Sao mẹ vẫn chưa về a? Sáng nay mẹ gọi điện báo đang trên đường về mà?”



Thế nhưng cậu chờ mãi vẫn không thấy, gọi điện cho mẹ cũng không kết nối được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nghe con thơ đòi mẹ, tim Gia Khánh quặn thắt. Anh cố gắng nở ra nụ cười trấn an, viện cớ nói: “Đáng lý hôm nay mẹ trở về nhà với bố con chúng ta nhưng trên đường đột nhiên xảy ra chút chuyện
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom