Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33 Tra hỏi
Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc Hạ Vy tỉnh giấc, đập vào mắt là lồng ngực trầntrụi rắn chắc, từng thớ thịt và cơ bắp săn chắc mang đến cảm giác mạnh mẽ đầy nam tính. Cô lại cúi xuống liền nhìn thấy thân thể mình không mặc quần áo.
Hạ Vy lập tức tỉnh ngủ, toàn thân cứng đờ, trợn to mắt mà nhìn. Đây là ai?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy sợ đến mức mặt mày xanh mét, vội ngẩng đầu để nhìn rõ mặt mũi người đàn ông đang nằm bên cạnh. Sau đó chạm phải đôi mắt đen tĩnh lặng, tâm tình sợ hãi lập tức tan biến, không khỏi thở phào một hơi. Ra là Gia Khánh, cô còn tưởng đêm qua uống say quá cùng người đàn ông lạ mặt nào đó lăn giường. Thiếu chút nữa dọa cô đến mức tim muốn đập.
Khoan đã. Sao Gia Khánh lại ở đây? Hạ Vy hoang mang, môi mím chặt, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua. Nhưng vắt óc nghĩ nửa ngày trí nhớ vẫn chỉ dừng lại lúc cô cùng Diệp Loan uống rượu và bỗng dưng xuất hiện một gã đàn ông có vết sẹo dài dữ tợn trên mặt đến trêu chọc hai cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy Hạ Vy đột nhiên ngây ra không lên tiếng, Gia Khánh đoán ra ngay cô đang cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, khỏe môi liền bất giác cong lên, anh thấp giọng gần như là thì thầm bên tại Hạ Vy: “Tỉnh rồi?” Bàn tay đặt treo eo cô không thành thật mà vuốt ve.
Hạ Vy bị vuốt ve đến rùng cả mình, lập tức hoàn hồn, luống cuống tay chân đẩy Gia Khánh ra mà ngồi bật dậy, lúng túng hỏi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh... anh... sao... lại ở đây?”
Gia Khánh không trả lời ngay mà cũng ngồi dậy theo, lười biếng tựa lưng vào đầu giường. Tấm chăn theo động tác của anh trượt xuống dưới eo để lộ ra nửa người trên săn chắc, cân đối đến hoàn mĩ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy nuốt nước miếng càng thêm lúng túng hơn, vội nhặt quần áo Gia Khánh rơi vãi dưới sàn lên, ném vào người anh nói: “Anh còn không chịu mặc đồ đi."
Gia Khánh trêu chọc: “Cũng đâu phải lần đầu em nhìn thấy."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt Hạ Vy thoáng cái đỏ bừng, cắn môi không đáp trả lại, chỉ chuyên tâm mặc lại quần áo.
Một lát sau, Hạ Vy lại lên tiếng. Bây giờ cô rất hoang mang đến tột cùng sao Gia Khánh lại xuất hiện ở nhà cô mà hai người còn làm chuyện đó cả đêm nữa chứ. Nhưng cô không nhớ được gì cả, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mơ hồ một mảng, một chút ấn tượng làm thế nào hai người gặp nhau cũng không nhớ cứ như loạt vào sương mù vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh rốt cuộc sao ở nhà em?” Hạ Vy nhíu chặt
mày.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh vẫn lầng lặng nhìn Hạ Vy suốt cả quá trình. Anh lên tiếng nhưng là hỏi cô việc khác chứ không trả lời câu hỏi kia.
“Đêm qua em nói." Anh dừng lại nhìn Hạ Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim Hạ Vy run lên, đêm qua say rượu lỡ miệng nói gì chăng? Hai bàn tay bất giác xiết chặt ga trải giường.
Gia Khánh tất nhiên cũng nhìn thấy hành động đó, điều đó càng chứng thực suy đoán trong lòng. Hạ Vy thật sự có chuyện giấu anh. Anh tiếp tục nói, ánh mắt không quên quan sát cô: “Em nói anh giống con trai em. Em có con trai lúc nào tại sao anh không biết?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đêm qua lúc Hạ Vy nói, Gia Khánh chỉ cho rằng do cô say rượu nên ăn nói lung tung. Nhưng anh đã cẩn thận suy nghĩ, thấy mấy lời nói đó chưa chắc là lời nói lung tung, vì anh còn nhớ rõ việc cô mua rất nhiều đồ chơi và truyện tranh cho trẻ em. Nên anh mới to gan lớn mật mà đoán rằng chẳng lẽ cô có con. Nhưng cô mang thai và sinh con lúc nào? Đó chính là lý do mà cho đến hiện tại anh vẫn chưa hoàn toàn dám chắc chắn suy đoán đó. Cô ở bên anh bốn năm, nếu cô mang thai anh nhất định sẽ biết.
Nội tâm run rẩy kịch liệt ngoài mặt Hạ Vy vẫn trưng ra vẻ ngơ ngác như thể anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Em có nói thế à?” Hạ Vy giả vờ suy tư, sau đó lại bật cười: "Lời nói lúc say thôi mà, bây giờ em còn chẳng nhớ đêm qua mình đã làm những gì đây.”
Gia Khánh không đáp, Hạ Vy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã sợ đến mức tim muốn ngừng đập, hồi hộp nín thở chờ đợi anh nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khoảng thời gian im lặng rất lâu đến khi Hạ Vy cho rằng Gia Khánh không đáp thì anh lên tiếng, khuôn mặt vô cảm chẳng rõ tâm tình: “Ừ”
Thà không nói, chứ chỉ đáp vỏn vẹn một chữ “Ừ” làm Hạ Vy càng thêm sợ hãi, không tự chủ mà nuốt nuốt nước miếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh chợt động đậy thân thể, Hạ Vy ngước mắt liền bắt gặp anh đang mặc quần áo. Thấy mình nhìn chằm chằm như thế cũng kì quá, cuối cùng cúi đầu im thin thít.
“Anh có việc đi trước." Gia Khánh xuống giường bỏ lại cho Hạ Vy câu nói đó rồi rời đi. Bây giờ trái tim treo lơ lửng mới từ từ hồi phục, Hạ Vy ngã vật ra giường, đưa tay vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật sự hù chết cô mà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nằm ngẩn ngơ chưa được bao lâu chuông cửa bên ngoài reo vang từng hồi. Hạ Vy giật thót. Chẳng lẽ Gia Khánh quay lại?
Hạ Vy chạy nhanh đi mở cửa, trông thấy Diệp Loan liền thở phào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan thấy hành động như vừa mới thoát nạn của Hạ Vy, không khỏi nhướn mày, ánh mắt mang theo vẻ sâu xa khó dò.
Hạ Vy bị nhìn có chút chịu không nổi, nhường đường cho Diệp Loan vào nhà, không tự nhiên hỏi: “Tự dưng nhìn tao chằm chằm vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan chỉ chỉ vào cổ Hạ Vy ranh mãnh hỏi: “Có phải tối qua làm việc đó với Gia Khánh?"
Hạ Vy theo bản năng lấy tay che lại cổ, vừa rồi trong đầu chỉ mãi nghĩ đến những lời Gia Khánh nói cô nào còn có tâm trạng để ý đến trên mình có dấu hôn hay không. Mặt cô đỏ bừng, ngại ngùng muốn chết. Đây là chuyện riêng tư mà Diệp Loan thản nhiên nói ra miệng, giống như hỏi “Hôm nay ăn gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan nhìn thấy Hạ Vy đỏ mặt, ngại ngùng thì biết ngay bản thân nói đúng, chậc một tiếng lách qua người Hạ Vy vào nhà: “Thật hết nói nổi mà. Đúng là tình yêu làm con người ta mù quáng." Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Hạ Vy nhịn không được hỏi chuyện đêm qua: "Toi qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cũng không keo kiệt mà ngồi xuống thuật lại đầu đuôi ngọn ngành, cuối cùng tổng kết một câu: “Chuyện là vậy đó.”
Hạ Vy gật đầu, thông qua lời kể của Diệp Loan cũng hiểu ra đại khái, chợt ánh mắt sáng lên bắt lấy trọng điểm hỏi ngay:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thành Trung đêm qua cũng có mặt. Mày với anh ấy phát triển đến đâu rồi?” Hiếm có dịp được chọc ghẹo Diệp Loan, Hạ Vy vô cùng biết nắm bắt lấy cơ hội mà trêu: “Mày nói đúng ghê hơn 80% nữ chính gặp nam chính ở quán bar nha.”
Diệp Loan hừ lạnh: “Còn sao chẳng gì nữa tao đánh cho anh ta một trận te tua bầm dập rồi đuổi đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan hất cắm đắc ý, mà trong lòng có một chút, một chút xíu chột dạ.
Hai người ngồi đùa giỡn với nhau thêm một lúc, Diệp Loan mới nói ra ý định hôm nay qua đây: “Tao nhớ bà ngoại và Sóc con muốn chết nên qua đây rủ mày về thăm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kể từ hôm đón sinh nhật cùng Gia Bảo, Hạ Vy cũng chưa về thăm cậu lần nào nữa. Hiện tại vô cùng nhớ cậu, liền nhanh chóng gật đầu nhận lời
Diệp Loan.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi hai cô đến nhà bà ngoại thì trông thấy bà đang ngồi lặt rau ở ngoài hiện.
Bà Tư nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, khuôn mặt thoáng cái vui mừng: "Cháu về rồi." Bà quay sang nhìn Diệp Loan, hai mắt đột nhiên sáng lên, trong mắt phủ một màn nước mỏng, giọng nói nghẹn ngào: "Bé Loan phải không? Về nước rồi à.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan thấy mắt cũng hơi cay cay, nhào đến ôm chầm lấy bà Tư, khịt khịt mũi: "Cháu nhớ bà lắm luôn
Bà Tư nhìn một lượt Diệp Loan cười nói: “Để bà xem nào, đã trưởng thành thế này rồi cơ đấy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cười tít mắt: “Cháu có đẹp ra được
chút nào không bà?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Tư cười ha ha, xoa đầu Diệp Loan: “Cháu bà lúc nào chẳng đẹp.
Hạ Vy đứng ở một bên nhịn không được cũng cười theo. Bà Tư gọi với vào nhà: “Sóc con mau ra đây xem ai về này.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo từ trong nhà vội vã chạy ra, Hạ Vy thấy thế nhanh chóng chạy lên đỡ con: “Từ từ coi chừng ngã."
Gia Bảo kích động nhào vào lòng Hạ Vy, reo lên: "A me vê, me vê."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy ôm con vào lòng hôn hôn, trong lòng vô cùng âm áp và hạnh phúc. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Diệp Loan cũng chạy qua, ra vẻ hờn dỗi nói: "Buồn quá, Sóc con không nhớ mẹ rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo chớp chớp mắt to tròn nhìn Diệp Loan rồi quay sang nhìn Hạ Vy.
Hạ Vy nói: "Đây là mẹ Loan mà mẹ thường nhắc với Sóc đó.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Gia Bảo tỏa sáng, lấp lánh như đèn pha, thoát khỏi lòng Hạ Vy nhào vào lòng Diệp Loan, nũng nịu gọi: “Mẹ nuôi về rồi. Con rất nhớ mẹ nuôi.”
Diệp Loan nghe một tiếng mẹ, hai tiếng mẹ nuôi mà trái tim muốn tan chảy, nhịn không được hôn hai má Gia Bảo: “Ngoan quá! Mẹ có quà cho con này."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan đưa đến trước mặt Gia Bảo túi quà rất lớn, bên trong đựng rất nhiều đồ chơi, Gia Bảo nhìn thấy cười đến hai mắt cong cong, vừa nhảy nhót vừa vỗ tay: “Sóc thích lắm. Cảm ơn mẹ nuôi."
Bà Tư bên cạnh cười nói: “Đến chơi là được rồi còn mang theo quà cáp chi cho tốn kém.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cười hì hì, đem túi quà còn lại cho bà Tư. Bà vội vàng từ chối, nhưng Diệp Loan làm nũng khiến bà từ chối không được nên đành nhận lấy.
Sau khi ăn trưa xong, Diệp Loan ngồi chơi lắp ráp mô hình với Gia Bảo. Cô hỏi: “Sóc con có muốn đi chơi ở đâu không? Mẹ nuôi dẫn con đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo ngừng động tác trong tay, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, học dáng vẻ nhíu mày ngẫm nghĩ. Vài phút sau cậu dùng ánh mắt đầy mong chờ nói: muốn đi công viên
Diệp Loan cưng chiều nhéo má Gia Bảo sảng khoái đáp ứng: “Đồng ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo vỗ tay hoan hô, hôn chụt vào má Diệp
Loan.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cưng chết đi được.” Diệp Loan đã hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của Gia Bảo hạ gục.
Hạ Vy ngồi bên cạnh thấy thế nhịn không được kéo Diệp Loan nói nhỏ: “Theo lời mày kể thì anh Khánh với anh Trung có vẻ rất thân thiết. Mày dẫn Sóc con đi công khai như thế chẳng mai bị anh Trung bắt gặp phải làm sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ trong đầu Diệp Loan chỉ có một ý niệm duy nhất là dẫn Gia Bảo đi công viên nước. Cô giơ tay đảm bảo: “Tuyệt đối sẽ không để anh ta bắt gặp." Diệp Loan ôm tay Hạ Vy nũng nịu: “Nha? Nha? Nha?"
Hạ Vy nhìn một lớn một nhỏ trưng ra cặp mắt lấp lánh mong chờ, chỉ còn cách đầu hàng: “Được rồi. Chúng ta sẽ đi công viên nước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cùng Gia Bảo cực kì ăn ý mà đập tay vào nhau hoan hô vui mừng.
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc Hạ Vy tỉnh giấc, đập vào mắt là lồng ngực trầntrụi rắn chắc, từng thớ thịt và cơ bắp săn chắc mang đến cảm giác mạnh mẽ đầy nam tính. Cô lại cúi xuống liền nhìn thấy thân thể mình không mặc quần áo.
Hạ Vy lập tức tỉnh ngủ, toàn thân cứng đờ, trợn to mắt mà nhìn. Đây là ai?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy sợ đến mức mặt mày xanh mét, vội ngẩng đầu để nhìn rõ mặt mũi người đàn ông đang nằm bên cạnh. Sau đó chạm phải đôi mắt đen tĩnh lặng, tâm tình sợ hãi lập tức tan biến, không khỏi thở phào một hơi. Ra là Gia Khánh, cô còn tưởng đêm qua uống say quá cùng người đàn ông lạ mặt nào đó lăn giường. Thiếu chút nữa dọa cô đến mức tim muốn đập.
Khoan đã. Sao Gia Khánh lại ở đây? Hạ Vy hoang mang, môi mím chặt, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua. Nhưng vắt óc nghĩ nửa ngày trí nhớ vẫn chỉ dừng lại lúc cô cùng Diệp Loan uống rượu và bỗng dưng xuất hiện một gã đàn ông có vết sẹo dài dữ tợn trên mặt đến trêu chọc hai cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy Hạ Vy đột nhiên ngây ra không lên tiếng, Gia Khánh đoán ra ngay cô đang cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, khỏe môi liền bất giác cong lên, anh thấp giọng gần như là thì thầm bên tại Hạ Vy: “Tỉnh rồi?” Bàn tay đặt treo eo cô không thành thật mà vuốt ve.
Hạ Vy bị vuốt ve đến rùng cả mình, lập tức hoàn hồn, luống cuống tay chân đẩy Gia Khánh ra mà ngồi bật dậy, lúng túng hỏi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh... anh... sao... lại ở đây?”
Gia Khánh không trả lời ngay mà cũng ngồi dậy theo, lười biếng tựa lưng vào đầu giường. Tấm chăn theo động tác của anh trượt xuống dưới eo để lộ ra nửa người trên săn chắc, cân đối đến hoàn mĩ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy nuốt nước miếng càng thêm lúng túng hơn, vội nhặt quần áo Gia Khánh rơi vãi dưới sàn lên, ném vào người anh nói: “Anh còn không chịu mặc đồ đi."
Gia Khánh trêu chọc: “Cũng đâu phải lần đầu em nhìn thấy."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt Hạ Vy thoáng cái đỏ bừng, cắn môi không đáp trả lại, chỉ chuyên tâm mặc lại quần áo.
Một lát sau, Hạ Vy lại lên tiếng. Bây giờ cô rất hoang mang đến tột cùng sao Gia Khánh lại xuất hiện ở nhà cô mà hai người còn làm chuyện đó cả đêm nữa chứ. Nhưng cô không nhớ được gì cả, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, mơ hồ một mảng, một chút ấn tượng làm thế nào hai người gặp nhau cũng không nhớ cứ như loạt vào sương mù vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh rốt cuộc sao ở nhà em?” Hạ Vy nhíu chặt
mày.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh vẫn lầng lặng nhìn Hạ Vy suốt cả quá trình. Anh lên tiếng nhưng là hỏi cô việc khác chứ không trả lời câu hỏi kia.
“Đêm qua em nói." Anh dừng lại nhìn Hạ Vy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim Hạ Vy run lên, đêm qua say rượu lỡ miệng nói gì chăng? Hai bàn tay bất giác xiết chặt ga trải giường.
Gia Khánh tất nhiên cũng nhìn thấy hành động đó, điều đó càng chứng thực suy đoán trong lòng. Hạ Vy thật sự có chuyện giấu anh. Anh tiếp tục nói, ánh mắt không quên quan sát cô: “Em nói anh giống con trai em. Em có con trai lúc nào tại sao anh không biết?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đêm qua lúc Hạ Vy nói, Gia Khánh chỉ cho rằng do cô say rượu nên ăn nói lung tung. Nhưng anh đã cẩn thận suy nghĩ, thấy mấy lời nói đó chưa chắc là lời nói lung tung, vì anh còn nhớ rõ việc cô mua rất nhiều đồ chơi và truyện tranh cho trẻ em. Nên anh mới to gan lớn mật mà đoán rằng chẳng lẽ cô có con. Nhưng cô mang thai và sinh con lúc nào? Đó chính là lý do mà cho đến hiện tại anh vẫn chưa hoàn toàn dám chắc chắn suy đoán đó. Cô ở bên anh bốn năm, nếu cô mang thai anh nhất định sẽ biết.
Nội tâm run rẩy kịch liệt ngoài mặt Hạ Vy vẫn trưng ra vẻ ngơ ngác như thể anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Em có nói thế à?” Hạ Vy giả vờ suy tư, sau đó lại bật cười: "Lời nói lúc say thôi mà, bây giờ em còn chẳng nhớ đêm qua mình đã làm những gì đây.”
Gia Khánh không đáp, Hạ Vy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã sợ đến mức tim muốn ngừng đập, hồi hộp nín thở chờ đợi anh nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khoảng thời gian im lặng rất lâu đến khi Hạ Vy cho rằng Gia Khánh không đáp thì anh lên tiếng, khuôn mặt vô cảm chẳng rõ tâm tình: “Ừ”
Thà không nói, chứ chỉ đáp vỏn vẹn một chữ “Ừ” làm Hạ Vy càng thêm sợ hãi, không tự chủ mà nuốt nuốt nước miếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh chợt động đậy thân thể, Hạ Vy ngước mắt liền bắt gặp anh đang mặc quần áo. Thấy mình nhìn chằm chằm như thế cũng kì quá, cuối cùng cúi đầu im thin thít.
“Anh có việc đi trước." Gia Khánh xuống giường bỏ lại cho Hạ Vy câu nói đó rồi rời đi. Bây giờ trái tim treo lơ lửng mới từ từ hồi phục, Hạ Vy ngã vật ra giường, đưa tay vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật sự hù chết cô mà.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nằm ngẩn ngơ chưa được bao lâu chuông cửa bên ngoài reo vang từng hồi. Hạ Vy giật thót. Chẳng lẽ Gia Khánh quay lại?
Hạ Vy chạy nhanh đi mở cửa, trông thấy Diệp Loan liền thở phào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan thấy hành động như vừa mới thoát nạn của Hạ Vy, không khỏi nhướn mày, ánh mắt mang theo vẻ sâu xa khó dò.
Hạ Vy bị nhìn có chút chịu không nổi, nhường đường cho Diệp Loan vào nhà, không tự nhiên hỏi: “Tự dưng nhìn tao chằm chằm vậy?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan chỉ chỉ vào cổ Hạ Vy ranh mãnh hỏi: “Có phải tối qua làm việc đó với Gia Khánh?"
Hạ Vy theo bản năng lấy tay che lại cổ, vừa rồi trong đầu chỉ mãi nghĩ đến những lời Gia Khánh nói cô nào còn có tâm trạng để ý đến trên mình có dấu hôn hay không. Mặt cô đỏ bừng, ngại ngùng muốn chết. Đây là chuyện riêng tư mà Diệp Loan thản nhiên nói ra miệng, giống như hỏi “Hôm nay ăn gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan nhìn thấy Hạ Vy đỏ mặt, ngại ngùng thì biết ngay bản thân nói đúng, chậc một tiếng lách qua người Hạ Vy vào nhà: “Thật hết nói nổi mà. Đúng là tình yêu làm con người ta mù quáng." Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn
Hạ Vy nhịn không được hỏi chuyện đêm qua: "Toi qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cũng không keo kiệt mà ngồi xuống thuật lại đầu đuôi ngọn ngành, cuối cùng tổng kết một câu: “Chuyện là vậy đó.”
Hạ Vy gật đầu, thông qua lời kể của Diệp Loan cũng hiểu ra đại khái, chợt ánh mắt sáng lên bắt lấy trọng điểm hỏi ngay:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thành Trung đêm qua cũng có mặt. Mày với anh ấy phát triển đến đâu rồi?” Hiếm có dịp được chọc ghẹo Diệp Loan, Hạ Vy vô cùng biết nắm bắt lấy cơ hội mà trêu: “Mày nói đúng ghê hơn 80% nữ chính gặp nam chính ở quán bar nha.”
Diệp Loan hừ lạnh: “Còn sao chẳng gì nữa tao đánh cho anh ta một trận te tua bầm dập rồi đuổi đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan hất cắm đắc ý, mà trong lòng có một chút, một chút xíu chột dạ.
Hai người ngồi đùa giỡn với nhau thêm một lúc, Diệp Loan mới nói ra ý định hôm nay qua đây: “Tao nhớ bà ngoại và Sóc con muốn chết nên qua đây rủ mày về thăm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Kể từ hôm đón sinh nhật cùng Gia Bảo, Hạ Vy cũng chưa về thăm cậu lần nào nữa. Hiện tại vô cùng nhớ cậu, liền nhanh chóng gật đầu nhận lời
Diệp Loan.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi hai cô đến nhà bà ngoại thì trông thấy bà đang ngồi lặt rau ở ngoài hiện.
Bà Tư nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, khuôn mặt thoáng cái vui mừng: "Cháu về rồi." Bà quay sang nhìn Diệp Loan, hai mắt đột nhiên sáng lên, trong mắt phủ một màn nước mỏng, giọng nói nghẹn ngào: "Bé Loan phải không? Về nước rồi à.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan thấy mắt cũng hơi cay cay, nhào đến ôm chầm lấy bà Tư, khịt khịt mũi: "Cháu nhớ bà lắm luôn
Bà Tư nhìn một lượt Diệp Loan cười nói: “Để bà xem nào, đã trưởng thành thế này rồi cơ đấy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cười tít mắt: “Cháu có đẹp ra được
chút nào không bà?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Tư cười ha ha, xoa đầu Diệp Loan: “Cháu bà lúc nào chẳng đẹp.
Hạ Vy đứng ở một bên nhịn không được cũng cười theo. Bà Tư gọi với vào nhà: “Sóc con mau ra đây xem ai về này.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo từ trong nhà vội vã chạy ra, Hạ Vy thấy thế nhanh chóng chạy lên đỡ con: “Từ từ coi chừng ngã."
Gia Bảo kích động nhào vào lòng Hạ Vy, reo lên: "A me vê, me vê."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy ôm con vào lòng hôn hôn, trong lòng vô cùng âm áp và hạnh phúc. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Diệp Loan cũng chạy qua, ra vẻ hờn dỗi nói: "Buồn quá, Sóc con không nhớ mẹ rồi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo chớp chớp mắt to tròn nhìn Diệp Loan rồi quay sang nhìn Hạ Vy.
Hạ Vy nói: "Đây là mẹ Loan mà mẹ thường nhắc với Sóc đó.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Gia Bảo tỏa sáng, lấp lánh như đèn pha, thoát khỏi lòng Hạ Vy nhào vào lòng Diệp Loan, nũng nịu gọi: “Mẹ nuôi về rồi. Con rất nhớ mẹ nuôi.”
Diệp Loan nghe một tiếng mẹ, hai tiếng mẹ nuôi mà trái tim muốn tan chảy, nhịn không được hôn hai má Gia Bảo: “Ngoan quá! Mẹ có quà cho con này."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan đưa đến trước mặt Gia Bảo túi quà rất lớn, bên trong đựng rất nhiều đồ chơi, Gia Bảo nhìn thấy cười đến hai mắt cong cong, vừa nhảy nhót vừa vỗ tay: “Sóc thích lắm. Cảm ơn mẹ nuôi."
Bà Tư bên cạnh cười nói: “Đến chơi là được rồi còn mang theo quà cáp chi cho tốn kém.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cười hì hì, đem túi quà còn lại cho bà Tư. Bà vội vàng từ chối, nhưng Diệp Loan làm nũng khiến bà từ chối không được nên đành nhận lấy.
Sau khi ăn trưa xong, Diệp Loan ngồi chơi lắp ráp mô hình với Gia Bảo. Cô hỏi: “Sóc con có muốn đi chơi ở đâu không? Mẹ nuôi dẫn con đi."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo ngừng động tác trong tay, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, học dáng vẻ nhíu mày ngẫm nghĩ. Vài phút sau cậu dùng ánh mắt đầy mong chờ nói: muốn đi công viên
Diệp Loan cưng chiều nhéo má Gia Bảo sảng khoái đáp ứng: “Đồng ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Bảo vỗ tay hoan hô, hôn chụt vào má Diệp
Loan.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cưng chết đi được.” Diệp Loan đã hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của Gia Bảo hạ gục.
Hạ Vy ngồi bên cạnh thấy thế nhịn không được kéo Diệp Loan nói nhỏ: “Theo lời mày kể thì anh Khánh với anh Trung có vẻ rất thân thiết. Mày dẫn Sóc con đi công khai như thế chẳng mai bị anh Trung bắt gặp phải làm sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ trong đầu Diệp Loan chỉ có một ý niệm duy nhất là dẫn Gia Bảo đi công viên nước. Cô giơ tay đảm bảo: “Tuyệt đối sẽ không để anh ta bắt gặp." Diệp Loan ôm tay Hạ Vy nũng nịu: “Nha? Nha? Nha?"
Hạ Vy nhìn một lớn một nhỏ trưng ra cặp mắt lấp lánh mong chờ, chỉ còn cách đầu hàng: “Được rồi. Chúng ta sẽ đi công viên nước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diệp Loan cùng Gia Bảo cực kì ăn ý mà đập tay vào nhau hoan hô vui mừng.
Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”