Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41 Lên kế hoạch
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bên ngoài, mưa rơi như trút nước. Sắc trời âm u. Thoáng chốc, sấm chớp xuất hiện rạch ngang trên nền trời đen kịt, tỏa sáng một vùng rộng lớn, nhưng ánh sáng ấy chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi. Ánh đèn đường nối đuôi nhau bị màn mưa trắng xóa bao phủ, le lói phát ra tia sáng ảm đạm. Con đường trước cửa nhà hàng đã không còn một bóng xe. Thành phố hào nhoáng ngày thường tối nay bỗng trở nên u ám đến lạ. Tâm trạng Hạ Vy lúc này cũng u ám không kém, trong lòng tựa như tích tụ mây đen âm u, nặng nề.
Hạ Vy chết lặng nghe Vân Thi ở trước mặt đang nghiêm túc đề xuất ra kế hoạch chi tiết lát nữa tiến hành. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng hai cô sắp đi đánh trận đến nơi. Cô nghe câu được câu mất, nói bên tai này, lọt ra bên tai kia. Lòng cô phiền muộn cũng chẳng muốn ghi nhớ mấy việc bản thân không thích, não cũng tự đồng đào thải.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Mày nhớ chưa?" Vân Thi chốt lại tất cả kế hoạch bằng một câu cuối, lo lắng Hạ Vy làm hỏng, khiến Gia Khánh phát giác ra.
Ngay cả việc Gia Khánh có phụ nữ bên ngoài hay không cũng được Vân Thi nhân cơ hội này tận dụng bảo Hạ Vy lựa lời dò xét luôn. Cô nghe mà muốn giật thót tim. Anh có phụ nữ bên ngoài cô không rõ hay sao, chính mình là “người phụ nữ lẳng lơ, con giáp thứ mười ba” theo lời Vân Thi nói lại phải tự mở miệng ra hỏi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy thấy mình điên rồi mới nhận lời cũng thật sự thấy mình là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người ta.
“Tao biết rồi.” Hạ Vy nặng nề mà thốt ra, ngây ngốc bị Vân Thi kéo về phòng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cánh cửa mở ra, bốn người bên trong đồng loạt quay mặt ra nhìn.
Hạ Vy cười cười quay về chỗ ngồi, lại phát hiện ra người ngồi bên phải đáng lẽ là Diệp Loan đã thay thế bằng Gia Khánh. Còn Diệp Loan đã chuyển hẳn ra bên kia ngồi với Thành Trung, chỉ còn hai ghế trống, ngồi ở đâu cũng phải bên cạnh anh. Không có sự lựa chọn nào khác, giống như việc kia cô cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tối nay nhất định phải hỏi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy hoảng hốt ngồi xuống. Cô ngước mắt nhìn Diệp Loan ở phía đối diện, chuyện này là sao. Diệp Loan trưng ra vẻ mặt oan ức, hiện rõ “tao không muốn ngồi đây đâu”, dưới bàn phóng móng vuốt qua cào đùi Thành Trung, sau đó nhanh chóng bị anh bắt lấy, nằm chặt không buông.
Hạ Vy đại khái đã đoán được nguyên nhân, Diệp Loan bị Thành Trung lôi kéo qua đó. Cô mắng thầm Thành Trung trong bụng. Anh thì hay
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
rồi, được ngồi bên người mình thích, còn cô kẹt cứng ở giữa, bên trái Duy Nam, bên phải Gia Khánh, đến hít thở cũng dám thở mạnh. Nhân duyên Vân Thi rất tốt, tính cách lại cởi mở, chẳng mấy chốc trên bàn ăn đã trở nên náo nhiệt. Cô hỏi thăm từ chuyện công việc, gia đình đến tình cảm mọi người, rồi lại kể những việc thú
vị trải qua cùng Gia Khánh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Em với anh Khánh mười bữa thì hơn chín bữa là đi ăn nhà hàng nhưng mà bọn em toàn ăn chỗ quen thôi. Hôm nay, em muốn đổi gió bảo anh ấy đưa em đến đây ăn, không ngờ lại trùng hợp gặp được mọi người ở đây. Càng nghĩ em càng thấy chúng ta có duyên."
Thành Trung cười ha ha, lên tiếng đồng tình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Vẫn câu nói cũ, có khi không phải do duyên mà do xui xẻo ba đời mới có thể gặp được nhau thế này.”
Diệp Loan nhiều lúc nhịn không được sẽ châm chọc vài câu, Vân Thi chẳng mảy may để ý, làm ngơ chuyển sang đề tài khác, khiến Diệp Loan ăn một bụng tức, thấy Thành Trung nhiệt tình trò chuyện thì càng chịu không được, mặt mày nhăn nhỏ, ngồi không yên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bia từ sớm đã được mang lên, ai cũng không được uống nước ngọt. Bia lạnh được mời uống mấy vòng. Có lẽ trong người có men say, tâm tình ai cũng đều thả lỏng, cởi mở hơn, bầu không khi gượng gạo nhanh chóng biến mất trở nên dễ chịu hơn.
Thức ăn lần lượt được mang lên, hương thơm tỏa ra khắp căn phòng, khiến bụng ai cũng cồn cào, không cần nói mây câu khách sáo đã động đũa ngay.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung bên kia đang khen tới tấp thức ăn ở đây, thỉnh thoảng cùng Diệp Loan đấu võ m.
Bên này Duy Nam ân cần gắp thức ăn vào bát Hạ Vy. Gia Khánh thấy thế liền không vui, rất muốn gắp thức ăn cho cô lại vì đông người mà không thể, đành hậm hực ăn miếng lưỡi heo vừa gắp, dùng hết sức mà nhai, mà cắn, mà nuốt. Anh chau mày, không thấy ngon, mà tên Trung bên kia khen không ngớt lời.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh đẩy ghế, nhúc nhích người. Vân Thi tưởng anh khó chịu, lo lắng hỏi thăm.
"Cái ghế này lùn quá, anh ngồi khó chịu.” Gia Khánh bịa đại một cái cớ. “Vậy em kêu nhân viên đổi ghế khác cho anh. Vân Thi đang muốn há miệng gọi nhân viên đã bị Gia Khánh ngăn lại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thấy cách này không được, Gia Khánh cố ý dùng cùi chỏ chạm vào tay Hạ Vy nhằm gây chú ý, muốn tìm cảm giác tồn tại.
Hạ Vy đang ăn, tay bị đụng hết lần này đến lần khác, lần này còn thiếu chút nữa làm miếng gà xé rơi ra khỏi miệng. Biết Gia Khánh cố tình nhưng cô lờ đi xem như không thấy, tiếp tục gắp tôm sú ăn, còn quay sang gắp cho Duy Nam miếng sườn heo chua ngọt.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh nằm chặt đôi đũa, lườm quýt Duy Nam một cái. Anh bỗng thấy tủi thân, rõ ràng ngày trước Hạ Vy luôn gắp thức ăn cho anh, còn cố tình dời bát lại gần chỗ cô nhưng đồ ăn trên bàn đã với hơn nữa, cô vẫn không gắp cho anh mà lại gắp cho tên Duy Nam những hơn năm lần rồi.
Vân Thi không biết có thuật đọc tâm hay không, Gia Khánh vừa nghĩ không được Hạ Vy gắp cho, cô đã đặt vào bát anh miếng gà xé.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh bĩu môi, không thèm động vào miếng gà xé Vân Thi gắp, mà thỉnh thoảng như có như không nhìn vào miếng sườn heo chua ngọt trong bát Duy Nam.
Ánh mắt Gia Khánh bắt gặp tay phải Hạ Vy đặt trên đùi. Tia sáng lóe qua trong mắt, tay trái anh liền mon men đến chỗ Hạ Vy, dưới lớp khăn trải bàn vô cùng chuẩn xác nắm lấy tay cô. Anh đắc ý, lần này xem cô còn không chú ý đến anh không. Thấy Hạ Vy giật mình, khỏe môi anh cong lên, khuôn mặt lạnh tanh bỗng tràn trề sức sống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Toàn thân Hạ Vy cứng đờ ngay tức khắc, chột dạ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người không chú ý mới thở ra. Kín đảo rụt tay về, thử mấy lần vẫn không thể thoát được, cô gấp đến độ mồ hôi túa ra đầy lưng, liếc mắt qua, liền chạm ngay ánh mắt đầy thách thức của Gia Khánh.
Hạ Vy làm khẩu hình miệng “Anh mau buông, mọi người sẽ nhìn thấy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ai ngờ Gia Khánh nhướn mày rồi xoay mặt đi vui vẻ trò chuyện với Thành Trung. Ngón tay cái lại không thành thật gãi gãi lòng bàn tay Hạ Vy.
Cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay lan ra toàn thân, cả người như bị đàn kiến bò quanh. Hạ Vy bứt rứt đến muốn nhảy dựng khỏi ghế.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mỗi lần nghe tiếng Duy Nam và Vân Thi, Hạ Vy liền bất giác run lên, tim đập nhanh như đánh trống. Tay trái vội nắm chặt ly bia lạnh, cổ họng cô khô khốc, chẳng kịp suy nghĩ mà uống một hóp lớn. Bia vào cuống họng không những không dễ chịu mà càng khiến đầu óc lâng lâng.
Đến khi Hạ Vy sắp chịu không nổi, bàn tay kia đột ngột rời đi, cô thầm cảm tạ trời đất, vội đặt tay lên bàn, sợ để lâu lại bị Gia Khánh nằm lấy. Bây
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
giờ cô mới phát hiện ra lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi. Vân Thi bên kia đột nhiên hỏi Thành Trung lần
này trở về có tính quay lại nước ngoài nữa không, Diệp Loan bày ra vẻ mặt không quan tâm, cúi đầu ăn khí thế, hai tai lại vểnh lên nghe ngóng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung không chút do dự, ưỡn ngực, dõng dạc đáp ngay, ánh mắt kiên định nhìn sang Diệp Loan:
“Không đi nữa. Bởi vì ở đây có người quan trọng mà anh không có cách nào từ bỏ được."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan không ngẩng đầu, miệng vẫn nhai nuốt, nhưng bàn tay đang gắp thức ăn chợt khựng lại vài giây.
Nhất thời không khí trở nên ám mụi, Duy Nam họ lên một tiếng, nhanh chóng phá tan đi:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Xem ra sáu người chúng ta ngoại trừ Khánh và Vy ai cũng từng là người tha hương về nước nhỉ? Thật khéo mà."
Vân Thi cười rõ tươi, vẻ mặt lại có chút hoài niệm: “Không đâu tốt bằng quê nhà.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung gật gù lặp lại câu đó, trong lúc đang xúc động dạt dào. Anh đứng bật dậy bừng bừng khí thế mời bia.
“Mọi người nâng ly nào. Đừng mãi ăn không.” Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ai cũng lật đật bỏ đũa xuống, Hạ Vy vội nhai nuốt nhanh miếng mực trong miệng, cầm ly bia
lên, đứng dậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giọng Thành Trung rõ to: “123 dzô, 123 uống."
Diệp Loan bên cạnh che mặt, xấu hổ đến không muốn nhìn tiếp, làu bàu trong miệng: “Tên thần kinh, mất mặt chết đi được."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bàn tay Gia Khánh không yên phận được mấy phút, nhìn qua thấy hai tay Hạ Vy đặt trên bàn, vẫn không từ bỏ ý định mà mon men qua tiếp.
Nhiệt độ nóng hổi truyền qua lớp váy mỏng ngấm vào da thịt, làm Hạ Vy suýt chút bật kêu thành tiếng, không dám tin bàng hoàng mất vài giây. Cô có thể cảm nhận được từng ngón tay thon dài, đang không nhanh không chậm vuốt ve đùi mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cô hết chịu nổi rồi. Không biết đêm nay Gia Khánh đang bị chạm dây nào. Anh không sợ Vân Thi phát hiện ra sao, mà còn ngồi đây chơi trò mờ ám.
Hạ Vy giả vờ vô ý quay đầu, bắt gặp Gia Khánh đang lười biếng tựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhâm nhi ly bia lạnh trên tay. Cô cắn môi, vừa sợ vừa tức.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung đột nhiên chuyển câu hỏi hướng về Hạ Vy, mấy người trên bàn cũng phóng mắt đặt trên người cô, cả người liền cứng ngắc, may thay
Gia Khánh đã kịp rụt tay lại. Anh trừng mắt tên đầu xỏ đáng ghét đã phá hỏng chuyện tốt của anh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Vy em đang làm ở đâu?"
Đến khi Diệp Loan phát giác, lời nói đã ra khỏi miệng Thành Trung, không kịp ngăn cản. Cô chỉ có thể âm thầm mắng chửi tên gây chuyện kia trong lòng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bầu không khí chợt yên tĩnh, làm cho Hạ Vy càng thêm lúng túng. đáng tính mở miệng đáp thì Vân Thi đã nhanh hơn một bước:
“Vy nó làm việc ở cửa hàng giày"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan nghe mà tức, lời nói đầy ý xem thường kia là sao, khuôn mặt Vân Thi lại bày ra vẻ mặt “Tôi nói đúng." Cô châm chọc:
“Cậu nói thiếu rồi Vy là làm người phụ trách khu vực giày quốc tế ở thành phố chúng ta. Là quốc tế đó. Cậu có hiểu ý nghĩa của công việc này không? Biết thì lên tiếng, không biết thì im lặng, người khác cũng không cho rằng cậu bị câm đầu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi bị nói đến sắc mặt trắng bệch, trong mắt phủ một màn nước mỏng, nép sát vào Gia Khánh, cầu an ủi. Gia Khánh thầm tạch lưỡi, nép thì nép, cứ cọ cọ vòng một vào tay anh làm gì.
Thành Trung rụt rè kéo tay Diệp Loan, bị cô hất tay không chút khách sáo.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bầu không khí thoáng cái trở nên nghiệm trọng, Hạ Vy càng thấy bản thân có lỗi, vì chuyện
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
**********
Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại VietWriter.vn
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bên ngoài, mưa rơi như trút nước. Sắc trời âm u. Thoáng chốc, sấm chớp xuất hiện rạch ngang trên nền trời đen kịt, tỏa sáng một vùng rộng lớn, nhưng ánh sáng ấy chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi. Ánh đèn đường nối đuôi nhau bị màn mưa trắng xóa bao phủ, le lói phát ra tia sáng ảm đạm. Con đường trước cửa nhà hàng đã không còn một bóng xe. Thành phố hào nhoáng ngày thường tối nay bỗng trở nên u ám đến lạ. Tâm trạng Hạ Vy lúc này cũng u ám không kém, trong lòng tựa như tích tụ mây đen âm u, nặng nề.
Hạ Vy chết lặng nghe Vân Thi ở trước mặt đang nghiêm túc đề xuất ra kế hoạch chi tiết lát nữa tiến hành. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng hai cô sắp đi đánh trận đến nơi. Cô nghe câu được câu mất, nói bên tai này, lọt ra bên tai kia. Lòng cô phiền muộn cũng chẳng muốn ghi nhớ mấy việc bản thân không thích, não cũng tự đồng đào thải.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Mày nhớ chưa?" Vân Thi chốt lại tất cả kế hoạch bằng một câu cuối, lo lắng Hạ Vy làm hỏng, khiến Gia Khánh phát giác ra.
Ngay cả việc Gia Khánh có phụ nữ bên ngoài hay không cũng được Vân Thi nhân cơ hội này tận dụng bảo Hạ Vy lựa lời dò xét luôn. Cô nghe mà muốn giật thót tim. Anh có phụ nữ bên ngoài cô không rõ hay sao, chính mình là “người phụ nữ lẳng lơ, con giáp thứ mười ba” theo lời Vân Thi nói lại phải tự mở miệng ra hỏi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy thấy mình điên rồi mới nhận lời cũng thật sự thấy mình là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm người ta.
“Tao biết rồi.” Hạ Vy nặng nề mà thốt ra, ngây ngốc bị Vân Thi kéo về phòng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cánh cửa mở ra, bốn người bên trong đồng loạt quay mặt ra nhìn.
Hạ Vy cười cười quay về chỗ ngồi, lại phát hiện ra người ngồi bên phải đáng lẽ là Diệp Loan đã thay thế bằng Gia Khánh. Còn Diệp Loan đã chuyển hẳn ra bên kia ngồi với Thành Trung, chỉ còn hai ghế trống, ngồi ở đâu cũng phải bên cạnh anh. Không có sự lựa chọn nào khác, giống như việc kia cô cũng không có sự lựa chọn nào khác. Tối nay nhất định phải hỏi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hạ Vy hoảng hốt ngồi xuống. Cô ngước mắt nhìn Diệp Loan ở phía đối diện, chuyện này là sao. Diệp Loan trưng ra vẻ mặt oan ức, hiện rõ “tao không muốn ngồi đây đâu”, dưới bàn phóng móng vuốt qua cào đùi Thành Trung, sau đó nhanh chóng bị anh bắt lấy, nằm chặt không buông.
Hạ Vy đại khái đã đoán được nguyên nhân, Diệp Loan bị Thành Trung lôi kéo qua đó. Cô mắng thầm Thành Trung trong bụng. Anh thì hay
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
rồi, được ngồi bên người mình thích, còn cô kẹt cứng ở giữa, bên trái Duy Nam, bên phải Gia Khánh, đến hít thở cũng dám thở mạnh. Nhân duyên Vân Thi rất tốt, tính cách lại cởi mở, chẳng mấy chốc trên bàn ăn đã trở nên náo nhiệt. Cô hỏi thăm từ chuyện công việc, gia đình đến tình cảm mọi người, rồi lại kể những việc thú
vị trải qua cùng Gia Khánh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Em với anh Khánh mười bữa thì hơn chín bữa là đi ăn nhà hàng nhưng mà bọn em toàn ăn chỗ quen thôi. Hôm nay, em muốn đổi gió bảo anh ấy đưa em đến đây ăn, không ngờ lại trùng hợp gặp được mọi người ở đây. Càng nghĩ em càng thấy chúng ta có duyên."
Thành Trung cười ha ha, lên tiếng đồng tình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Vẫn câu nói cũ, có khi không phải do duyên mà do xui xẻo ba đời mới có thể gặp được nhau thế này.”
Diệp Loan nhiều lúc nhịn không được sẽ châm chọc vài câu, Vân Thi chẳng mảy may để ý, làm ngơ chuyển sang đề tài khác, khiến Diệp Loan ăn một bụng tức, thấy Thành Trung nhiệt tình trò chuyện thì càng chịu không được, mặt mày nhăn nhỏ, ngồi không yên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bia từ sớm đã được mang lên, ai cũng không được uống nước ngọt. Bia lạnh được mời uống mấy vòng. Có lẽ trong người có men say, tâm tình ai cũng đều thả lỏng, cởi mở hơn, bầu không khi gượng gạo nhanh chóng biến mất trở nên dễ chịu hơn.
Thức ăn lần lượt được mang lên, hương thơm tỏa ra khắp căn phòng, khiến bụng ai cũng cồn cào, không cần nói mây câu khách sáo đã động đũa ngay.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung bên kia đang khen tới tấp thức ăn ở đây, thỉnh thoảng cùng Diệp Loan đấu võ m.
Bên này Duy Nam ân cần gắp thức ăn vào bát Hạ Vy. Gia Khánh thấy thế liền không vui, rất muốn gắp thức ăn cho cô lại vì đông người mà không thể, đành hậm hực ăn miếng lưỡi heo vừa gắp, dùng hết sức mà nhai, mà cắn, mà nuốt. Anh chau mày, không thấy ngon, mà tên Trung bên kia khen không ngớt lời.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh đẩy ghế, nhúc nhích người. Vân Thi tưởng anh khó chịu, lo lắng hỏi thăm.
"Cái ghế này lùn quá, anh ngồi khó chịu.” Gia Khánh bịa đại một cái cớ. “Vậy em kêu nhân viên đổi ghế khác cho anh. Vân Thi đang muốn há miệng gọi nhân viên đã bị Gia Khánh ngăn lại.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thấy cách này không được, Gia Khánh cố ý dùng cùi chỏ chạm vào tay Hạ Vy nhằm gây chú ý, muốn tìm cảm giác tồn tại.
Hạ Vy đang ăn, tay bị đụng hết lần này đến lần khác, lần này còn thiếu chút nữa làm miếng gà xé rơi ra khỏi miệng. Biết Gia Khánh cố tình nhưng cô lờ đi xem như không thấy, tiếp tục gắp tôm sú ăn, còn quay sang gắp cho Duy Nam miếng sườn heo chua ngọt.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh nằm chặt đôi đũa, lườm quýt Duy Nam một cái. Anh bỗng thấy tủi thân, rõ ràng ngày trước Hạ Vy luôn gắp thức ăn cho anh, còn cố tình dời bát lại gần chỗ cô nhưng đồ ăn trên bàn đã với hơn nữa, cô vẫn không gắp cho anh mà lại gắp cho tên Duy Nam những hơn năm lần rồi.
Vân Thi không biết có thuật đọc tâm hay không, Gia Khánh vừa nghĩ không được Hạ Vy gắp cho, cô đã đặt vào bát anh miếng gà xé.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Gia Khánh bĩu môi, không thèm động vào miếng gà xé Vân Thi gắp, mà thỉnh thoảng như có như không nhìn vào miếng sườn heo chua ngọt trong bát Duy Nam.
Ánh mắt Gia Khánh bắt gặp tay phải Hạ Vy đặt trên đùi. Tia sáng lóe qua trong mắt, tay trái anh liền mon men đến chỗ Hạ Vy, dưới lớp khăn trải bàn vô cùng chuẩn xác nắm lấy tay cô. Anh đắc ý, lần này xem cô còn không chú ý đến anh không. Thấy Hạ Vy giật mình, khỏe môi anh cong lên, khuôn mặt lạnh tanh bỗng tràn trề sức sống.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Toàn thân Hạ Vy cứng đờ ngay tức khắc, chột dạ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người không chú ý mới thở ra. Kín đảo rụt tay về, thử mấy lần vẫn không thể thoát được, cô gấp đến độ mồ hôi túa ra đầy lưng, liếc mắt qua, liền chạm ngay ánh mắt đầy thách thức của Gia Khánh.
Hạ Vy làm khẩu hình miệng “Anh mau buông, mọi người sẽ nhìn thấy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ai ngờ Gia Khánh nhướn mày rồi xoay mặt đi vui vẻ trò chuyện với Thành Trung. Ngón tay cái lại không thành thật gãi gãi lòng bàn tay Hạ Vy.
Cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay lan ra toàn thân, cả người như bị đàn kiến bò quanh. Hạ Vy bứt rứt đến muốn nhảy dựng khỏi ghế.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Mỗi lần nghe tiếng Duy Nam và Vân Thi, Hạ Vy liền bất giác run lên, tim đập nhanh như đánh trống. Tay trái vội nắm chặt ly bia lạnh, cổ họng cô khô khốc, chẳng kịp suy nghĩ mà uống một hóp lớn. Bia vào cuống họng không những không dễ chịu mà càng khiến đầu óc lâng lâng.
Đến khi Hạ Vy sắp chịu không nổi, bàn tay kia đột ngột rời đi, cô thầm cảm tạ trời đất, vội đặt tay lên bàn, sợ để lâu lại bị Gia Khánh nằm lấy. Bây
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
giờ cô mới phát hiện ra lòng bàn tay đã rịn đầy mồ hôi. Vân Thi bên kia đột nhiên hỏi Thành Trung lần
này trở về có tính quay lại nước ngoài nữa không, Diệp Loan bày ra vẻ mặt không quan tâm, cúi đầu ăn khí thế, hai tai lại vểnh lên nghe ngóng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung không chút do dự, ưỡn ngực, dõng dạc đáp ngay, ánh mắt kiên định nhìn sang Diệp Loan:
“Không đi nữa. Bởi vì ở đây có người quan trọng mà anh không có cách nào từ bỏ được."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan không ngẩng đầu, miệng vẫn nhai nuốt, nhưng bàn tay đang gắp thức ăn chợt khựng lại vài giây.
Nhất thời không khí trở nên ám mụi, Duy Nam họ lên một tiếng, nhanh chóng phá tan đi:
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Xem ra sáu người chúng ta ngoại trừ Khánh và Vy ai cũng từng là người tha hương về nước nhỉ? Thật khéo mà."
Vân Thi cười rõ tươi, vẻ mặt lại có chút hoài niệm: “Không đâu tốt bằng quê nhà.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung gật gù lặp lại câu đó, trong lúc đang xúc động dạt dào. Anh đứng bật dậy bừng bừng khí thế mời bia.
“Mọi người nâng ly nào. Đừng mãi ăn không.” Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ai cũng lật đật bỏ đũa xuống, Hạ Vy vội nhai nuốt nhanh miếng mực trong miệng, cầm ly bia
lên, đứng dậy.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Giọng Thành Trung rõ to: “123 dzô, 123 uống."
Diệp Loan bên cạnh che mặt, xấu hổ đến không muốn nhìn tiếp, làu bàu trong miệng: “Tên thần kinh, mất mặt chết đi được."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bàn tay Gia Khánh không yên phận được mấy phút, nhìn qua thấy hai tay Hạ Vy đặt trên bàn, vẫn không từ bỏ ý định mà mon men qua tiếp.
Nhiệt độ nóng hổi truyền qua lớp váy mỏng ngấm vào da thịt, làm Hạ Vy suýt chút bật kêu thành tiếng, không dám tin bàng hoàng mất vài giây. Cô có thể cảm nhận được từng ngón tay thon dài, đang không nhanh không chậm vuốt ve đùi mình.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cô hết chịu nổi rồi. Không biết đêm nay Gia Khánh đang bị chạm dây nào. Anh không sợ Vân Thi phát hiện ra sao, mà còn ngồi đây chơi trò mờ ám.
Hạ Vy giả vờ vô ý quay đầu, bắt gặp Gia Khánh đang lười biếng tựa lưng vào ghế, nhàn nhã nhâm nhi ly bia lạnh trên tay. Cô cắn môi, vừa sợ vừa tức.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thành Trung đột nhiên chuyển câu hỏi hướng về Hạ Vy, mấy người trên bàn cũng phóng mắt đặt trên người cô, cả người liền cứng ngắc, may thay
Gia Khánh đã kịp rụt tay lại. Anh trừng mắt tên đầu xỏ đáng ghét đã phá hỏng chuyện tốt của anh.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Vy em đang làm ở đâu?"
Đến khi Diệp Loan phát giác, lời nói đã ra khỏi miệng Thành Trung, không kịp ngăn cản. Cô chỉ có thể âm thầm mắng chửi tên gây chuyện kia trong lòng.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bầu không khí chợt yên tĩnh, làm cho Hạ Vy càng thêm lúng túng. đáng tính mở miệng đáp thì Vân Thi đã nhanh hơn một bước:
“Vy nó làm việc ở cửa hàng giày"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Diệp Loan nghe mà tức, lời nói đầy ý xem thường kia là sao, khuôn mặt Vân Thi lại bày ra vẻ mặt “Tôi nói đúng." Cô châm chọc:
“Cậu nói thiếu rồi Vy là làm người phụ trách khu vực giày quốc tế ở thành phố chúng ta. Là quốc tế đó. Cậu có hiểu ý nghĩa của công việc này không? Biết thì lên tiếng, không biết thì im lặng, người khác cũng không cho rằng cậu bị câm đầu.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vân Thi bị nói đến sắc mặt trắng bệch, trong mắt phủ một màn nước mỏng, nép sát vào Gia Khánh, cầu an ủi. Gia Khánh thầm tạch lưỡi, nép thì nép, cứ cọ cọ vòng một vào tay anh làm gì.
Thành Trung rụt rè kéo tay Diệp Loan, bị cô hất tay không chút khách sáo.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bầu không khí thoáng cái trở nên nghiệm trọng, Hạ Vy càng thấy bản thân có lỗi, vì chuyện
VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bình luận facebook