• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (4 Viewers)

  • Chương 37~39

Chương 37: Hôn

Edit: Tử Liên Hoa 1612

"Ngươi!" Bùi Sắt đột nhiên bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngây thơ bởi vì tức giận mà đỏ bừng, chỉ chốc lát sau, cô bỗng nhiên thoải mái cười rộ lên. "Vương gia, mặc dù Bùi Sắt ta đắc tội ngươi, ngươi cũng không cần cố ý gây khó khăn cho ta như vậy chứ? Vừa rồi lúc dâng trà nếu không phải tay của ngươi không thành thật, sao ta lại hắt nước trà lên người ngươi?"

"Không thành thật?" U Ly nghe vậy, khóe miệng có chút giật giật, hắn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bùi Sắt từ trên xuống dưới một lượt, khinh thường nói: "Kiểu muốn vóc người không có vóc người, muốn dung mạo không có dung mạo như ngươi, cởi hết đồ đứng trước mặt bổn vương, bổn vương còn khinh thường liếc mắt nhìn!"

"Ngươi?" Bùi Sắt siết chặt nắm tay, không nhịn được vung về phía hắn, chỉ là, tay vừa mới động đã bị giữ chặt, cổ tay bị nắm đau vô cùng.

Khoảng cách của hai người rất gần, chân mày của U Ly rất không rõ ràng nhảy lên một cái, hắn im lặng nhìn Bùi Sắt thật lâu, chợt hạ người xuống, cúi đầu bịt chặt miệng cô.

Bùi Sắt bị khí thế trên người hắn làm cho kinh sợ, đứng lên trong tư thế như vậy, hai chân cô lập tức mềm nhũn, đang đứng không vững thì trên môi đột nhiên chợt lạnh, cả cơ thể cô cứng đờ, mãi tới khi cái lưỡi của U Ly đột nhiên tiến vào khoang miệng cô mới phản ứng kịp, dùng tay còn lại vung về khuôn mặt hắn theo bản năng.

U Ly là loại người nào? Ngón tay hắn vừa động, Bùi Sắt chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, cả người cô đã bị đặt trên tảng đá khi nãy, mà U Ly hôn càng sau hơn, chốc lát sau đã hôn tới mức cô không thở nổi.

Lúc Bùi Sắt phản ứng kịp muốn cắn chặt răng, U Ly đã lùi ra, đôi mắt đen như mực không hề chớp mắt nhìn cô. "Dù cho bổn vương không thành thật, ngươi cũng đâu làm được gì?"

Bùi Sắt khó khăn hé miệng hút không khí, nghe lời của hắn thì tức muốn hộc máu, tên nhiếp chính vương này quả nhiên là cực kỳ ác ôn, cô chỉ nói một câu “không thành thật”, hắn đã muốn trả thù, hơn nữa còn làm tới cùng như vậy! Loại người như thế, thật là đáng sợ.

Thấy cô liều mạng hít thở, hai gò má đỏ bừng, U Ly có chút chưa thỏa mãn khẽ liếm môi một cái, tuy nói nữ nhân này nhìn qua cái gì cũng không có, nhưng sau khi hôn lại làm cho hắn cảm thấy có chút lưu luyến, hắn luôn luôn không thích hôn miệng với nữ nhân, nhưng hôm nay, mùi vị của nha đầu này dường như cực kỳ không giống.

Trong lòng vừa động, U Ly bình tĩnh vén ống tay áo của Bùi Sắt lên, nhìn thấy trên cánh tay trắng như tuyết trống không, ánh mắt mắt khẽ biến đổi, nhìn thêm một lúc, hắn liếc Bùi Sắt vẫn còn đang giận giữ một cái, buông lỏng tay ra.

Vừa được tự do, Bùi Sắt vội vàng nhảy ra thật xa, thấy U Ly chỉ bất động ngồi ở chỗ đó, trong lòng cô cũng bắt đầu cảm thấy quái dị.

"Bổn vương cho cung nhân tiễn ngươi đi ra ngoài." U Ly đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy bộ dáng hồi hộp của Bùi Sắt, hắn chợt nhếch môi cười. "Thế nào? Mê mẩn bổn vương rồi hả ?"

Bùi Sắt đang chuẩn đáp trả "Quỷ mới mê mẩn ngươi!" nhưng lời đến khóe miệng lập tức lại nuốt xuống, loại tiểu nhân có thù tất báo như hắn, ai mà biết được nếu nói ra cô có còn mạng trở về hay không.

Thấy đã một lúc mà cô vẫn không mở miệng, U Ly cười lạnh, xoay người di về hướng ngược lại để ra ngoài. Mà hắn vừa rời đi, lập tức có một tên thái giám xuất hiện trước mặt Bùi Sắt. Bùi Sắt nhìn kỹ, nhận ra đó chính là kẻ đã dẫn mình tới lúc trước.

Chỉ thấy thái giám này vẫn biết vâng lời như cũ, nói một câu "Vương phi, xin mời!", sau đó một mực đi trước giữ khoảng cách không xa dẫn đường, rất nhanh, Bùi Sắt lại trở về chỗ cũ, mà tên thái giám kia lại một lần nữa lặng yên không một tiếng động biến mất.

Trở lại xe ngựa, U Cầm Ca vẫn chưa về, đợi thật lâu, Bùi Sắt cầm cái chăn bên trong xe, dựa vào thành xe ngủ, mãi tới khi nghe phu xe bên ngoài cung kính hô "Vương gia", cô mới chậm rãi mở mắt.

_______________________

Lời editor: Up liền lúc 3c để tránh mấy ngày tới mải chơi quên post
_.gif


Nghỉ lễ vui vẻ
_.gif


Chương 38: Thiếp thất gây khó dễ

Edit: Tử Tranh

U Cầm Ca vén rèm chui vào, áo trắng không dính một hạt bụi, hắn ngẩng đầu nhìn bên trong xe một cái, thấy Bùi Sắt đang nghiêng đầu lệch qua một bên ngủ say, dù mới mùa thu, nàng lại lấy chăn cuốn kín cả người, chỉ lộ mỗi đầu ở bên ngoài. Nhìn lướt qua mặt nàng mấy lần, đến đôi môi có hơi sưng đỏ thì ánh mắt hắn thoáng biến đổi, ngay sau đó phân phó phu xe bên ngoài: "Nhanh chóng trở về phủ."

Người đánh xe đồng ý, xe ngựa nhanh chóng chạy, trước sau Bùi Sắ vẫn nhắm mắt lại ngủ. U Cầm Ca cũng không nhìn nàng nữa, chỉ là ngồi một bên giả vờ nhắm mắt ngủ say, mãi khi đến vương phủ, hai người cũng không nói một lời, cho đến khi tiếng người đánh xe từ bên ngoài truyền vào.

“Gia, đến nơi.”

U Cầm Ca mở mắt ra, Bùi Sắt ngồi một bên cũng đồng thời mở mắt, nhìn thấy trong mắt nàng đầy trấn tĩnh, U Cầm Ca không biến sắc nói: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phủ nghỉ ngơi cho thật tốt, ta còn có việc, không vào cùng người.”

Bùi Sắt rủ mắt xuống gật đầu một cái, cũng không nhìn hắn, trực tiếp ra khỏi xe ngựa, cho đến khi thân hình của nàng rời khỏi, U Cầm Ca mới thu hồi tầm mắt nói với người đánh xe: “Đến tửu lâu.”

Mới vừa vào phủ, Bùi Nhiên cũng tiến lên đón, thấy vẻ mặt ấm ức của Bùi Sắt, nàng nghĩ là nhất định nàng ở trong cung bị làm khó dễ, vội vàng trấn an, vẻ mặt Bùi Sắt vẫn nhàn nhạt như trước, chỉ nói nàng không có việc gì, nhưng sau khi trở về phòng, ngủ một lúc, lại ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh.

Phía trước cãi nhau, nàng lại chỉ cảm thấy cả thân thể không còn chút sức lực nào, sau khi cố gắng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, vừa mới mở cửa phòng đã thấy mấy phụ nhân đứng chửi nô tỳ của nàng ở trong sân. Tâm tình nàng vốn không tốt, nhìn một màn này không khỏi nhíu mày.

Bùi Nhiên quỳ ở trong sân, bị một phụ nhân trong số đó chỉ vào lỗ mũi mắng, cũng không lên tiếng, lúc này chỉ nghe âm thanh the thé của phụ nhân nói: “Ngủ cái gì, không phải nô tỳ ngươi to gan lớn mật dám lấy cớ ngăn cản tỉ muội chúng ta sao, ngược lại ta muốn nhìn một chút, ngày đầu được phong làm vương phi, ngày thứ hai lại vào cung làm khó dễ rốt cuộc là như thế nào, dáng vẻ như thế nào, đến tột cùng làm việc cho ai. . . . . .”

Trước khi Bùi Sắt gả tới, trong vương phủ cũng đã truyền điên khùng, đưa lên vương phi chỉ là một thứ xuất, não bánh bao, bình thường rất yếu đuối, đến nha hoàn cũng muốn trèo lên trên đầu nàng, hơn nữa sau khi Bùi Sắt tới Kỳ quốc cũng không bước ra khỏi dịch quán nửa bước, lời đồn càng lan ra nhanh chóng, ngày hôm nay, suy nghĩ tới xem thử một lần xem đúng như lời đồn không.

Giọng nói nàng ta vừa dứt, liền thấy có một người đứng thẳng trước cửa phòng, đầu không lớn, dung mạo bình thường, chỉ là cặp mắt kia cực kỳ xinh đẹp quyến rũ lòng người, rơi vào trong gương mặt tròn tròn cỡ bàn tay trẻ sơ sinh. Mà giờ khắc này, nàng đang cau mày nhìn mọi người, trên đất vốn là tỳ nữ phụ vụ vương phi, thấy đột nhiên Ngũ phu nhân không nói lời nào, không khỏi nhìn sang cửa phòng, nhìn thấy Bùi Sắt, liền vội vàng khóc lóc kể lể, “Vương phi. . . . .” Âm thanh như muỗi kêu.

"A...... Vương phi, người đã tỉnh rồi?"

Bùi Nhiên nhìn thấy nàng, từ trên mặt đất vội vàng đứng lên tiến lên dìu nàng, Bùi Sắt không nói lời nào, lại theo tay của nàng đi ra khỏi cửa phòng.

Hai phụ nhân trước cửa thấy thế, đều không nói gì,mà Ngũ phu nhân vốn là muốn dạy dỗ Bùi Nhiên vẫn giận dữ như cũ.

Bùi Sắt nhìn hai người, ngồi vào chỗ mình trên cái ghế đã được người làm dọn, nói: “Hai vị phu nhân không phải nên hành lễ sao?”

Chương 39: Giết gà dọa khỉ

Editor: Tranh

Hai người An Niệm Tâm và An Niệm Như liếc nhau một cái, nhị phu nhân An Niệm Như vẫn mỉm cười như cũ, dẫn đầu cúi người hành lễ: “Gặp qua vương phi.”

Thấy tỷ tỷ hành lễ, làm muội muội dù không cam tâm tình nguyện, cũng phải hành lễ.

Bùi Sắt cũng không kêu họ đứng dậy, chỉ xoay đầu về phía mặt tỳ nữ Bùi Nhiên còn đang sưng đỏ nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Bùi Nhiên biết ý của nàng nên vội vàng nói: “Vừa nãy Nhị phu nhân muôn tới thỉnh an vương phi, nô tỳ nói vương phi đang nghỉ ngơi, không gặp người ngoài, nhưng khi đi ngang qua Ngũ phu nhân lại cố ý nói vương phi muốn ra oai phủ đầu, cho nên cãi nhau đòi xông vào, tụi nô tỳ không để ngăn cản nàng, nàng liền tát Xuân Lan một bạt tay, còn mắng chúng nô tỳ không ngừng nghỉ. . . . . .”

Bùi Nhiên kể lại chuyện đã xảy ra một cách đơn giản, trên mặt Ngũ phu nhân An Niệm Tâm cũng dần khó coi, mà Nhị phu nhân An Niệm Như vẫn an ổn đứng đó, làm như không liên quan đến mình. Bùi Sắt thấy một màn này, ánh mắt quét trên người các nàng một vòng liền nói: “Bên trong phủ ai là quản lí nội vụ?”

Nàng gặp loại phụ nữ xảo quyệt nhất này, lần trước ở Tướng phủ, bởi vì thân phận, nàng không thể phô trương quá mức, nhưng mà hôm nay không giống vậy.

Nếu hôm nay nàng không giết gà dọa khỉ, chỉ sợ những thiếp thất này sẽ càng phách lối.

Mới kết hôn, dù gì, nàng cũng phải chặn ngang một phen.

Mọi người không dám trả lời, sắc mặt An Niệm Như trầm xuống, bên cạnh nàng, An Niệm Tâm lại tiến lên một bước đứng trước mặt Bùi Sắt, tràn đầy tự tin nói: “Chẳng qua chúng tôi muốn đến xem Vương phi muội muội một chút, chẳng lẽ muội muội cho rằng điều này cũng có lỗi?”

Bùi Sắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng nói: “Dĩ nhiên là không sai, sai ở chỗ, ngươi đánh tỳ nữ của ta!”

“Ngươi ---”

Nhất thời An Niệm Tâm tức giận, nàng vừa muốn nói gì lại bị An Niệm Như đứng bên cạnh ngăn cản, “Ngũ phu nhân thẳng tính, vương phi đừng so đo với nàng.....”

“Tâm tính ngay thẳng cũng không nên càn quấy trong viện của ta, dù gì ta mới là nữ chủ nhân vương phủ này đúng không?” Bùi Sắt nhàn nhạt quét qua mặt Nhị phu nhân, gọi tỳ nữ mặt sưng đỏ: “Xuân Lan, đi gọi quản gia.”

Xuân Lan thấp thỏm nhìn hai vị phu nhân một cái, cùi đầu đáp một tiếng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, không lâu lắm, quản gia dưới sự chỉ dẫn của nàng đã vào đến viện.

Quản gia theo trí nhớ hành lễ với Bùi Sắt đang đứng trong viện, lại hành lễ với hai vị phu nhân, lúc này mới đứng hầu ở một bên, chờ phân phó.

“Từ bá, ngươi là quản gia của vương phủ, chuyện này, ngươi nói một chút, theo quy củ của vương phủ, thị thiếp chưa được cho phép liền tự tiện xông vào phòng của vương phi thì nên xử trí như thế nào?”

Theo quy củ, nặng thì 20 trượng, cấm túc nửa năm, nhẹ thì cắt tiền một tháng, cấm túc một tháng.” Từ bá trầm giọng nói.

An Niệm Như đứng một bên nghe vậy ngẩng đầu nhìn Bùi Sắt một cái, không lên tiếng. An Niệm Tâm véo đôi mày thanh tú lại, căm tức nhìn Bùi Sắt: “Ngươi lấy quyền gì trừng phạt ta, muốn phạt, cũng phải là vương gia tới phạt.”

“Vương gia?” Bùi Sắt cười lạnh, chuyển sang hỏi quản gia: “Xin hỏi Từ bá, đối với vương phi mà nói, trừng trị thị thiếp, ta cũng không có cái quyền này sao?”

“Vương phi là nữ chủ nhân của vương phủ, vương gia không có ở đây, chức vị chủ nhân vương phủ, tự nhiên người có.” Hai mắt quản gia vẫn nhìn thẳng như cũ, giọng nói trầm ổn.

“Tốt!” Lúc này Bùi Sắt đứng lên nói, “Ngũ phu nhân An Niệm Tâm hỗn với chủ mẫu, đánh 20 trượng, cấm túc một tháng.”

“Chuyện này. . . . . .” Đối với mức trừng phạt này, hiển nhiên quản gia cũng cảm thấy quá mức.

Bùi Sắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói, “Xông vào phòng của ta, lại tùy ý mắng chửi tỳ nữ của ta, trong mắt nàng ta còn có vương phi là ta sao?”

"Vương phi nói rất đúng......" Quản gia vội vàng đáp một tiếng.

"Người tới” Nhiều gia đinh lập tức đi vào, kéo An Niệm Tâm đi.

"Lớn mật, ta là Ngũ phu nhân của vương phủ, ai dám động đến ta ——" An Niệm Tâm kêu gào, hết sức sửng sốt.

"Vương phi, nể tình muội muội chỉ là vi phạm lần đầu, cầu xin vương phi khai ân!" An Niệm Như đứng ở một bên không nhúc nhích cũng giật mình tính đến tính chất nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng quỳ xuống.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom