Chương 40: Trừng trị điêu phụ
: người đàn bà xảo quyệt
Editor: Tranh
Bùi Sắt nhìn nàng một cái, ánh mắt chậm rãi quét qua An Niệm Tâm, hiển nhiên An Niệm Tâm cực kỳ không phục, mặc cho An Niệm Như nháy mắt thế nào cũng không chịu yếu thế, một đôi mắt đẹp vẫn trợn lớn như cũ.
Lúc này Bùi Sắt hất mặt lạnh lùng nói với quản gia đứng một bên: “Mang xuống!”
Quản gia hiểu ngầm trong lòng liền kéo An Niệm Tâm xuống, lại thấy một người đứng ở cửa, bạch y, chân đi ngã nghiêng, vẻ mặt lạnh lùng. Trong lòng quản gia chấn động liền vội vàng cúi đầu, mà giờ khắc này An Niệm Tâm lại vui mừng, giãy giụa muốn thoát khỏi gia đinh ra ôm cánh tay người ở cửa, “Vương gia, cuối cùng ngài cũng trở lại!” Dứt lời hai mắt nàng đẫm lệ, khóc lóc kể lể nói: “Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp, vương phi nàng……”
Ngón tay nàng chỉ Bùi Sắt, vừa than thở khóc lóc, bộ dáng cực kỳ ủy khuất, người nhìn thấy không nhịn được vẻ xúc động. Bùi Sắt lạnh lùng liếc nàng một cái, hất mặt, trầm mặt không nói.
An Niệm Như đang quỳ trên mặt đất, giây phút thấy U Cầm Ca, rõ rang vui mừng, nhưng chỉ một chút, nụ cười khóe miệng nàng đã đóng băng lại, cúi đầu xuống.
U Cầm Ca quét qua trong viện một cái, không biến sắc rút tay An Niệm Tâm trong ngực ra nói với quản gia: “Còn thất thần cái gì?”
Quản gia ngẩn ra, đợi phản ứng kịp liền vội vàng khom người nói: “Dạ, vương gia!”
Dứt lời hắn không quản hai tỷ muội An thị kinh ngạc như thế nào, kéo An Niệm Tâm đi, cho đến khi tiếng kêu la thảm thiết truyền từ ngoài sân vào, lúc này U Cầm Ca mới đi về phía Bùi Sắt, bên môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nghe người làm nói ngươi chưa ăn trưa, thân thể không thoải mái?”
Trong lòng có mấy phần kinh ngạc, Bùi Sắt chậm rãi lắc đầu một cái nhưng cũng không nhìn hắn, nói: “Chỉ là trong người có chút không thoải mái, bây giờ đã đỡ hơn nhiều.”
“Nếu thân thể đỡ hơn rồi, ta nói phòng bếp chuẩn bị bữa tối.” Cũng không đợi Bùi Sắt đồng ý, hắn đã phân phó người làm ở sau lung, cuối cùng, dắt Bùi Sắt vào nhà.
An Niệm Tâm vẫn quỳ trên mặt đất chưa từng đứng dậy, cho đến khi người trước mắt rời đi, nàng mới ngẩng đầu lên. Thẩn thờ nhìn một đôi bích nhân đi vào trong phòng, trong mắt khó nén một hồi kinh ngạc, cho đến khi tỳ nữ bên cạnh nhắc nhở, nàng mới đứng lên, nghe thấy ngoài sân yên lặng mới nói: “Mau đi xem muội muội một chút.”
Hành động của U Cầm Ca lần này không thể nghi ngờ là tuyên bố địa vị của Bùi Sắt với mọi người, cứ như vậy, các nàng có ý định cũng không dám lỗ mãng.
Một bữa cơm, không khí đè nén khác thường.
Bùi Sắt len lén ngẩng đầu lên nhìn U Cầm Ca một cái, chỉ thấy hắn tư thái ưu nhã, vẻ mặt bình thường. Thấy nàng chỉ xới cơm, trái lại thỉnh thoảng hắn cũng gắp một chút thức ăn vào chén của cô, quan tâm đầy đủ.
“Mấy ngày nữa chính là cuộc đi săn mùa thu, thái hậu đã đồng ý với các vị vương gia có thể mang người nhà theo, ngày mai ta nói quản gia cho người may cho ngươi mấy bộ y phục, dưới thời tiết phát lạnh, ngươi cũng phải chú ý thân thể của mình.” Hắn nói xong, thay Bùi Sắt sửa lại váy một chút, vẻ mặt tự nhiên, ánh mắt vẫn dịu dàng như lúc đầu.
Bùi Sắt lại run sợ đặt đũa xuống, thấy hắn lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nàng vội vàng nhỏ giọng nói: “Ta ăn no rồi, vương gia cứ tiếp tục dùng.”
U Cầm Ca nhìn nàng một cái, cũng đặt đũa xuống theo: “Ta vốn cũng không đói.”
Hắn đứng dậy liếc nhìn ngoài cửa sổ, đêm qua là rằm, tối nay ánh trăng trái lại rất tròn, hắn quay đầu lại nhìn Bùi Sắt cười nói: “Còn mệt không? Đêm qua ngươi la hét muốn xem trăng sang, bất quá bây giờ theo ta ra ngoài đi dạo chứ?”
Đúng như hắn đang nói, bên ngoài ánh trăng vẫn sáng như cũ, nổi bật lên khuôn mặt như trăng của hắn, làm cho người xem trái tim nhộn nhạo. Bùi Sắt theo bản năng gật đầu, đợi khi nàng phản ứng lại, nàng ảo não cắn môi dưới, tay cũng đã bị U Cầm Ca kéo ra khỏi phòng.
Chương 41: Ngươi không phải là ta, làm sao biết trong lòng ta không có ngươi.
Editor: Tranh
Trăng thật là rất sáng.
Đợi dừng bước lại, trong mắt Bùi Sắt tràn đầy ngạc nhiên. Chỉ thấy ánh sáng dưới ánh trăng, trước mắt là một hồ nước lớn có sóng gợn lăn tăn, nước gợn trôi nổi, theo thứ tự Tiểu Lãng Hoa mở ra, trong veo lướt nhẹ qua, một bức tranh phong cảnh kiều diễm hiện lên trước mặt.
Bùi Sắt thấy trái tim nhộn nhạo, U Cầm Ca dắt nàng vào trong một tòa đình nghỉ mát, đưa mắt nhìn lại, càng thêm thư thái.
Chỗ bọn họ nghỉ mát là ở trung tâm hồ nước, bốn bề bao quanh bởi nước, chính giữa có bàn đá, trên bàn có bàn cờ, giống như có người thường tới đây đánh cờ.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Bùi Sắt, U Cầm Ca khẽ mỉm cười, lấy tiêu ngay chính giữa bàn nói: “Ta vì ngươi thổi một khúc.”
Không chờ Bùi Sắt phản ứng, tiếng tiêu đã quanh quẩn bên tai, giai điệu du dường cùng với làn nước trong veo của mặt hồ, tâm tình Bùi Sắt không khỏi khá hơn, lại nhất thời quên mất ban ngày nhìn thấy một màn kia.
Nhất thời nàng ngây ngốc mà nửa đầu gối lại đặt trên bàn đá cười khanh khách nói: “Tiếng tiêu vô địch thế giới sợ rằng cũng không hay bằng ngươi.”
Tiếng đàn trong cung lần trước, Bùi Sắt nhớ hắn cũng đàn cực kỳ tốt.
U Cầm Ca nghe vậy chỉ há miệng cười cười. Bùi Sắt lại mất hồn, nàng nhìn hắn, trong mắt có mảng lớn ánh sáng, đợi thổi xong một khúc, nàng mới hồi hồn, gương mặt lại cực kỳ nóng bỏng.
U Cầm Ca không biến sắc ngồi vào kế bên cạnh nàng, duỗi ngón tay ma sát gò má của nàng, ánh mắt sâu xa nói: “Con mắt của ngươi, rất đẹp.”
Bùi Sắt ngẩn ra, vội vàng cúi đầu, trong đầu đột nhiên thoáng qua tình huống ban ngày nàng nhìn thấy, nàng không khỏi cứng đờ, tránh thoát tay U Cầm Ca nói: “Cái đó, đột nhiên ta có chút mệt mỏi, ta đi về trước đây....”
Nói xong nàng liền xoay người bước đi, bước chân vội vã. Sau lưng, giọng nói của U Cầm Ca lại sâu kín truyền đến: “Ta cho là, ngươi có cảm giác với ta.”
Bước chân Bùi Sắt ngừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại, nói: “Trong lòng vương gia cũng không có ta.”
U Cầm Ca nghe vậy, bật cười, khóe miệng cong lên đi tới sau lưng nàng nói: “Ngươi không phải là ta, làm sao biết trong lòng ta không có ngươi?”
Trong lòng Bùi Sắt chấn động, quay đầu lại, thấy U Cầm Ca cười không ngớt nhìn nàng, con ngươi trong veo không gợn sóng, dịu dàng rực rỡ phảng phất có thể đoạt lòng người.
Nàng đứng thẳng không nhúc nhích, U Cầm Ca đã nghiêng người nói một câu vào tai của nàng.
Bùi Sắt trợn to hai mắt, nụ cười U Cầm Ca cực kỳ tuấn mỹ, hắn vươn tay gõ nhẹ vào chớp mũi của Bùi Sắt nói: “Nha đầu, vẫn còn ghen sao?”
Bùi Sắt im lặng một hồi lâu, chỉ một lát sau sắc mặt rất đỏ.
Thấy bộ dáng xấu hổ của nàng, tiếng cười U Cầm Ca càng lớn hơn, chỉ chốc lát sau, hắn tự tay cầm lấy ngón tay đang bức rức trước ngực Bùi Sắt xuống, nghiêng người nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta đưa ngươi trở về.”
Đầu nàng vẫn ong ong như cũ, chỉ còn lại âm thanh hắn vừa nói, mơ hồ nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Hôm đó, ta và ngươi vừa tách ra, cũng bị người của hoàng thúc mang đi như ngươi, ta biết rõ mục đích của hắn, liền diễn một vở kịch như vậy. Thái hậu.... Ngày xưa quả thật nàng có bày tỏ với ta, nhưng trong lòng của ta không có nàng.”
Vừa vặn, hắn cúi người giải thích ở bên tai cô.
Một bên hắn cười, vừa lôi kéo Bùi Sắt trở về, dọc đường câu có câu không giỡn với cô, Bùi Sắt nghe, rốt cuộc cũng không nhịn được cười lên, U Cầm Ca chợt dừng bước xoay người lại, Bùi Sắt sau lưng hắn cứ như vậy đâm vào trong lòng ngực hắn.
Hắn nhân cơ hội ôm nàng, Bùi Sắt thất kinh muốn chạy trốn, hắn đã cúi người hôn nàng: “Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi lời nói của ta? Nếu không tin, ngươi có thể đi hỏi thập nhị đệ. Từ trước đến giờ quan hệ của ta và hắn rất tốt, chuyện của ta, hắn biết rõ ràng nhất.”
Chương 42: Nụ hôn
Editor: Tranh
Răng môi đối chọi nhau, rõ ràng nàng nghe được âm thanh của hắn truyền vào trong tai.
Đột nhiên trong đầu Bùi Sắt nổi lên con ngươi sâu không đáy của U Ly, có lẽ, hắn nói, có thể là sự thật. U Ly nhưng mà nghĩ muốn chỉnh nàng.
Dù sao, nàng cũng không biết chuyện huống hồ là lúc không hiểu tại sao lại an bài ở nơi đó.
Trong lòng cuối cùng là tin vài phần. U Cầm Ca nhìn mặt nàng úp mở không chắc, biết trong lòng nàng suy nghĩ, vì thế ngưng lại nụ hôn, hôn nhẹ lên trán nàng, trong mắt lộ ra ánh sáng nhu hòa, cùng đợi câu hỏi của nàng.
"Hôm nay lâu lắm ngươi mới lên xe ngựa, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngươi không ở cùng một chỗ với thái hậu sao?"
U Cầm Ca mỉm cười: "Sau khi ngươi đi không lâu, ta liền bị hoàng thúc gọi đi dùng ta, ta ở trong cung đợi hắn nửa ngày, sau khi hắn trở về, chúng tôi đánh mấy ván cờ, lúc này hắn mới cho ta rời đi, cho nên, thời gian kéo dài."
Đợi hắn nửa ngày?
Sắc mặt Bùi Sắc ửng đỏ.
Nửa ngày kia không phải là nửa ngày U Ly tới gặp nàng, nhưng lại cưỡng hôn nàng.
Chóp mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh trên người U Cầm Ca, Bùi Sắt nâng mắt nhìn hắn một cái, dưới ánh trăng, mặt mày của hắn dị thường ôn nhuận, làm cho lòng người nhộn nhạo. Không đợi hắn trả lời, nàng đã thẹn thùng cúi đầu, giọng nói như muỗi nói: "Ta không hỏi nguyên nhân, ta tin ngươi."
Mặt mày U Cầm Ca sáng lên, hắn cúi đầu xuống, lập tức thuận lợi che môi nàng lại, giọng nói khàn khàn: "Cảm ơn ngươi đã tin ta, A Sắt. . . . ."
Dưới ánh trăng, trên hồ nước, bóng dáng hai người hòa một chỗ, cảnh xuân kiều diễm làm người ta mơ màng.
Bùi Sắt bị hôn đến đầu óc choáng váng, lúc sắp nhũn ra, nàng theo bản năng nắm lấy quần áo hắn, ổn định thân hình. U Cầm Ca nhìn nàng một cái, lại đưa tay cầm tay của nàng để ở cổ mình: "Ôm ta. . . ."
Trong lòng Bùi Sắt run lên, cuối cùng thần kinh không thắng dụ hoặc, ôm cổ hắn.
Nhờ vậy môi của hắn càng xâm nhập thêm, ôn nhu đến mức tận cùng, cũng làm tâm người sợ đến mức tận cùng. Chỉ là lúc nụ hôn sâu qua đi, hắn lại đột nhiên nắm bả vai Bùi Sắt nói: "Ta đưa ngươi trở về."
Bùi Sắt thở hổn hển gật đầu.
Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không phải dắt tay nàng mà là bồng nàng lên. Bùi Sắt kinh ngạc hô một tiếng, sợ tới mức vội vàng ôm sát cổ hắn.
Bóng đêm cũng không phải rất sâu, bên trong phủ còn có hạ nhân đi lại, nhìn thấy vương gia ôm một người đều kinh hãi không thôi, nhìn kĩ lại là vương phi, kinh dị biến thành hâm mộ.
Xem ra địa vị của vương phi trong lòng vương gia không phải tầm thường.
Đưa Bùi Sắt trở về, U Cầm Ca cũng không ngủ lại, điều này cũng làm cho tâm tình của Bùi Sắt vốn khẩn trương cũng thả lỏng hơn.
Nàng nhìn ánh mắt ái muội của Bùi Nhiên, chỉ cảm thấy má và mang tai có thể bỏng người, bất đắc dĩ, nàng đành phải dùng chăn che kín đầu rồi vội vàng nói với Bùi Nhiên: "Ngươi ra ngoài, ra ngoài."
Bùi Nhiên bật cười, vừa đi vừa nói: "Được, được, nô tỳ không trêu ghẹo người."
Đợi trong phòng không có một bóng người, Bùi Sắt mới thò đầu ra, hơn nửa ngày mới đụng đến môi, si ngốc cười rộ lên.
******************************* tuyến phân cách ******************************
Thư phòng Tấn Vương phủ.
U Cầm Ca bước vào, mấy người trong phòng đều đã cười đến ái muội, trừ bỏ U Hi Nhiên. Chỉ nghe U Qúy Minh trêu ghẹo nói: "Có thể nói tam ca thật bản lãnh, ta đã nói chỉ cần Tam ca xuất mã, tất nhiên có thể bắt được tâm của giai nhân, không nghĩ tới quả thực Tam ca không phụ kì vọng."
"Xú tiểu tử, Tam ca có bản lĩnh, ngươi cũng không phải hôm nay mới biết được.!" U Tử Hàm trừng mắt nhìn U Qúy Minh một cái.
"Ngươi thật tâm thích nàng sao?" Mấy người đang trêu ghẹo, chợt nghe một âm thanh không hợp đến cực điểm phá tan bầu không khí vui vẻ hòa thuận.
U Cầm Ca quay đầu lại nhìn U Hi Nhiên, chỉ thấy hắn một thân hồng ý ngồi ở cuối cùng, tuy là hắn nói chuyện, nhưng ngón tay lại ma xát chén trà bên cạnh không nhìn hắn, làm như không chút để ý, lại giống như cực kỳ cố ý.
"Ta có thích nàng hay không, rất quan trọng?" U Cầm Ca lạnh nhạt mở miệng, ngồi xuống ở chỗ bên trên, mâu quang thâm trầm nói, "Mặc dù ta không thể xác định nàng có phải là thám tử của U Ly không, nhưng mà theo ta mà nói, trên người nàng có bí mật mà chúng ta không biết. Bởi vì tính tình của nàng, cùng các ngươi tìm hiểu hoàn toàn bất đồng."
***
Bình luận facebook