• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (2 Viewers)

  • Chương 52~54

Chương 52: Mùi vị của ngươi, Bổn vương rất thích!

Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612

Huy kiếm muốn ngăn cản, nhưng là kiếm chiêu bén nhọn đâu phải là thứ nàng có thể đỡ nổi.

U Ly kéo nàng một cái, tránh thoát kiếm thế, giận dữ trực tiếp hét lên: "Ngươi điên rồi à!"

Bùi Sắt bĩu môi, đang muốn nói chuyện lại thấy người áo đen xông lên, U Ly vội vàng huy kiếm ngăn cản. Vốn dĩ một mình hắn còn có thể đối phó, nhưng hiện tại lại thêm một người... U Ly cau mày, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bức lui cả đám người áo đen mấy bước, ngay sau đó chuyển người một cái, nhanh chóng nói với Bùi Sắt: "Đi!"

Hắn lôi kéo Bùi Sắt nhanh chóng chạy vào rừng sâu, nhưng đau đớn trên đùi truyền đến thấu tim, mới chạy mấy bước Bùi Sắt liền khổ sở không ngừng. U Ly như chú ý tới ánh mắt của nàng, tay vừa động liền kéo nàng vào trong ngực, sau đó tung người lên cao. Bùi Sắt chỉ cảm thấy gió lướt qua vành tai, ôm chặt hông của hắn theo bản năng. Đợi tới lúc nàng xoay người lại, sau lưng đã không có đám người áo đen kia, trong rừng rậm to như vậy chỉ nghe thấy tiếng hai người thở dốc.

U Ly buông nàng ra, dựa vào một cây đại thụ, đợi hô hấp đều đặn, hắn quan sát Bùi Sắt từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Lúc trước bổn vương còn tưởng rằng ngươi là một nha đầu khéo léo hiểu chuyện, lại không nghĩ rằng ngươi cả gan làm loạn như vậy."

Bùi Sắt khó lắm mới ngưng thở gấp, nghe được những lời này rõ ràng không phục: "Này, vừa rồi ta đã giúp ngươi, ngươi có biết cảm kích chút nào không vậy?"

"Không có ngươi quấy rối, đám người kia sớm muộn cũng thành vong hồn dưới kiếm bổn vương."

Con ngươi sâu thẳm của U Ly thoáng qua vẻ hung dữ, Bùi Sắt nhìn ở trong mắt, kinh ngạc há miệng, lâu sau mới nói: "Tại sao những người kia đuổi giết ngươi?"

U Ly nhìn nàng một cái, hờ hững nói tránh đi: "Theo con đường này đi về phía trước, sau nửa canh giờ quẹo phải đi thẳng là có thể đến doanh trướng."

Dứt lời hắn xoay người đi về phía ngược lại, Bùi Sắt kêu lên một tiếng, nhảy lò cò kéo lấy tay áo của hắn, thấy hắn lạnh lùng liếc về thì vội vàng buông lỏng tay ra, ngượng ngùng nói: "Ngươi không trở về cùng ta sao?"

"Vì sao bổn vương phải đi chung với ngươi?" U Ly dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng hoảng sợ, ngược lại còn cười châm chọc. "Ngươi yên tâm, người bọn họ muốn giết là bổn vương, chỉ cần ngươi không đi theo bổn vương, tự khắc sẽ không có nguy hiểm gì."

Bùi Sắt mới chợt hiểu ra, nhưng khi nhìn hắn đi phía trước, nàng lại kéo lấy tay áo hắn một lần nữa, kiên trì nhảy đến trước mặt hắn nói: "Nhưng mà, nếu như ngươi trở về chẳng phải là đi chịu chết sao?"

U Ly cười nhạo một tiếng. "Chịu chết?" Vẻ mặt hắn trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lẽo trong mắt như có thể đóng băng người khác. "Động bổn vương trước, bọn họ cần biết mình có bao nhiêu phân lượng, nếu không......"

Hắn không nói ra từ phía sau, Bùi Sắt lại run rẩy theo bản năng, có chút khó lường nhìn về phía hắn, một lúc lâu mới gật đầu một cái nói: "Vậy tự ngươi cẩn thận."

Nàng nhỏ giọng nói, sau đó lùi vài bước. U Ly nhìn nàng một cái, chợt nở nụ cười, cuối cùng còn cười ra tiếng. Bùi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền ngây người. Ngày thường U Ly vốn đã cực kỳ đẹp trai, thế nhưng vẻ mặt cứ luôn lạnh lùng, hai tròng mắt ấy khiến người ta vô cùng sợ hãi. Nhưng giờ phút này, toàn bộ bén nhọn trong mắt hắn đều biến mất, mắt phượng có chút ranh mãnh nhìn Bùi Sắt, sáng chói như ngôi sao. Trong nháy mắt đó, Bùi Sắt chợt nghĩ đến bốn chữ: khuynh quốc khuynh thành.

Nàng ngơ ngác nhìn, chợt thấy U Ly đột nhiên đưa tay đẩy nàng lui về phía sau, Bùi Sắt chỉ cảm lưng mình tựa lên một gốc cây, còn chưa kịp phản ứng, U Ly đã cúi người xuống, cúi đầu ngăn lại môi của nàng.

Mùi long tiên hương quẩn quanh chóp mũi, mùi vị vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhất thời Bùi Sắt lại không phản ứng kịp, ngơ ngác để mặc hắn công thành chiếm đất.

Nụ hôn của hắn hoàn toàn khác U Cầm Ca, từ trước đến giờ U Cầm Ca luôn dịu dàng, nhưng hắn lại vô cùng bá đạo, như muốn tạc cả người nàng vào trong xương tủy, Bùi Sắt bị hôn tới đau, muốn giãy giụa, thế nhưng hắn lại kịp thời đưa tay ôm chặt người nàng, lần này, Bùi Sắt hoàn toàn tỉnh táo lại, trên mặt nóng bừng.

Nhưng làm gì, cho dù là tay hay là chân đều bị hắn ngăn chặn, liên tiếp cắn cũng bị hắn giữ hàm không thực hiện được, không thể động đậy chút nào. Bùi Sắt căm tức nhìn hắn, cũng không biết trải qua bao lâu hắn mới buông tay, vẫn chưa thỏa mãn khẽ liếm khóe môi. Một khắc kia nhìn lại cực kỳ có cảm giác sắc đẹp thay cơm, khiến sắc mặt Bùi Sắt bạo hồng.

U Ly nhìn nàng bằng ánh mắt thâm thúy, nụ cười bên khóe môi càng sâu, hắn nghiêng người nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Mùi vị của ngươi, bổn vương rất thích."

Bùi Sắt đột nhiên ngẩng đầu, U Ly đã cất bước đi, để lại một mình nàng đứng tại chỗ, vuốt đôi đau nhức ngẩn người.

Một lúc lâu sau nàng mới phản ứng được, ảo não vò tóc: Ai nha, ngượng chết rồi. Lúc này vậy mà còn làm hoa si được.

Nàng vội vàng đi về phía ngược lại, gần như là dùng sức chạy.

Chỉ là người còn chưa đi ra hai bước, đột nhiên lại thấy xa xa có một nhóm người áo đen nâng kiếm chạy như bay tới, sắc mặt nàng đại biến, ngay cả giọng nói cũng trở thành run rẩy, hô lớn: "U...... U Ly ——"

Chương 53: Có nguyện ý làm nữ nhân của bổn vương không?

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Chỉ là người còn chưa đi được hai bước, đột nhiên xa xa lại thấy một nhóm người áo đen cầm kiếm chạy như bay tới, sắc mặt nàng đại biến, ngay ả giọng nói cũng run rẩy hô lớn: "U...... U Ly ——"

Nàng cấp tốc lui về phía sau chạy đi, thế nhưng bởi vì chạy quá mau mà ngã mạnh xuống đất, trong miệng toàn đất là đất.

"Ngu ngốc!" Bên cạnh có người ngồi xổm xuống kéo nàng vào trong ngực, nhất thời Bùi Sắt uất ức muốn khóc, nhưng sau lưng ánh đao lòe lòe, nàng buộc phải hít sâu cố nén, vẻ mặt đau khổ hỏi U Ly: "Làm sao bây giờ?"

U Ly nhìn về phía sau nàng, trong con ngươi bí hiểm lại đột nhiên toát ra ý cười: "Bọn chúng tới đúng lúc lắm."

Bùi Sắt không hiểu gì, cái gì gọi là tới đúng lúc? Một giây kế tiếp nàng đã hiểu được, bởi vì U Ly còn chưa dứt lời, bên tai đã lướt qua một trận gió mạnh, quay đầu nhìn lại, không hiểu sao hắc y nhân lại biến thành hai tốp, đột nhiên không biết từ chỗ nào nhảy ra một đám người bao vây đám hắc y nhân lại. Bùi Sắt trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm trước mắt đều là máu, nàng hét lên một tiếng, vùi đầu tựa vào trong ngực U Ly.

Những người đó ra chiêu bén nhọn tàn nhẫn, một kiếm hạ xuống tất thấy máu, mặc dù Bùi Sắt từng thấy cảnh đánh người nhưng cũng chưa từng nhìn qua cảnh giết người, nhất thời không khỏi sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run.

Chợt, nàng chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, U Ly nghiêm túc nói với nàng một câu: "Đi!"

Nàng còn chưa kịp phản ứng, U Ly đã ôm nàng lên, thân thể nhanh chóng hướng phi ra bên ngoài cánh rừng.

Bùi Sắt kinh hô, ôm chặt cổ hắn, lúc này mới nhìn lại, chỗ hai người đứng ban nãy lại xuất hiện một đám hắc y nhân, có lẽ là đám hắc y nhân đã đuổi theo lúc đầu, nhưng ở đó đã có người của U Ly ngăn cản, cho nên nhất thời chúng cũng không đuổi kịp.

Đi thật xa, tới chỗ không còn nghe được tiếng đánh nhau nữa thì U Ly ngừng lại tựa vào một gốc cây thô to, mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

Bùi Sắt bị nhìn tới sợ hãi, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên vạt áo trước ngực bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, ngực phập phồng như ẩn như hiện.

Nàng kêu lên một tiếng, vội vàng vươn tay che lại, U Ly chợt thả nàng xuống, Bùi Sắt cả kinh, vốn là động tác che ngực lại biến thành ôm chặt lấy hông của hắn, không để cho mình trượt chân ngã.

"Có nguyện ý làm nữ nhân của bổn vương không ?"

Nàng còn chưa hồi hồn, chợt nghe được một giọng nói lướt qua bên tai.

Bùi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu lên, đồng thời U Ly cũng nâng mặt nàng lên, ánh mắt nóng rực, con ngươi sâu thẳm lại chuyên chú đến mức khiến người ta mê muội.

"Hả?"

Bùi Sắt ngơ ngác nhìn hắn, sau khi ý thức được hắn hỏi cái gì thì khuôn mặt đỏ rực, khẩn trương lui về phía sau một bước ấp úng nói: "Ta là Tấn vương phi, ngươi là nhiếp chính vương, giữa chúng ta...... Sao có thể?"

U Ly nheo mắt nhìn nàng lui về phía sau, nhìn thấy trên mặt nàng đỏ ửng, khóe môi lại cong lên, sau đó hắn lười biếng tựa vào thân cây phía sau, hai tay dù bận vẫn ung dung nói: "Tới đây!"

Bùi Sắt liếc hắn một cái, trong lòng đột nhiên thấy khẩn trương. Muốn nàng qua đó làm gì?

Thấy nàng đứng im không nhúc nhích, U Ly lại lên tiếng: "Sao vậy, chẳng lẽ còn sợ bổn vương ăn ngươi à? Cho dù bổn vương sốt ruột cỡ nào cũng quyết không lựa chọn một chỗ thế này." Hắn vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, ánh mắt kia mập mờ càng khiến Bùi Sắt không biết làm sao.

Tự cổ vũ cho mình thêm chút can đảm, Bùi Sắt ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt thấy chết không sờn nói: "Qua thì qua!"

Nàng nhảy một bước lại gần U Ly, nhưng U Ly vẫn bất động, thản nhiên nhìn nàng, Bùi Sắt cắn răng, sau khi tính toán khoảng cách thì quyết định nhảy thêm ba bước nữa.

Nhưng mà bước thứ ba chưa xong, Bùi Sắt chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngay sau đó trời đất quay cuồng, U Ly lại trực tiếp đè nàng trên mặt đất.

"Nói đi, ngươi cũng thích bổn vương đúng không?" Hắn thổi lên gò má nàng, hơi cúi đầu, muốn chạm vào môi nàng.

Cả mặt Bùi Sắt đỏ bừng, phát hiện trên bụng có gì đó, xấu hổ chỉ thiếu điều tìm cái lỗ chui xuống Đúng là không biết làm thế nào, tình huống này tuyệt đối không thể chọc giận hắn, Bùi Sắt thả hạ mi mắt, điều chỉnh hô hấp, há miệng nói: "Ta......"

Mới nói được một chữ, môi đã bị chặn lại. Bùi Sắt trợn mắt hốc mồm.

Đây là lần hôn thứ mấy trong ngày rồi?

Một cái hôn sâu, U Ly lập tức buông nàng ra, dường như cười đến cực kỳ đắc chí: "Ngươi không cần vội vã trả lời bổn vương, chờ sau khi hồi kinh, bổn vương sẽ cho ngươi cơ hội nói ra đáp án."

Bùi Sắt kinh ngạc không nói được gì, trong lòng lại vô cùng muốn đạp cho nam nhân vừa phúc hắc vừa vô sỉ đang đè trên người nàng một phát.

"Hoàng thúc ——"

"Vương gia ——"

Đột nhiên lại có tiếng gọi vang vọng khắp rừng, U Ly ngừng cười, rốt cuộc Bùi Sắt cũng tìm được cơ hội đẩy hắn ra.

U Ly lại cười một tiếng, sau đó thản nhiên đứng lên, xòe tay trước mặt Bùi Sắt.

Bùi Sắt hung ác trợn mắt nhìn hắn, cực kỳ có ý thức tay làm hàm nhai bám vào cây nhỏ bên cạnh để đứng lên.

U Ly híp mắt lại, trong mắt âm u, nhưng Bùi Sắt biết bây giờ hắn đang sảng khoái lắm, bởi vì hôm nay từ đầu tới đuôi nàng đều đóng vai tiểu bạch thỏ, mà hắn từ đầu tới giờ chính là một con sói, hơn nữa còn là một con sói xám lớn muốn nuốt nàng vào bụng, ăn sạch sành sanh xương vụn cũng không chừa .

Mặc dù đúng là hắn đã cứu nàng.

Bùi Sắt phủi mông đứng lên, đột nhiên có tiếng gọi vọng tới, cả người nàng cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía bìa rừng, xa xa, một bóng trắng rọi vào mi mắt, tiếng gọi vừa rồi phát ra từ chỗ của hắn.

Chương 54: Kẻ phản bội bổn vương, kết quả chính là như vậy

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Bùi Sắt phủi mông đứng lên, đột nhiên có tiếng gọi vọng tới, cả người nàng cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía bìa rừng, xa xa, một bóng trắng rọi vào mi mắt, tiếng gọi vừa rồi phát ra từ chỗ của hắn.

Rất dễ nhận thấy, trong nháy mắt Bùi Sắt xoay người, U Cầm Ca cũng nhìn thấy bọn họ.

Nhìn thấy một đám người chạy tới bên này, Bùi Sắt cúi đầu theo bản năng.

Suy nghĩ xem ở nơi rừng sâu hoang vắng này, Tấn vương phi biến mất một ngày lại ở cùng với nhiếp chính vương, nếu để người khác biết không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Quả nhiên, lúc mọi người thấy nàng thì trên mặt đều có vẻ cổ quái, mà U Cầm Ca đứng giữa bọn họ nhất thời lại trở thành tiêu điểm.

Trái lại, thằng nhãi U Ly này không ngờ lại có chút xấu hổ, nhưng vẫn lười biếng tựa vào thân cây như cũ, con ngươi sâu thẳm nhìn lướt qua mọi người một lượt, lúc dừng lại ở chỗ U Cầm Ca thì thích thú nói: "Tấn vương tới quả nhiên đúng lúc."

U Cầm Ca thu lại tầm mắt vẫn luôn chú ý tới Bùi Sắt, thản nhiên nhìn U Ly cười yếu ớt: "Hoàng thúc có thể để cho chúng cháu tìm thấy dễ dàng như vậy, một đêm này, chúng cháu đã tìm ở rất nhiều chỗ, cũng may hoàng thúc bình yên vô sự."

U Ly cười nhạo một tiếng, lạnh lẽo trong mắt sắc nhọn như đao: "Đương nhiên là phải bình yên vô sự, nếu không có người sẽ mừng rỡ như điên rồi."

U Cầm Ca nghe vậy cười nhạt, không để lại dấu vết nói: "Hoàng thúc nói đùa rồi."

U Ly lạnh lùng liếc qua đầu, nhìn thoáng qua đám vương gia một lượt, chợt khẽ cười nói: "Quả thật bổn vương đang nói đùa."

Dứt lời hắn nhẹ đi vài bước, đi tới trước mặt một tên giống như hộ vệ. Bùi Sắt chú ý tới, lúc hộ vệ kia nhìn thấy hắn, sắc mặt cũng thay đổi, sau đó còn chưa đợi U Ly có thêm động tác gì đã tự quỳ xuống đất, cả người run rẩy nói: "Thuộc hạ hộ chủ bất lực nên mới để vương gia rơi xuống đáy cốc, xin vương gia thứ tội."

"Hộ chủ bất lực?" U Ly cười lạnh. "Nếu thật sự là hộ chủ bất lực, tại sao ngươi lại biết bổn vương ngã xuống đáy cốc? Nếu biết bổn vương ngã xuống đáy cốc thì vì sao không cứu, ngược lại bây giờ mới xuất hiện ở đây?"

Ngay từ lúc U Ly hỏi ra vấn đề thứ nhất thì sắc mặt người nọ đã trắng bệch như tờ giấy, U Ly cũng không thèm nhìn hắn, chợt rút kiếm ra, Bùi Sắt không còn chưa kịp nhìn thấy hắn ra tay như thế nào đã thấy hộ vệ kia ngã trong vũng máu, hai mắt trợn tròn, máu ngực chảy đầy đất.

Nàng đột nhiên hét lên một tiếng ôm đầu, U Cầm Ca nhìn nàng một cái, cả người không nhúc nhích. Đám người xung quanh như đã bàn trước với nhau, đồng loạt cúi đầu, không một ai dám tiến lên ngăn cản.

U Ly liếc nhìn phản ứng của mọi người, cười lạnh: "Kẻ phản bội bổn vương, kết quả chính là như vậy."

Mọi người hơi biến sắc, hắn cũng không muốn quản, phi thân lên con ngựa thị vệ sớm chuẩn bị xong, giục ngựa quay đầu lại đến trước mặt Bùi Sắt, xòe tay ra nói: "Lên đây!"

Sắc mặt đám người xung quanh lại thay đổi lần nữa.

Chưa nói đó là Tấn vương phi, hiện giờ Tấn vương cũng đang ở chỗ này, sao hắn có thể tùy ý làm bậy như vậy.

Thấy Bùi Sắt bất động, cánh tay vươn ra của U Ly vẫn không thu lại chút nào.

Mà U Cầm Ca đứng một bên lại không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu nhìn Bùi Sắt.

Bùi Sắt kinh ngạc nhìn cánh tay đang vươn ra của U Ly, thậm chí trên tay áo còn dính máu, trong lòng kinh hãi, không nhịn được lui về phía sau.

Nàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía U Cầm Ca, nhưng U Cầm Ca vẫn không ngẩng đầu. Bùi Sắt bất đắc dĩ, dưới ánh mắt bức người của U Ly cuối cùng vẫn phải đưa tay ra.

Trên tay hơi nặng, lập tức nàng bị kéo lên lưng ngựa. U Ly ôm chặt nàng, vung roi, con ngựa liền nghênh ngang rời đi, để lại cả đám đứng tại chỗ, vẻ mặt khác nhau.

"Tam ca......"

Mọi người lục tục đi xa, tại chỗ chỉ còn lại hai người U Cầm Ca, U Quý Minh, U Quý Minh do dự một chút rốt cuộc mở miệng nói: "Tam ca, ca đừng tức giận, trong mắt nhiếp chính vương luôn luôn không có người, hắn......"

"Ca không có tức giận." U Cầm Ca chợt nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên. "Hôm nay hắn giết hộ vệ kia ý muốn cảnh cáo chúng ta, nhưng lần sau, chưa chắc chúng ta không được hắn."

U Quý Minh ngẩn ra, còn muốn nói điều gì, trong đầu chợt thoáng qua cảnh U Ly ôm Bùi Sắt rời đi lúc nãy, cuối cùng vẫn ngậm miệng.

Hành động của U Ly hôm nay đơn giản là muốn làm nhục U Cầm Ca. Trước mặt mọi người hắn lại mang theo Tấn vương phi rời đi, tình cảnh này, chỉ sợ sau hôm nay sẽ truyền khắp hoàng cung, không nói tới việc thể diện của Tấn vương mất sạch, chỉ sợ sẽ càng để cho người trong thiên hạ nhạo báng. Thù lớn như thế, sao có thể nhịn được.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom