• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bạo quân, thiếp vốn khinh cuồng! (2 Viewers)

  • Chương 55~57

Chương 55: Lửa giận của Đoan vương

Edit:Thảo My



Trở lại chỗ ở, mọi người thấy Bùi Sắt ở cùng một chỗ với U Ly thì đều không dám nhìn lâu.



Lăng Họa Phiến vốn là muốn nghênh đón U Ly, nhìn từ xa thấy hắn đi cùng Bùi Sắt thì chỉ nâng trán nói một câu: "Ai gia mệt mỏi." Liền dẫn cả đám cung nhân rời đi.

Mà cố tình trong đám người này, thủy chung có một người mặc cho người khác khuyên như thế nào cũng không chịu đi, nhìn chằm chằm vào hai người trên lưng ngựa kia.

Bùi Sắt xa xa liền thấy chỗ đó có rất nhiều người đang chờ nghênh đón, nhất thời không dám ngẩng đầu.

U Ly dẫn đầu xoay người xuống ngựa, hắn quay đầu lại vươn tay nhìn Bùi Sắt, Bùi Sắt nhìn mắt hắn, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn phải đưa tay cho hắn, bị U Ly ôm xuống.

"Vương phi!" Thấy chân nàng bị thương, có cung nhân lập tức tiến lên đỡ.

Bùi Sắt bị nhiều người đỡ lấy mang đến doanh trướng của mình, sau lưng, có một người lại trực tiếp đi theo.

Bùi Sắt nhìn mắt hắn, vội vàng quay đầu, U Hi Nhiên cũng không nói chuyện, cho đến khi mọi người nâng nàng hồi doanh trướng, lúc này mới đứng ở cửa lạnh lùng nhìn nàng nói: "Thế nào? Bị thương? Không phải nghĩ hết phương pháp chạy trốn? Vì sao lại cùng hoàng thúc lôi kéo một chỗ?"

Bùi Sắt thấy giọng nói của hắn khí thế bức người, biết rõ mình đuối lý, không mở miệng, chần chừ đứng tại chỗ.

"Thế nào? Hiện tại câm?" U Hi Nhiên rõ ràng có chút thở hổn hển.



Thấy Bùi Sắt bất động như cũ, hắn dứt khoát tự mình ngồi ở một bên băng ghế uống trà, buồn bực không nói.

Bùi Sắt lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mắt hắn, thấy vẻ mặt hắn tức giận, liền xoay người từ đi trong bao móc ra lá trà vẫn mang theo.

Từ trước đến giờ nàng rất thích uống trà, thật may mắn, U Cầm Ca này đối với trà nghệ cũng có nghiên cứu, trong phủ cất giữ không ít lá trà thượng hạng, lần này đi, Bùi Sắt cũng mang theo một ít, trước mắt xem ra cũng có chút công dụng.

Nàng tự mình rót ly trà, khập khễnh đi tới bên cạnh U Hi Nhiên, nói: "Ta biết rõ ngươi tức giận, nhưng ngươi cùng Tấn vương là huynh đệ, nếu như ta dám nói thật với ngươi, trong tình thế cấp bách......"

Nàng kéo tay U Hi Nhiên, chú ý vẻ mặt hắn nhét ly trà ngon vào trong tay hắn, nhận thấy sắc mặt hắn dãn ra đôi chút, vội vàng mang cái băng ghế ngồi vào bên người hắn giải thích: "Ngươi xem, ta làm ngươi hôn mê, nhưng ta cũng gặp ác báo rồi, bất quá, ngươi hôn mê không lâu, ta liền ngã vào trong sơn cốc bị trật chân, ngươi đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, tha tiểu nữ lần này đi?"

Nàng nói xong, cố ý đưa cái chân bị thương cho hắn nhìn. Trên giầy dính máu mặc dù đã khô, nhưng vết máu vẫn còn, quả nhiên, U Hi Nhiên vừa thấy, gương mặt nhất thời hòa dịu xuống, ngược lại có chút lo lắng cầm chân của Bùi Sắt lên: "Thế nào lại bị thương thành như vậy?"

Tâm trạng Bùi Sắt buông lỏng, vội vàng nói: "Còn không phải bởi vì đường núi khó đi, đêm qua ta ngã vào sơn cốc may mắn được Nhiếp chính vương cứu giúp, nhưng mà sáng nay thời điểm theo hắn đi ra cốc lại không cẩn thận bị cục đá quẹt vào làm bị thương chân."

Nàng cố ý bổ sung việc U Ly đi vào, quả nhiên, sắc mặt U Hi Nhiên đầu tiên là cứng lại, rồi sau đó lại chậm rãi nổi lên mừng rỡ, chỉ thấy hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Sắt nói: "Cho nên ngươi cũng không phải thích hoàng thúc?"

Bùi Sắt ngẩn ra, vì sao nói nàng thích U Ly?

Nhưng cũng không thể tránh khỏi, bị U Hi Nhiên như thế nhắc tới, trong đầu nàng lại thoáng qua một màn bị U Ly cường hôn, chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng, vội vàng xoay mặt đứng lên nói: "Ta muốn bôi thuốc, ngươi còn ở chỗ này sao?"

U Hi Nhiên dừng lại, làm như suy nghĩ, lúc sau mới đứng dậy nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Thấy hắn đi ra cửa, lúc này Bùi Sắt mới thở phào nhẹ nhõm.

Chờ một lát, dự đoán hắn đã đi xa, nàng vội vàng đi ra doanh trướng, hỏi thăm những thị vệ kia: "Bùi Nhiên đi đâu rồi?"

"Nàng hộ chủ bất lực, Bổn vương cách chức nàng đi phòng bếp hỗ trợ."

Đột nhiên một giọng nói rơi vào bên tai, Bùi Sắt thất kinh, chỉ thấy U Cầm Ca một bộ bạch sam xuất hiện ở cửa, thấy Bùi Sắt nhìn hắn, ánh mắt hắn thoáng nhìn thị vệ bên cạnh nói: "Các ngươi đi xuống!"

Chương 56: Tấn vương trị thương

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Đột nhiên một giọng nói vang lên, Bùi Sắt cả kinh, chỉ thấy U Cầm Ca một thân áo trắng xuất hiện ở cửa, thấy Bùi Sắt nhìn mình, hắn nhìn lướt qua thị vệ đứng một bên, nói: "Các ngươi lui xuống!"

Đợi thị vệ lui ra, hắn lại nhìn thị vệ sau lưng, nói: "Bổn vương dùng bữa tối trong lều của vương phi, các ngươi đi chuẩn bị, tiện thể nói với phu nhân một tiếng, tối nay bổn vương ở lại chỗ vương phi."

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, nhận lệnh lui ra, nhất thời trong lều lớn chỉ còn hai người các nàng. Bùi Sắt kinh ngạc nhìn U Cầm Ca vừa ra lệnh, nhớ lại lời hắn vừa nói, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

"Vào đây."

Ngay sau đó U Cầm Ca lại ra lệnh cho nàng, Bùi Sắt do dự một chút, chỉ đành phải đuổi theo.

Vừa vào doanh trướng, phả vào mặt toàn là khí ấm, Bùi Sắt lo lắng đứng ở cửa, nhìn U Cầm Ca cởi áo khoác ngồi ở mép giường, trái tim nhảy lên tới tận cổ họng.

Hắn muốn làm gì đây?

"Tới đây!" Hắn lại ra lệnh lần nữa, mặt không chút thay đổi, rõ ràng vẫn dịu dàng như ban đầu nhưng lại khiến Bùi Sắt ít nhiều có chút khiếp đảm.

"Vương gia, bữa tối còn chưa dùng, vương gia không nên vội vàng đi ngủ đúng không?"

Bùi Sắt đứng tại chỗ, không chịu tiến lên. Nực cười, nàng không phải kẻ ngu, nhục nhã U Ly dành cho hắn lúc trước đã rõ rành rành, hơn nữa nàng cũng không hiểu rõ tính tình của U Cầm Ca, chỉ biết là ngày thường hắn tao nhã lịch sự, nhưng mà lúc này, nàng lại không tìm được ôn tồn nho nhã nào từ trên mặt hắn, vì thế trong lòng khó tránh khỏi sinh ra lo lắng.

"Bữa tối không vội, không phải chân của nàng bị thương sao? Qua đây bổn vương xem một chút." U Cầm Ca đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười này không có chút dịu dàng tình cảm nào như lúc trước, nhưng cũng may là không thấy có chút ác ý nào, khiến trái tim lơ lửng của Bùi Sắt cũng thả lỏng không ít.

Lo lắng lâu như vậy, thì ra là muốn xem vết thương trên chân nàng.

Bùi Sắt vội vàng khập khễnh đi tới trước mặt hắn, đưa cái chân bị thương ra.

U Cầm Ca cầm chân của nàng, cởi giầy ra, lúc nhìn thấy mu bàn chân sưng phồng thì khẽ nhíu mày.

Hắn nhìn Bùi Sắt nói: "Có chút đau, nàng nhịn một chút."

Bùi Sắt gật đầu một cái.

Cũng không biết hắn lấy ra thứ thuốc bột gì, lúc vẩy vào vết thương thì đau rát, Bùi Sắt cắn chặt răng, cả người toát đầy mồ hôi. Sau nửa khắc, U Cầm Ca lại lấy dược cao, cẩn thận thoa lên chỗ bị thương một lần, sau đó mới lấy băng gạc cuốn chân của nàng lại, nói: "Đợi ngày mai hồi kinh, bổn vương sẽ chuẩn bị thuốc tắm cho nàng, ngâm ba ngày, vết thương trên đùi sẽ ổn lại."

Bùi Sắt nhìn hắn, nhất thời cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần, yên lặng gật đầu một cái, lâu sau mới nói: "Tỷ tỷ không nói sai, là Bùi Sắt khăng khăng làm theo ý mình, vương gia có thể thả tỷ tỷ ra không?"

U Cầm Ca nhìn về phía nàng, nở nụ cười thản nhiên: "Lúc tới đây bổn vương đã sai người dẫn nàng ta đến, tính ra cũng sắp tới rồi."

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài trướng quả nhiên vang lên tiếng của Bùi Nhiên: "Vương gia, vương phi, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi."

Trong lòng Bùi Sắt vui mừng, cũng bất chấp U Hi Nhiên đang ở bên cạnh, vội vàng tiến lên kéo màn cửa ra, quả nhiên Bùi Nhiên đang mỉm cười đứng ở trước cửa.

Chương 57: Gậy ông đập lưng ông

Edit: Thảo My



Tiết mục săn bắt trôi qua rất nhanh, đêm đó, U Cầm Ca tuy có ngủ lại, nhưng từ đầu đến cuối, suốt đêm chỉ ôm Bùi Sắt, không có nửa phần động tác khác.

Vừa bắt đầu, cả người Bùi Sắt cứng ngắc, nhưng thoáng qua nghĩ đến nàng cũng mừng rỡ. Cũng may người kia làm Liễu Hạ Huệ một lần, nàng cũng không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Trở lại vương phủ, tất cả như cũ, Bùi Nhiên cũng không nhắc lại chuyện rời đi, nhắc tới cũng kỳ quái, từ sau ngày săn thú, hình như Bùi Nhiên trở nên là lạ, làm việc rất hay mất hồn, Bùi Sắt suy đi nghĩ lại không bắt được trọng điểm, cũng định đi theo nàng.



Trên đùi làm phiền U Cầm Ca tắm dược, đến ngày thứ năm đã có thể đi tự do đi lại. Đến ngày thứ bảy coi như đã hoàn toàn tốt, Bùi Sắt có ý thử một chút, đặc biệt tìm người làm quả cầu, tự mình đá thử, quả nhiên hoạt động như thường. Chân bị thương đã hoàn toàn tốt lên.

Mà U Ly, từ sau ngày săn thú, Bùi Sắt cũng không thấy nữa, thỉnh thoảng nhớ tới nụ hôn của hắn, cùng lời hắn nói, Thời gian một lúc lâu, Bùi Sắt tự nhiên cho rằng hắn chỉ nói đùa, cũng không có gánh nặng trong lòng. Chỉ là ngày yên bình cuối cùng trôi qua rất nhanh, một ngày kia, Bùi Sắt mới vừa đi dạo vườn hoa trở lại, lại nghe được bên trong gian phòng có âm thanh kỳ quái.



Mắt nàng thấy bên ngoài sân không có một bóng người, liền hạ thấp bước chân thử đi nghe.

Đi đến gần, âm thanh kia dần dần khiến Bùi Sắt mặt đỏ tới mang tai.

Dù chưa trải qua việc đời, nhưng phim chéo ngược lại xem qua không ít, âm thanh kia, vừa nghe là biết ngay người trước mặt rốt cuộc đang làm những gì. Trong lòng nàng khó hiểu.

Người khác làm chuyện như vậy, cho dù là vụng trộm, cũng không lựa chọn ở trong phòng nàng làm.

Trước không nói khác, xem thân phận Vương phi nàng nằm ở nơi nào, ai dám vô lễ như vậy.

Nam nhân nặng nhọc thở dốc cùng âm thanh yêu kiều của nữ nhân kết hợp chung một chỗ, Bùi Sắt khe khẽ đẩy cửa phòng lẻn vào bên trong, âm thanh từ nội thất phát ra càng rõ ràng.

Nàng dừng hồi lâu, cuối cùng vẫn là lòng hiếu kỳ sai khiến, quyết định nhìn xem đến ruốt cuộc là ai.

Đẩy ra một nửa cửa phòng ra, nàng còn chưa ra tiếng, bên trong lại truyền tới một tiếng gầm lên.

"Người nào?"

Có đồ nặng nề nện lên cửa, may là Bùi Sắt trốn nhanh, mới may mắn thoát nạn. Nhưng thoáng qua, chỉ nghe bên trong một giọng nữ khác truyền đến, nàng không khỏi khiếp sợ sững sờ tại chỗ.

Làm sao lại như vậy?

"Vương gia, không có ai, A Sắt thường ngày đi dạo trong vườn cũng phải ngồi đến một hai canh giờ, không có nhanh như vậy...... Vương gia?" Âm thanh nữ tử theo sau, tựa như từ trên giường đứng lên.

Bùi Sắt nghe được"Két" một tiếng, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, đầu nàng ông ông, một hồi lâu mới phản ứng kịp, nhìn về phía nam tử đứng ở trước mắt.

U Cầm Ca một bộ bạch sam đứng ở cửa, làm như đi gấp, hắn chỉ khoác áo khoác đứng ngoài cửa, áo bào khoác lên người thả lỏng lộ ra tảng lớn da thịt trước ngực, rất mê người. Nhìn thấy Bùi Sắt, hắn hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục trạng thái bình thường. Mà phía sau hắn, Bùi Nhiên chỉ dùng một bộ sa mỏng bao lấy thân thể chầm chậm tới, trên mặt của nàng vẫn có chút đỏ ửng chưa rút đi, mị nhãn như tơ, nàng bước nhanh quấn lên cánh tay U Cầm Ca, tầm mắt rơi xuống trên mặt Bùi Sắt thì sắc mặt chợt đại biến, ngay sau đó mặt mũi thanh tú cũng trắng bệch như tờ giấy.

Nàng đứng nguyên tại chỗ ngây người, đôi môi giật giật, tựa như muốn nói, Bùi Sắt lại trước một bước đứng dậy vọt ra khỏi cửa phòng.

Nàng ngơ ngác bước ra khỏi vương phủ không có mục đích, cũng không biết khi nào mình đã ở trên đường lớn.

Tiểu thương thét lớn bên tai không dứt, nàng có chút mờ mịt, trong lòng không rõ là đau lòng hay khó chịu, chỉ là cảm thấy có chút không thể tin.

Là nàng ngu ngốc, hoàn toàn không nhận ra thay đổi của Bùi Nhiên, nghĩ đến, ngay từ sau lúc săn thú, hai người đã có mập mờ, nàng lại không biết.

Tỷ muội làm sao có thể cùng hầu hạ một chồng?

Theo ý nàng, đâu chỉ là hoang đường, cho dù nàng có thể ở cái cổ đại này chấp nhận một chồng nhiều vợ, nàng cũng không được có thể chấp nhận tỷ muội hai người chung một phu quân, ngay từ ngày đầu tiên tới cái thế giới này, người duy nhất cho nàng ấm áp chính là Bùi Nhiên.

Nàng ấy che chở nàng, tận tâm tận lực giúp đỡ nàng, ngay cả cuộc sống thường ngày của mình, Bùi Nhiên cũng không để cho mình nhúng tay, mọi chuyện đều vì mình xử lý thỏa đáng, vì chăm sóc mình, nàng cam chịu làm nha hoàn hồi môn.

Bùi Sắt chọn một khối đất trống bên cạnh ngồi xuống, suy đi nghĩ lại, lại đột nhiên cảm thấy mình mới có chút hoang đường.

Nàng không có thật lòng xem U Cầm Ca làm phu quân, lại vì sao không muốn Bùi Nhiên có được hạnh phúc.

Nàng mặc dù thích U Cầm Ca, nhưng rốt cuộc, phần kia thích nhiều hơn hay chỉ là một loại si mê với cái đẹp, vì cái thế giới này tỷ tỷ là người duy nhất đã cho nàng ấm áp, nàng buông tha thôi. Dù sao nàng cũng không có nhiều yêu thích.

Một buổi chiều, nàng đều ngồi ở trên đất trống ngẩn người, từ lúc bắt đầu khó hiểu rồi đến cuối cùng thoải mái, nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình khai lãng ( vui vẻ, thoải mái).

Chỉ cần U Cầm Ca chịu thả nàng đi, coi như là tỷ tỷ thay nàng ở lại vương phủ thôi. Họ theo như nhu cầu, đối với lẫn nhau đều tốt.

Quyết định phương pháp, trong bụng nàng khai khoát, liền phủi mông một cái, quyết định trở về phủ.

Nàng quyết định. Hiện tại! Lập tức! Đi theo U Cầm Ca lấy hưu thư!

Đứng dậy đi trở về, chợt, lại bị một gian hàng bán cổ ngọc hấp dẫn, thấy Bùi Sắt ngừng lại, lão bản kia vội vàng hội thanh hội sắc (sống động, như thật) nói: "Cô nương, đây chính là ngọc tốt thượng đẳng, chẳng những có công hiệu đông ấm hạ mát, hơn nữa còn là thứ tốt thông linh."

"Thông linh?" Bùi Sắt dừng lại, vội vàng cầm khối cổ ngọc lên xem thử, chỉ thấy toàn thân cổ ngọc huyết hồng, lại giống như máu thật, tiêu diễm ướt át, ngược lại giống như nhẫn hồng sắc mà U Ly đeo trên tay, nàng nhất thời ngây dại, không bỏ được buông tay, hi vọng nhìn lão bản kia nói: " Lão bản, cổ ngọc này thật có thể thông linh?"

"Đâu chỉ có vậy!" Lão bản kia cố làm ra vẻ thần bí nhìn Bùi Sắt nói: " Ngọc này, không chỉ có thể thông linh, ban đầu người bán ngọc này cho ta có nói, con trai nhà bọn họ chính là nhờ khối ngọc này mà chết đi sống lại, nếu không phải bởi vì cần dùng gấp, thành thật sẽ không bán khối ngọc này!"

Chết đi sống lại?

Bùi Sắt nhanh nhạy bắt được bốn chữ này, nhất thời sững sờ tại chỗ, nếu thật có công dụng kỳ diệu như vậy, vậy nàng có thể trở về hiện đại hay không?

Bởi vì trên người không có bạc, Bùi Sắt dùng chính đồ trang sức của mình đổi khối cổ ngọc kia, đang muốn trở về, lại chợt thấy một người trước mắt, người nọ mặc dù Bùi Sắt chưa quen thuộc, nhưng cũng biết, chính là Quý Vương U Tử Hàm.

U Tử Hàm vốn đang phân phó người sau lưng làm việc, thấy Bùi Sắt, hơi ngẩn ra. Ngay sau đó hắn căn dặn tùy tùng lui ra, đến gần Bùi Sắt cười nói: "Tam tẩu sao lại một mình ở chỗ này?"

Bùi Sắt thấy hắn lại cùng mình chào hỏi, chỉ đành phải dừng bước nói: "Một mình ta ra ngoài đi một chút thôi."

U Tử Hàm nghe vậy gật đầu một cái, vốn muốn cáo từ rời đi, lại đột nhiên có tùy tùng tiến đến bên tai hắn thì thầm, ngay sau đó hắn nhìn một tòa đại lâu cách đó không xa, nơi đó một mảnh đèn lồng màu đỏ treo trên cao, chiếu sáng nửa bầu trời.

Khóe môi hắn đột nhiên hiện lên một nụ cười nhìn về phía Bùi Sắt nói: "Tử Hàm đang muốn đi nơi trước mặt gặp Tam ca, Tam tẩu nếu không để ý, có thể đi theo hay không?"

Gặp U Cầm Ca?

Bùi Sắt ngẩn ra, thầm nghĩ nàng đang muốn cùng hắn nói chuyện hưu thư, lập tức hớn hở đồng ý nói: "Tốt!"

*******



Hồng lâu.

Một trong những kỹ viện lớn nhất kinh thành .

U Ly ngồi một mình trong sương phòng phẩm trà, phía sau hắn, tùy tùng đang hồi báo tin tức mới vừa thăm dò.

"Gia, đám người Tấn Vương ở sương phòng cách vách thiết yến, tới dự tiệc, chẳng những có Quý Vương, đám người Đoan Vương, còn có Kiến Vương, Cảnh Vương, có thể nói các vị Vương gia đều đến đông đủ, hơn nữa, khiến nô tài bất ngờ hơn là, Tấn vương phi cũng ở đây, gia cần phải dự tiệc?" Tùy tùng cúi đầu hồi bẩm.

"Nàng?" U Ly dừng lại, ngón tay thon dài ma sát dọc theo ly trà, một đôi mắt bí ẩn khẽ thâm u, tựa như đang suy tư điều gì, hồi lâu, hắn nhẹ cong khóe miệng nhìn về phía tùy tùng nói: "Không vội, chúng ta trước tạm yên lặng theo dõi biến hóa, ngược lại bổn vương muốn nhìn xem, lần này Tấn Vương chơi đùa cái xiếc gì."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom