Chương 49: Thịt thỏ và thịt người
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Thấy nàng nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, U Ly lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó xé thịt con mồi trong tay đưa cho nàng, nói: "Có ăn hay không?"
Bùi Sắt nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, bây giờ tỉnh lại thật sự là đói đến phát sợ, hơn nữa, miếng thịt trong tay U Ly đang tỏa ra hơi nóng hầm hập, mùi thơm tỏa ra bốn phía, vô cùng hấp dẫn.
Nàng ra vẻ không tình nguyện vươn tay nhận lấy, nhìn thấy dưới đáy mắt U Ly thoáng qua vẻ khinh thường, nàng hung ác trợn mắt nhìn hắn, sau đó cũng không thèm làm bộ, há to miệng ngoạm một miếng.
Mặc dù không có gia vị, vậy mà thịt này lại non mềm ngon miệng tới khác thường, ngon vô cùng. Bùi Sắt kinh ngạc về tay nghề của U Ly, ngẩng đầu nhìn về người đang ăn rất tao nhã ở đối diện, có chút cà lăm hỏi "Đây là thịt gì?"
"Thịt thỏ." U Ly thản nhiên liếc nàng một cái.
Hai chữ ngắn gọn khiến Bùi Sắt bỗng nhiên cả kinh, ngay sau đó dường như nàng nhớ đến cái gì, nhìn bốn phía dò hỏi: "Lúc ta rơi xuống có ôm một thỏ, trên đùi nó còn bị thương, ngươi có thấy nó không?"
Thỏ bị thương tất nhiên không thể chạy xa.
Vừa dứt lời, không ngờ nghe vậy lại dùng ánh mắt U Ly "Ngươi rất ngu ngốc" nhìn nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng khạc ra một câu: "Chẳng phải là ngay trong tay ngươi sao."
Nhất thời Bùi Sắt hoảng sợ tới mức ném thịt trong tay ra thật xa, lại liều chết nôn ọe. Nàng vươn tay với vào cổ họng, lại dùng sức ép bụng, lại liều mạng nôn, đến cuối cùng nước mắt tràn ra đầy mi mà vẫn không nôn ra được chút nào.
U Hi Nhiên ngồi đối diện mặt mày hớn hở, hắn nói: "Ta đưa ngươi chỗ thịt ngon."
Trong lòng Bùi Sắt khó chịu, rốt cuộc không nhịn được bật khóc.
Một bên U Ly nhìn nàng, lạnh lùng lên tiếng: "Cũng chỉ là một con thỏ, có cần tới mức đấy không?"
"Đối với ngươi mà nói nó dĩ nhiên chỉ là một con thỏ, nhưng đối với ta thì......" Đột nhiên Bùi Sắt hô to ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy con ngươi lạnh lùng của U Ly, toàn bộ lời nói phía sau đều bị nuốt ngược trở lại, nàng chỉ cảm thấy nói chuyện tình cảm với loại người máu lạnh này đúng là đàn gảy tai trâu.
Nàng dừng lại khóc thút thít, khổ sở ngồi vào một bên, dựa vào vách đá sau lưng không nói lời nào.
U Ly nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm đột nhiên càng thêm lạnh lẽo, ngay cả vẻ mặt cũng đã có phần khắc nghiệt: "Hôm nay ngươi sẽ vì một thỏ mà đau lòng, nhưng nếu có một ngày, ngươi bụng ăn không no, đói đến mức gần như tuyệt vọng, trong lòng chỉ còn ý nghĩ duy nhất là phải sống, đừng nói đặt trước mặt ngươi là một con thỏ mang đầy ý nghĩa, cho dù là thi thể của người thân ngươi, ngươi cũng ăn được."
Cả người Bùi Sắt run lên, không thể tin quay đầu lại, chỉ thấy U Ly đang tao nhã ăn thịt, giống như khí lạnh sắc nhọn vừa phát ra chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng ôm đầu gối nhìn hắn hồi lâu, lại chợt thấy hắn xé một phần thịt nhỏ đưa cho nàng: "Ngày mai còn phải tiêu hao thể lực, nếu muốn còn sống đi ra ngoài, trước hết đừng có để mình đói quá mà hôn mê."
Bùi Sắt phân vân một lúc, thấy U Ly đưa thịt lại gần thêm, nàng do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.
Không cảm nhận được thịt trong miệng có ngon hay không, mặc dù nhạt như nước ốc, nàng cũng ép buộc mình phải nuốt xuống.
Chương 50: Chăm sóc ban đêm
Edit: Tử Liên Hoa 1612
Không cảm nhận được thịt trong miệng có ngon hay không, mặc dù nhạt như nước ốc, nàng cũng ép buộc mình phải nuốt xuống.
Bụng no rồi, đau đớn trên người dường như cũng giảm bớt một ít, Bùi Sắt dựa vào vách đá muốn nhắm mắt ngủ, lại chợt cảm giác trước mắt tối sầm lại, hẳn là U Ly đứng dậy đi tới trước mặt nàng.
Thân thể Bùi Sắt chấn động, chợt ngồi thẳng người, không nói lời nào, lại cực kỳ phòng bị nhìn hắn chằm chằm.
U Ly cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống, đưa tay nhấc bắp chân nàng lên.
Ấm áp từ lòng bàn tay của hắn truyền lan tới trên đùi, Bùi Sắt kinh hãi, kêu lên theo bản năng: "Ngươi muốn làm gì, hí ——" Nàng vừa cử động, đau đớn trên chân chợt lan vào tận cốt tủy, đau tới mức không nói nên lời.
U Ly lại dùng ánh mắt "Ngươi rất ngu ngốc" nhìn nàng, lâu sau mới lên tiếng nói: "Nếu không phải ngươi ngã ở trên người bổn vương, coi bổn vương thành đệm thịt, ngươi chỉ có vài vết thương nhỏ như vậy thôi sao?"
Trong nháy mắt Bùi Sắt trợn trừng hai mắt, miệng thiếu chút nữa đã há thành hình chữ "o", U Ly lạnh lùng nhìn nàng một cái, thò tay tháo giày của nàng.
Mu bàn chân sưng phù lên, ngay cả mắt cá chân cũng sưng không nhìn ra hình dáng ban đầu, chỉ chạm khẽ cũng đau. Biết hắn đang kiểm tra thương tích cho mình, Bùi Sắt cũng không tiện nói gì, để mặc hắn.
U Ly nhìn vào mắt nàng, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, con ngươi sâu thẳm khiến trong lòng Bùi Sắt run lên. Một lát sau, hắn lấy ra một hộp thuốc cao từ trong vạt áo trước ngực.
Ngón tay thon dài mở chốt, bên trong là nửa hộp dược cao màu xanh nhạt. Hắn thoa dược cao thoa lên chỗ bị sưng, Bùi Sắt cảm nhận được cảm giác mát mẻ, lạnh lẽo như tơ lụa thấm vào tim gan, cực kỳ thoải mái, trong nháy mắt đó, cảm giác đau trên chân giảm đi không ít.
"Cầm lấy, mỗi ngày bôi ba lần, không quá ba ngày, chân của ngươi sẽ hoàn hảo như ban đầu." U Ly ném hộp thuốc vào trong tay nàng, sau đó tự chọn một vị trí ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Bùi Sắt hiếu kì cầm lọ dược cao, không ngờ thuốc này lại tốt như vậy, nếu bình thường chân bị thương nặng như vậy, không qua năm sáu ngày chỉ sợ là khó có thể xuống giường được.
Nàng như nhặt được trân bảo nhét vào trong ngực, ngay sau đó lại nhìn U Ly giống như ngủ thiếp đi bên cạnh một cái, yên tâm kéo chặt vạt áo dựa vào vách đá ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đống lửa dần dần lụi đi, tiếng sói tru thỉnh thoảng vang lên trên đỉnh đầu, Bùi Sắt bị lạnh mà tỉnh lại, vừa thấy rét vừa thấy sợ. Nhìn sang U Ly hình như đã ngủ thiếp đi, gò má tuấn mỹ, đường cong khuôn mặt sắc nét, nhất thời nàng không khỏi ngây dại.
Nghe nói người môi mỏng thường bạc tình, cũng không biết có đùng hay không.
Mà người này mặc dù thường ngày khí thế khiếp người, nhưng hiện tại nhìn hắn nhắm mắt lại cũng thu lại hơn phân nửa khí thế, xem ra càng giống như người bình thường, để cho người ta có thể đến gần một chút. Bùi Sắt thử dịch người, không ngờ lúc này U Ly lại đột nhiên mở mắt ra, dọa nàng sợ đến mức vội vàng quay đi.
Sau lưng truyền tới tiếng động, sau đó bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một người, giọng nói của U Ly dường như mang theo ý cười: "Lạnh rồi? Tạm thời bổn vương đành hi sinh làm đệm thịt cho ngươi một lần nữa."
Hắn vươn tay, Bùi Sắt mè nheo xoay người lại nhìn hắn, nhìn thấy hai cánh tay đang xòe ra, sắc mặt đỏ lên, trong nháy mắt đó, cũng không biết thế nào, đầu lại nóng lên, chợt nhào vào trong ngực U Ly.
Hơi ấm phả vào mặt, mùi long tiên hương trên người hắn quanh quẩn ở chóp mũi cực kỳ dễ ngửi. Một khắc kia trong đầu Bùi Sắt chỉ còn lại tin tưởng, bất chấp tất cả nhắm mắt ngủ.
Chương 51: Gặp chuyện
Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
Hơi ấm phả vào mặt, mùi long tiên hương trên người hắn quanh quẩn ở chóp mũi cực kỳ dễ ngửi. Một khắc kia trong đầu Bùi Sắt chỉ còn lại tin tưởng, bất chấp tất cả nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ này cực kỳ thoải mái.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên mặt, Bùi Sắt tỉnh táo lại.
Trên người đắp áo khoác màu đen của U Ly, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của hắn. Chỉ là hoàn cảnh hiện tại ngược lại khiến nàng bối rối.
Đêm qua trời tối nhìn không rõ ràng, giờ đã nhìn rõ, xung quanh mênh mông vô tận. Vị trí nàng đang ở hình như là một đáy cốc, trên vách đá thật cao mơ hồ có thể thấy được một khu rừng thật rộng. Bùi Sắt kinh ngạc nghĩ tối hôm qua chắc là từ chỗ cao như vậy ngã xuống, nhớ tới lại sợ.
Quay người lại thì thấy U Ly ôm đồ đi từ đàng xa tới, vì ngược nắng nên Bùi Sắt không thấy rõ vẻ mặt của hắn, một khắc kia lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Ăn mấy thứ này rồi chúng ta lập tức lên đường, chân của ngươi, có thể đi không?" Thấy nàng đã tỉnh rồi, U Ly cất tiếng hỏi.
Bùi Sắt thử hoạt động chân. Mặc dù cổ chân còn đau nhưng đã tốt hơn tối hôm qua nhiều, lại đi vài bước, tuy là khập khễnh nhưng miễn cưỡng cũng có thể đứng vững.
U Ly giống như hài lòng gật đầu một cái, đưa đồ trong tay cho nàng. Bùi Sắt nhận ra là một ít quả dại.
Sau đó hắn nhặt áo khoác của mình mặc vào, giương mắt nhìn bốn phía nói: "Nơi này chỉ có một lối ra, đợi ta dẫn ngươi đi ra ngoài."
Bùi Sắt yên lặng gặm hết trái cây, gật đầu một cái.
Chỗ này cách lối ra có chút xa, Bùi Sắt đi một lát lại cảm thấy chân bắt đầu đau nhức, chỉ là nhìn phía trước thấy U Ly vẻ mặt thành thật tìm đường, cuối cùng nàng vẫn không mở miệng, cắn răng kiên trì.
Cũng không biết là đã dẫm vào cái gì, Bùi Sắt thét một tiếng kinh hãi ngã xuống đất, mông đau rát. Phía trước U Ly cau mày ngừng lại nhìn nàng, lâu sau mới nhảy hai bước đi tới trước mặt nàng, duỗi tay nói: "Còn đi được nữa không?"
Bùi Sắt thấy hắn chỉ cau mày mà không có dấu hiệu tức giận, do dự một lúc vẫn lắc đầu một cái.
"Đau chân." Nàng uất ức lên tiếng nói.
U Ly liếc mắt nhìn chân của nàng một cái, lúc này Bùi Sắt mới chú ý tới trên giầy lại thấm ra vết máu.
U Ly híp mắt, vẻ mặt tuy không biến hóa nhưng lại ngồi xổm xuống, thay nàng xem xét vết thương ở chân.
Trên chân hẳn là bị thứ gì đó đâm vào.
Một cục đá bén nhọn xuyên qua giày đâm vào chân, máu này chính là từ vết thương chảy ra.
U Ly nhìn mu bàn chân sưng phù của nàng, thậm chí còn sưng to hơn hôm qua, đồng tử hơi thu nhỏ lại, nhìn nàng nói: "Theo tốc độ của ngươi, dù hôm nay chúng ta ra khỏi sơn cốc cũng chỉ có thể ở trong rừng cây. Lên đi."
Dứt lời hắn xoay người ngồi xổm xuống, quay lưng đối diện với nàng, Bùi Sắt kinh ngạc một chút, lâu sau mới phản ứng kịp, hẳn là hắn muốn cõng nàng. Môi nàng giác cong lên, ngay cả bản thân cũng không nhận ra, sau đó cắn răng bò lên.
Bả vai U Ly rất dày, gối lên cực kỳ thoải mái. Bùi Sắt nằm trên lưng hắn, nhìn ót hắn tới ngẩn người: người này, hình như cũng không kinh khủng tới như vậy.
Cõng suốt một đường, vậy mà U Ly không thở gấp tiếng nào, Bùi Sắt kinh ngạc đồng thời cũng rất vui vẻ. Mắt thấy sắp ra tới cửa sơn cốc, U Ly lại đột nhiên đứng lại thả nàng xuống: "Từ chỗ này ra ngoài tiếp tục đi thẳng về phía trước là có thể thấy đại doanh."
Bùi Sắt kinh ngạc nhìn hắn xoay người muốn đi, bật thốt lên: "Ngươi để ta lại đây?"
U Ly quay đầu nhìn nàng, trong con ngươi đầy lạnh lẽo: "Dù sao đi nữa cũng không chết được, cho dù ngươi ở lì đây không chịu đi thì cũng sẽ có người đến tìm ngươi."
Bùi Sắt há miệng, mắt thấy bóng dáng hắn biến mất ở đầu đường mới giật mình bò dậy.
Con bà nó, không dựa vào ngươi, lão nương đi hay ở cũng vậy thôi!
Nàng giùng giằng đứng dậy, vừa trách móc vừa kéo cái chân bị thương, từng bước từng bước đi về phía cừa sơn cốc.
Ngoài dự đoán, ở cửa ra lại có thi thể của người.
Trên đất máu chảy tràn, trong lòng Bùi Sắt kinh hãi, khó khăn bước qua thi thể, nàng không nhịn được run sợ.
Chỗ này hình như trước đây không lâu đã trải qua một cuộc ác chiến, nói cách khác, lúc U Ly mới ra đã gặp phải những người này?
Như vậy, những người này, chính là hắn giết? Nàng nhìn bốn phía, không nhìn thấy bất kỳ ai, trong lòng nhất thời không biết là khẩn trương hay là cái gì, như ma xui quỷ khiến nhặt một thanh kiếm trên đất, lớn tiếng hô lên: "Này, ngươi đang ở đâu?"
"U Ly, ngươi đang ở đâu......"
Trả lời nàng là tiếng vọng.
Trong lòng Bùi Sắt nóng nảy, không khỏi kéo cái chân bị thương tìm kiếm khắp nơi trong rừng, cũng không biết là đi tới nơi nào, đột nhiên giống như nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Trong lòng nàng kinh hãi, vội vàng trốn sau một cây đại thụ nhìn về phía âm thanh truyền tới, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc. Còn chưa kịp mừng rỡ, nàng trợn mắt nhìn mười mấy người áo đen đang vây xung quanh hắn, những người áo đen kia chiêu chiêu hiểm độc như muốn đẩy hắn vào chỗ chết, liều mạng đâm kiếm lên người hắn, mắt thấy trước mặt hắn có bốn năm người quấn lấy, phía sau còn có người nâng kiếm nhắm thẳng vào lưng, nàng không chút nghĩ ngợi xông ra ngoài.
"Cẩn thận ——
* * *
Bình luận facebook