Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-105
Chương 105: CÔ GÁI CỦA TÔI, TÔI TỰ HÀO VỀ CÔ ẤY [2]
Sở Lạc Ninh không nhắc đến chuyện xuất phát, tất nhiên họ vẫn luyện tập như bình thường.
Sau đó Chim Chọi phát hiện ra, có đôi lúc, khi các cặp tình nhân ở bên nhau, chưa hẳn đã làm phiền hay cản trở việc luyện tập của đối phương, ngược lại còn giúp đối phương đẩy nhanh tiến độ, ví dụ như bây giờ.
Tiến độ huấn luyện của Sở Lạc Ninh và An3Hinh Duyệt gần như khiến những người còn lại theo không kịp. An Hinh Duyệt cũng là một nhân tài, mỗi lần huấn luyện, cô gái này gồng hết sức lực lên để xử gọn chồng mình. Mà Lão Đại của họ cũng dốc lòng đối phó, cho nên xuất hiện tình huống như hiện tại, họ vui vẻ xem kịch, còn thực lực của người ta càng ngày càng mạnh và chênh0lệch.
Nhưng bất kể thế nào, họ vẫn phải xuất phát để xử lý chuyện lần này.
Cho nên, một tháng sau, trong một ngày tháng Bảy, khi hơi nóng ngột ngạt bốc lên khắp nơi, Sở Lạc Ninh triệu tập tiểu đội của mình, mở cuộc họp khẩn cấp. Lúc này đang là nửa đêm, những người kia đã nai nịt gọn gàng chờ sẵn, tất cả đang nhìn về phía Sở Lạc Ninh.5Ánh mắt của Sở Lạc Ninh lướt qua từng người trong số họ, mang theo quyết tâm dốc hết toàn lực, được ăn cả ngã về không.
Lần này họ đã quyết tâm nhất định phải thắng, không tin tưởng bất cứ ai, chỉ tin vào chính mình. Trực thăng cất cánh, Sở Lạc Ninh nắm chặt tay An Hinh Duyệt, nhìn Mắt To và các anh em khác. “Đồng sinh cộng tử.” Sở4Lạc Ninh giơ tay ra. Mấy người kia lần lượt úp tay lên mu bàn tay anh, trầm giọng hô, “Đồng sinh cộng tử.”
***
Thẩm Tâm Viên.
Thủy An Lạc đột ngột bừng tỉnh từ cơn mơ, nhìn ánh chớp sáng lóe lên ngoài. Sở Ninh Dực vội vàng ngồi dậy, vòng tay đỡ lấy vai vợ mình, “Em sao thế?” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho9cô.
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu qua, nhìn Sở Ninh Dực rồi mới nói, “Em không biết nữa, tự dưng đầu óc rất hỗn loạn.”
Sở Ninh Dực kéo cô vào lòng mình, “Thời tiết thay đổi thôi, không sao đâu.”
Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Chắc là vậy.” Sở Ninh Dực đỡ cô nằm xuống, “Ngủ thôi, không sao đâu.” Thủy An Lạc nằm xuống rồi mà không ngủ ngay được, vẫn nhìn Sở Ninh Dực chằm chằm, “Gọi một cuộc cho Bảo Bối đi, em thấy không yên tâm về nó.” Sở Ninh Dực khựng lại, anh đưa tay tắt ngọn đèn ngủ vừa được bật lên, “Nửa đêm canh ba rồi em còn gọi gọi cái gì, lại nói, nó không nghỉ ngơi hay sao?” Sở Ninh Dực nói xong đặt một nụ hôn lên trán Thủy An Lạc, “Ngủ đi thôi, nó không còn là trẻ con nữa, không sao đâu.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, em có thể lo lắng cho nó cả đời được không?” Sở Ninh Dực dứt lời đã nhắm mắt lại, “Ngủ đi.”
Thủy An Lạc mím môi, nghĩ ngợi một lát nhưng không nói gì nữa. Có điều, cả một đêm, cô không thể ngủ lại được. Khi Sở Lạc Ninh và các anh em đến nơi, vì chênh lệch múi giờ nên bên đó vẫn đang là buổi tối.
Hạ cánh trong rừng rậm, căn cứ của tên kia ở ngay dải đất bên bìa rừng. An Hinh Duyệt còn cảnh cáo họ, nếu như gặp phải Sách Đạp Mục thì xử trí làm sao.
Bởi vì việc lần này rất quan trọng, An Hinh Duyệt không dám lơi là.
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn An Hinh Duyệt đang căng thẳng. Anh đưa tay ôm cổ cô, hờ một tiếng, “Gái à, đừng làm căng quá, căng thẳng là sẽ không có vui nữa đâu.”
An Hinh Duyệt: “...” Sở Lạc Ninh mỉm cười khoe hàm răng trắng. Anh xoa xoa đầu cô, “Đi thôi.”
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, họ thường xuyên phải bước trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, có lẽ từ lâu đã không coi sống chết là chuyện đáng kể nữa rồi.
Vì thế, ngay cả lúc này họ vẫn có thể tiếp tục cười đùa được.
Dù cho một giây sau có khả năng phải đối đầu với thần Chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh không nhắc đến chuyện xuất phát, tất nhiên họ vẫn luyện tập như bình thường.
Sau đó Chim Chọi phát hiện ra, có đôi lúc, khi các cặp tình nhân ở bên nhau, chưa hẳn đã làm phiền hay cản trở việc luyện tập của đối phương, ngược lại còn giúp đối phương đẩy nhanh tiến độ, ví dụ như bây giờ.
Tiến độ huấn luyện của Sở Lạc Ninh và An3Hinh Duyệt gần như khiến những người còn lại theo không kịp. An Hinh Duyệt cũng là một nhân tài, mỗi lần huấn luyện, cô gái này gồng hết sức lực lên để xử gọn chồng mình. Mà Lão Đại của họ cũng dốc lòng đối phó, cho nên xuất hiện tình huống như hiện tại, họ vui vẻ xem kịch, còn thực lực của người ta càng ngày càng mạnh và chênh0lệch.
Nhưng bất kể thế nào, họ vẫn phải xuất phát để xử lý chuyện lần này.
Cho nên, một tháng sau, trong một ngày tháng Bảy, khi hơi nóng ngột ngạt bốc lên khắp nơi, Sở Lạc Ninh triệu tập tiểu đội của mình, mở cuộc họp khẩn cấp. Lúc này đang là nửa đêm, những người kia đã nai nịt gọn gàng chờ sẵn, tất cả đang nhìn về phía Sở Lạc Ninh.5Ánh mắt của Sở Lạc Ninh lướt qua từng người trong số họ, mang theo quyết tâm dốc hết toàn lực, được ăn cả ngã về không.
Lần này họ đã quyết tâm nhất định phải thắng, không tin tưởng bất cứ ai, chỉ tin vào chính mình. Trực thăng cất cánh, Sở Lạc Ninh nắm chặt tay An Hinh Duyệt, nhìn Mắt To và các anh em khác. “Đồng sinh cộng tử.” Sở4Lạc Ninh giơ tay ra. Mấy người kia lần lượt úp tay lên mu bàn tay anh, trầm giọng hô, “Đồng sinh cộng tử.”
***
Thẩm Tâm Viên.
Thủy An Lạc đột ngột bừng tỉnh từ cơn mơ, nhìn ánh chớp sáng lóe lên ngoài. Sở Ninh Dực vội vàng ngồi dậy, vòng tay đỡ lấy vai vợ mình, “Em sao thế?” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cho9cô.
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu qua, nhìn Sở Ninh Dực rồi mới nói, “Em không biết nữa, tự dưng đầu óc rất hỗn loạn.”
Sở Ninh Dực kéo cô vào lòng mình, “Thời tiết thay đổi thôi, không sao đâu.”
Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Chắc là vậy.” Sở Ninh Dực đỡ cô nằm xuống, “Ngủ thôi, không sao đâu.” Thủy An Lạc nằm xuống rồi mà không ngủ ngay được, vẫn nhìn Sở Ninh Dực chằm chằm, “Gọi một cuộc cho Bảo Bối đi, em thấy không yên tâm về nó.” Sở Ninh Dực khựng lại, anh đưa tay tắt ngọn đèn ngủ vừa được bật lên, “Nửa đêm canh ba rồi em còn gọi gọi cái gì, lại nói, nó không nghỉ ngơi hay sao?” Sở Ninh Dực nói xong đặt một nụ hôn lên trán Thủy An Lạc, “Ngủ đi thôi, nó không còn là trẻ con nữa, không sao đâu.”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, em có thể lo lắng cho nó cả đời được không?” Sở Ninh Dực dứt lời đã nhắm mắt lại, “Ngủ đi.”
Thủy An Lạc mím môi, nghĩ ngợi một lát nhưng không nói gì nữa. Có điều, cả một đêm, cô không thể ngủ lại được. Khi Sở Lạc Ninh và các anh em đến nơi, vì chênh lệch múi giờ nên bên đó vẫn đang là buổi tối.
Hạ cánh trong rừng rậm, căn cứ của tên kia ở ngay dải đất bên bìa rừng. An Hinh Duyệt còn cảnh cáo họ, nếu như gặp phải Sách Đạp Mục thì xử trí làm sao.
Bởi vì việc lần này rất quan trọng, An Hinh Duyệt không dám lơi là.
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn An Hinh Duyệt đang căng thẳng. Anh đưa tay ôm cổ cô, hờ một tiếng, “Gái à, đừng làm căng quá, căng thẳng là sẽ không có vui nữa đâu.”
An Hinh Duyệt: “...” Sở Lạc Ninh mỉm cười khoe hàm răng trắng. Anh xoa xoa đầu cô, “Đi thôi.”
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, họ thường xuyên phải bước trên ranh giới giữa sự sống và cái chết, có lẽ từ lâu đã không coi sống chết là chuyện đáng kể nữa rồi.
Vì thế, ngay cả lúc này họ vẫn có thể tiếp tục cười đùa được.
Dù cho một giây sau có khả năng phải đối đầu với thần Chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook