Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-106
Chương 106: CÔ GÁI CỦA TÔI, TÔI TỰ HÀO VỀ CÔ ẤY [2]
Thẩm Tâm Viên.
Khi Sư Hạ Dương đến nơi, Sở Ninh Dực đang ngồi xem tivi. Thủy An Lạc ở bên cạnh đang càm ràm gì đó, Sở Ninh Dực có nghe hay không thì không ai biết, nhưng anh cũng3không thấy phiền.
“Sư phụ.” Sư Hạ Dương tiến vào, khẽ gọi. Thủy An Lạc đứng dậy, nhìn về phía Sư Hạ Dương, “Được rồi, đồng bọn làm việc xấu của anh đến rồi đấy, anh nghĩ cách mà giấu em0đi.”
“Đi đâu đấy?” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đứng dậy, anh nhíu mày hỏi lại.
“Đi làm, không được nữa hả?” Thủy An Lạc nói rồi cầm túi xách của mình quật một cái ngang vai Sở Ninh Dực5rồi mới ra khỏi nhà.
Sư Hạ Dương:“...”
Hai vợ chồng nhà này vẫn thích hành hạ chó độc thân như ngày nào. Thủy An Lạc đi rồi, Sở Ninh Dực mới ra hiệu cho Sư Hạ Dương ngồi xuống.
“Điều tra rõ4ràng rồi, người bên cạnh Chó Vàng thực sự là Sách Đạp Mục.” Sư Hạ Dương nói, đặt tập vặn kiện trong tay lên bàn, “Lúc trước hắn ta từng đến thành phố A và mới rời đi vào khoảng9năm ngày trước.”
Sở Ninh Dực cúi đầu liếc một cái rồi nhìn về phía Sư Hạ Dương, “Sau đó thì sao?” “Sau đó thì, lần này Sở Lạc Ninh gặp phải một rắc rối lớn.” Sư Hạ Dương trả lời.
Sở Ninh Dực ngả người vào lưng ghế, nhẹ nhàng gõ những đầu ngón tay lên đầu gối, nhìn về phía văn kiện trên bàn.
“Cái gì nên đến thì nó sẽ đến thôi, chúng ta cũng không thể che chở cho nó cả đời được, lần này cứ để nó tự giải quyết đi.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn về phía Sư Hạ Dương, “Tôi hỏi cậu một vấn đề, Niệm Niệm gả cho thằng nhóc Sở Húc Ninh kia, làm sao mà cậu đồng ý được vậy?”
Sư Hạ Dương: “...”
Anh ta đồng ý bao giờ? Anh ta có lập trường gì để phản đối không? Anh ta có biết gì đâu, lớ ngớ cái hai đứa đó đã đi đăng ký kết hôn rồi, bây giờ con cái cũng đã gần một tuổi, anh ta còn nói gì được nữa?
“Tôi chưa từng nói đồng ý.” Sư Hạ Dương nghiến răng nghiến lợi trả lời. “Thế mới nói, ý kiến của bố mẹ không đáng kể.” Sở Ninh Dực hài lòng, ít nhất thì con trai anh không cần lo lắng về ba mẹ vợ của nó rồi.
Ở khoan đã...
Sư Hạ Dương trợn mắt nhìn sư phụ mình, anh ta đến để nói về chuyện này sao?
Rõ ràng đâu có phải!
Tại sao lại quay về với vấn đề này rồi?
“Nhưng mà sư phụ, ba mẹ tôi không hề để ý tới Niệm Niệm.” Sư Hạ Dương nêu ra vấn đề cơ bản và cốt lõi nhất, còn vấn đề lúc này nằm ở chỗ hai người già trong nhà họ An rất quan tâm tới cháu gái mình.
Sở Ninh Dực nghe Sư Hạ Dương nói vậy thì khựng lại trong giây lát, “Thế thì đã sao? Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn biết, trong chuyện này, tôi có thể xem được bao nhiêu chuyện vui thôi.”
Không cần nghi ngờ gì cả, đây là một người ba ruột đó. “Sư phụ, thực sự không cần để tâm sao? Tôi sợ Sở Lạc Ninh không ứng phó lại được, con người Sách Đạp Mục nham hiểm và xảo trá, giờ lại có thêm cả sự tồn tại của Chó Vàng bên cạnh nữa.”
“Sách Đạp Mục có giỏi cỡ nào cũng chỉ là một chuyên gia tâm lý mà thôi, lần này có một người như thể đi cùng rồi, cậu lo lắng gì nữa?” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục xem tivi, “Chuyện đâu có gì to tát, không cần lo, không đến một tuần là về rồi, quả bom thật sự là hai vị già cả bên cạnh kia kìa.”
Chuyện... đâu có gì to tát? Sư Hạ Dương cảm thấy, sư phụ à, trong lòng sư phụ làm gì có chuyện gì lớn. “Nếu như sư phụ không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi trước đây.” Sư Hạ Dương nói rồi đứng bật dậy.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, giơ tay ra tắt tivi rồi cũng đứng dậy. Anh phải đến bệnh viện, phải nhìn cô gái nhỏ của anh đi làm mới được.
Dù sao thì... không trông thấy cô ấy, lòng anh hoảng lắm.
Mà lúc này đây, trong rừng rậm nguyên sơ, không khí vẫn nóng ẩm và ngột ngạt. Họ đã quanh quẩn bên ngoài biệt thự một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa tìm được cách đột nhập vào. An Hinh Duyệt vừa thao tác trên máy tính vừa nói, “Trừ khi đám người kia từ dưới lòng đất chui lên.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thẩm Tâm Viên.
Khi Sư Hạ Dương đến nơi, Sở Ninh Dực đang ngồi xem tivi. Thủy An Lạc ở bên cạnh đang càm ràm gì đó, Sở Ninh Dực có nghe hay không thì không ai biết, nhưng anh cũng3không thấy phiền.
“Sư phụ.” Sư Hạ Dương tiến vào, khẽ gọi. Thủy An Lạc đứng dậy, nhìn về phía Sư Hạ Dương, “Được rồi, đồng bọn làm việc xấu của anh đến rồi đấy, anh nghĩ cách mà giấu em0đi.”
“Đi đâu đấy?” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đứng dậy, anh nhíu mày hỏi lại.
“Đi làm, không được nữa hả?” Thủy An Lạc nói rồi cầm túi xách của mình quật một cái ngang vai Sở Ninh Dực5rồi mới ra khỏi nhà.
Sư Hạ Dương:“...”
Hai vợ chồng nhà này vẫn thích hành hạ chó độc thân như ngày nào. Thủy An Lạc đi rồi, Sở Ninh Dực mới ra hiệu cho Sư Hạ Dương ngồi xuống.
“Điều tra rõ4ràng rồi, người bên cạnh Chó Vàng thực sự là Sách Đạp Mục.” Sư Hạ Dương nói, đặt tập vặn kiện trong tay lên bàn, “Lúc trước hắn ta từng đến thành phố A và mới rời đi vào khoảng9năm ngày trước.”
Sở Ninh Dực cúi đầu liếc một cái rồi nhìn về phía Sư Hạ Dương, “Sau đó thì sao?” “Sau đó thì, lần này Sở Lạc Ninh gặp phải một rắc rối lớn.” Sư Hạ Dương trả lời.
Sở Ninh Dực ngả người vào lưng ghế, nhẹ nhàng gõ những đầu ngón tay lên đầu gối, nhìn về phía văn kiện trên bàn.
“Cái gì nên đến thì nó sẽ đến thôi, chúng ta cũng không thể che chở cho nó cả đời được, lần này cứ để nó tự giải quyết đi.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn về phía Sư Hạ Dương, “Tôi hỏi cậu một vấn đề, Niệm Niệm gả cho thằng nhóc Sở Húc Ninh kia, làm sao mà cậu đồng ý được vậy?”
Sư Hạ Dương: “...”
Anh ta đồng ý bao giờ? Anh ta có lập trường gì để phản đối không? Anh ta có biết gì đâu, lớ ngớ cái hai đứa đó đã đi đăng ký kết hôn rồi, bây giờ con cái cũng đã gần một tuổi, anh ta còn nói gì được nữa?
“Tôi chưa từng nói đồng ý.” Sư Hạ Dương nghiến răng nghiến lợi trả lời. “Thế mới nói, ý kiến của bố mẹ không đáng kể.” Sở Ninh Dực hài lòng, ít nhất thì con trai anh không cần lo lắng về ba mẹ vợ của nó rồi.
Ở khoan đã...
Sư Hạ Dương trợn mắt nhìn sư phụ mình, anh ta đến để nói về chuyện này sao?
Rõ ràng đâu có phải!
Tại sao lại quay về với vấn đề này rồi?
“Nhưng mà sư phụ, ba mẹ tôi không hề để ý tới Niệm Niệm.” Sư Hạ Dương nêu ra vấn đề cơ bản và cốt lõi nhất, còn vấn đề lúc này nằm ở chỗ hai người già trong nhà họ An rất quan tâm tới cháu gái mình.
Sở Ninh Dực nghe Sư Hạ Dương nói vậy thì khựng lại trong giây lát, “Thế thì đã sao? Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ muốn biết, trong chuyện này, tôi có thể xem được bao nhiêu chuyện vui thôi.”
Không cần nghi ngờ gì cả, đây là một người ba ruột đó. “Sư phụ, thực sự không cần để tâm sao? Tôi sợ Sở Lạc Ninh không ứng phó lại được, con người Sách Đạp Mục nham hiểm và xảo trá, giờ lại có thêm cả sự tồn tại của Chó Vàng bên cạnh nữa.”
“Sách Đạp Mục có giỏi cỡ nào cũng chỉ là một chuyên gia tâm lý mà thôi, lần này có một người như thể đi cùng rồi, cậu lo lắng gì nữa?” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục xem tivi, “Chuyện đâu có gì to tát, không cần lo, không đến một tuần là về rồi, quả bom thật sự là hai vị già cả bên cạnh kia kìa.”
Chuyện... đâu có gì to tát? Sư Hạ Dương cảm thấy, sư phụ à, trong lòng sư phụ làm gì có chuyện gì lớn. “Nếu như sư phụ không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi trước đây.” Sư Hạ Dương nói rồi đứng bật dậy.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, giơ tay ra tắt tivi rồi cũng đứng dậy. Anh phải đến bệnh viện, phải nhìn cô gái nhỏ của anh đi làm mới được.
Dù sao thì... không trông thấy cô ấy, lòng anh hoảng lắm.
Mà lúc này đây, trong rừng rậm nguyên sơ, không khí vẫn nóng ẩm và ngột ngạt. Họ đã quanh quẩn bên ngoài biệt thự một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa tìm được cách đột nhập vào. An Hinh Duyệt vừa thao tác trên máy tính vừa nói, “Trừ khi đám người kia từ dưới lòng đất chui lên.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook