Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-114
Chương 114: CÔ GÁI CỦA TÔI, TÔI TỰ HÀO VỀ CÔ ẤY [10]
Sở Lạc Ninh tiễn Mân Hinh đi rồi mới quay về phòng bệnh.
Khi Sở Lạc Ninh quay lại, An Hinh Duyệt đã ăn hết phần bánh ngọt mà anh mang tới, chỉ chừa lại cái hộp rỗng không. Sở Lạc Ninh: ...” An Hinh Duyệt tươi cười nhìn anh, “Em đói mà, ban nãy chưa ăn no, không dám nói3với mẹ em, ba ngày rồi chưa được ăn gì.” Sở Lạc Ninh còn biết làm sao được nữa? Tất nhiên là chiều theo cô ấy thôi. Sở Lạc Ninh bước tới ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng, “Hôm nay anh đã báo cáo chuyện kết hôn với Lữ đoàn trưởng rồi.”
“Chẳng lẽ không phải là nên quan0tâm tới vết thương của em trước sao?” An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn, trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh lặng lẽ nhìn hộp bánh ngọt đã bị ăn sạch sẽ, vẫn ăn khỏe như thế thì có vấn đề gì được?
“Em có chuyện muốn nói...”
“Anh có chuyện muốn nói...” Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng5nhìn đối phương. Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn người trong lòng, “Em nói trước đi.” An Hinh Duyệt khẽ cúi đầu, dường như đang băn khoăn, nhưng sau cùng vẫn lên tiếng, “Hay thôi em rút lui vậy, lần này nếu đổi lại là người khác chắc anh sẽ không bị thương, Mắt To cũng sẽ không bị thương.4Giống như anh đã nói, anh quá để ý đến em, cho nên chắc chắn sẽ phân tâm.” An Hinh Duyệt vừa nói vừa ngẩng lên nhìn Sở Lạc Ninh bằng ánh mắt nghiêm túc.
Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày, đây cũng là chuyện anh muốn nói, không ngờ An Hinh Duyệt đã nói ra rồi.
Cô gái của anh, cô9gái mà anh vẫn luôn tự hào, từ đầu đến cuối chưa từng khiến anh phải thất vọng. “Em sẽ không thấy tủi thân chứ? Vì muốn gia nhập với bọn anh mà cố gắng nhiều như thế?” Sở Lạc Ninh khẽ hỏi.
“Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu nha? Anh có dám nói chuyện anh định nói không phải chuyện này không?” An Hinh Duyệt lườm anh một cái.
“Này, gái à, phản ứng của em hơi bị sai rồi đấy, con gái nhà người ta nghe được câu hỏi đau lòng thể thường sẽ hào phóng bảo em không sao đâu, không phải như thế sẽ khiến người con trai cảm thấy xót xa hơn hả?” Sở Lạc Ninh gõ gõ lên đầu vợ mình, đời này e là anh sẽ không thể nào có được một tình yêu bình thường mất.
Cho nên, chuyện này cũng chỉ để nghĩ mà thôi.
An Hinh Duyệt xì một tiếng, tươi cười nói, “Em không hào phóng nói thế thì anh không thương chắc, tưởng em ngốc hả, anh nhắm chú bé gác cổng kia cũng đâu phải một hai ngày, từ ngày đầu tiên anh đối đầu với người ta em đã biết anh nhắm chú bé gác cổng rồi.”
“Ha ha ha, quả nhiên là ở bên anh có khác, tính giác ngộ cao thế.” Sở Lạc Ninh bật cười lớn, “Đúng là anh đã nhắm cậu ta rồi.” Sở Lạc Ninh cũng không định giấu giếm, “Lúc trước anh từng tra thông tin về cậu ta, trước đây cậu ta từng giành quán quân cuộc thi máy tính toàn quốc, chỉ có điều thằng nhóc này không thích học, vào đây thực hiện nghĩa vụ hai năm chắc cũng vì muốn trốn học.”
“Người như vậy có tâm lý phản nghịch mạnh lắm, chắc gì người ta đã đi theo anh.” An Hinh Duyệt nói rất thành thật. “Thế vợ anh để làm gì, nghiên cứu tâm lý học cơ mà nhỉ.” Sở Lạc Ninh tươi cười nói. “Đậu, Sở Lạc Ninh, anh đã đuổi em đi còn bắt em đi tìm người lấp chỗ trống cho anh nữa hả?” An Hinh Duyệt không chịu nổi mà phải buột miệng nói bậy với người đàn ông này, thật là quá đáng! Muốn đánh nhau ghê vậy đó!
Sở Lạc Ninh cười như con mèo trộm được cá, “Ai bảo anh có một người vợ tốt chứ?”
An Hinh Duyệt “hờ” một tiếng, “Đừng gọi vợ quá sớm, anh đã qua ải của bà nội em chưa?”
Chuyện này lại khó xử rồi đây. “Vợ à, anh cảm thấy chúng ta thật sự không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề này nữa, bởi vì có chút phiền phức đấy.” Sở Lạc Ninh nghiêm túc nói, “Đây sẽ là chuyện phiền phức nhất mà anh phải đối mặt từ trước đến giờ.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh tiễn Mân Hinh đi rồi mới quay về phòng bệnh.
Khi Sở Lạc Ninh quay lại, An Hinh Duyệt đã ăn hết phần bánh ngọt mà anh mang tới, chỉ chừa lại cái hộp rỗng không. Sở Lạc Ninh: ...” An Hinh Duyệt tươi cười nhìn anh, “Em đói mà, ban nãy chưa ăn no, không dám nói3với mẹ em, ba ngày rồi chưa được ăn gì.” Sở Lạc Ninh còn biết làm sao được nữa? Tất nhiên là chiều theo cô ấy thôi. Sở Lạc Ninh bước tới ngồi xuống bên giường, ôm cô vào lòng, “Hôm nay anh đã báo cáo chuyện kết hôn với Lữ đoàn trưởng rồi.”
“Chẳng lẽ không phải là nên quan0tâm tới vết thương của em trước sao?” An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn, trừng mắt nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh lặng lẽ nhìn hộp bánh ngọt đã bị ăn sạch sẽ, vẫn ăn khỏe như thế thì có vấn đề gì được?
“Em có chuyện muốn nói...”
“Anh có chuyện muốn nói...” Hai người cùng lên tiếng, rồi lại cùng5nhìn đối phương. Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn người trong lòng, “Em nói trước đi.” An Hinh Duyệt khẽ cúi đầu, dường như đang băn khoăn, nhưng sau cùng vẫn lên tiếng, “Hay thôi em rút lui vậy, lần này nếu đổi lại là người khác chắc anh sẽ không bị thương, Mắt To cũng sẽ không bị thương.4Giống như anh đã nói, anh quá để ý đến em, cho nên chắc chắn sẽ phân tâm.” An Hinh Duyệt vừa nói vừa ngẩng lên nhìn Sở Lạc Ninh bằng ánh mắt nghiêm túc.
Sở Lạc Ninh khẽ nhướng mày, đây cũng là chuyện anh muốn nói, không ngờ An Hinh Duyệt đã nói ra rồi.
Cô gái của anh, cô9gái mà anh vẫn luôn tự hào, từ đầu đến cuối chưa từng khiến anh phải thất vọng. “Em sẽ không thấy tủi thân chứ? Vì muốn gia nhập với bọn anh mà cố gắng nhiều như thế?” Sở Lạc Ninh khẽ hỏi.
“Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu nha? Anh có dám nói chuyện anh định nói không phải chuyện này không?” An Hinh Duyệt lườm anh một cái.
“Này, gái à, phản ứng của em hơi bị sai rồi đấy, con gái nhà người ta nghe được câu hỏi đau lòng thể thường sẽ hào phóng bảo em không sao đâu, không phải như thế sẽ khiến người con trai cảm thấy xót xa hơn hả?” Sở Lạc Ninh gõ gõ lên đầu vợ mình, đời này e là anh sẽ không thể nào có được một tình yêu bình thường mất.
Cho nên, chuyện này cũng chỉ để nghĩ mà thôi.
An Hinh Duyệt xì một tiếng, tươi cười nói, “Em không hào phóng nói thế thì anh không thương chắc, tưởng em ngốc hả, anh nhắm chú bé gác cổng kia cũng đâu phải một hai ngày, từ ngày đầu tiên anh đối đầu với người ta em đã biết anh nhắm chú bé gác cổng rồi.”
“Ha ha ha, quả nhiên là ở bên anh có khác, tính giác ngộ cao thế.” Sở Lạc Ninh bật cười lớn, “Đúng là anh đã nhắm cậu ta rồi.” Sở Lạc Ninh cũng không định giấu giếm, “Lúc trước anh từng tra thông tin về cậu ta, trước đây cậu ta từng giành quán quân cuộc thi máy tính toàn quốc, chỉ có điều thằng nhóc này không thích học, vào đây thực hiện nghĩa vụ hai năm chắc cũng vì muốn trốn học.”
“Người như vậy có tâm lý phản nghịch mạnh lắm, chắc gì người ta đã đi theo anh.” An Hinh Duyệt nói rất thành thật. “Thế vợ anh để làm gì, nghiên cứu tâm lý học cơ mà nhỉ.” Sở Lạc Ninh tươi cười nói. “Đậu, Sở Lạc Ninh, anh đã đuổi em đi còn bắt em đi tìm người lấp chỗ trống cho anh nữa hả?” An Hinh Duyệt không chịu nổi mà phải buột miệng nói bậy với người đàn ông này, thật là quá đáng! Muốn đánh nhau ghê vậy đó!
Sở Lạc Ninh cười như con mèo trộm được cá, “Ai bảo anh có một người vợ tốt chứ?”
An Hinh Duyệt “hờ” một tiếng, “Đừng gọi vợ quá sớm, anh đã qua ải của bà nội em chưa?”
Chuyện này lại khó xử rồi đây. “Vợ à, anh cảm thấy chúng ta thật sự không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề này nữa, bởi vì có chút phiền phức đấy.” Sở Lạc Ninh nghiêm túc nói, “Đây sẽ là chuyện phiền phức nhất mà anh phải đối mặt từ trước đến giờ.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com