Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-121
Chương 121: ĐỐI MẶT VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN SẮC[7]
An Hinh Duyệt nghe mẹ mình nói như vậy cuối cùng cũng yên tâm một chút, sau đó cô đưa món quà
trong tay cho mẹ mình. “Đây là do Sở Lạc Ninh đặc biệt đi mua đấy, anh ấy còn hỏi bà nội có không ăn được3cái gì hay không nữa.” An Hinh Duyệt nói, sau khi thở dài thì xoay người đi lên lầu. Mà Sở Lạc Ninh ngoài cửa đã bị bà nội An mạnh mẽ ép rời đi, vì sức khỏe của bà cho nên Sở Lạc Ninh cũng không0thể tiếp tục kiên trì nữa. Bà nội An nhìn bóng lưng ngày càng xa của Sở Lạc Ninh liền rụt cái chổi lại, hừ một tiếng rồi xoay người quay về phòng khách.
Mân Hinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ, mẹ cần gì phải thế chứ?”
“Thằng5nhãi này không xứng với cháu gái của mẹ!” Bà nội An vẫn bất mãn nói. Mân Hinh thở dài, chỉ chỉ quà tặng trên bàn: “Biết mẹ bị dị ứng với lạc cho nên Lạc Ninh đặc biệt chọn những loại thuốc bổ không chứa đậu4lạc trong đó đấy.”
“Đó là do cháu gái của mẹ nói chứ gì!” Bà nội An không tin Sở Lạc Ninh lại cẩn thận như vậy, gì thì gì cũng là đàn ông con trai, sao có chuyện tỉ mỉ như thế được.
Mân Hinh nhìn mẹ chồng9của mình một cách bất đắc dĩ, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng của An Hinh Duyệt: “Không phải là con nói đầu, là anh ấy chủ động hỏi con đó! Nếu không thì con cũng quên mất!”
“Con lên nhà ngay cho bà!” Bà nội An trừng mắt với cháu gái của mình rồi chẳng buồn liếc mắt nhìn những món quà trên bàn đã quay người về phòng của mình.
Mân Hinh khẽ nhún vai với con gái của mình rồi ra hiệu bảo con gái lên lầu, đừng ở đây làm mọi người chướng mắt nữa. An Hinh Duyệt về phòng liên khóa cửa lại, sau đó men theo ban công, chui vào phòng của Sở Lạc Ninh, lúc này Sở Lạc Ninh vẫn chưa về đến phòng mình.
****
Sở Lạc Ninh vuốt vuốt mũi quay về nhà, lúc này ba mẹ của anh cũng đã về đến nhà rồi.
Thủy An Lạc nhìn con trai mình một cách bất đắc dĩ.
Sở Lạc Ninh ôm vai mẹ mình, bước vào nhà rồi nói: “Mẹ yên tâm đi, con trai của mẹ không kém cỏi như vậy đâu.”
“Cũng chẳng hiểu giỏi giang ở đâu!” Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng bếp, tay cầm cốc sữa, vừa nhìn là biết mang ra cho Thủy An Lạc rồi.
Sở Lạc Ninh đen mặt nhìn ba ruột của mình. “Thế nào? Vẫn chưa bị đánh đến hỏng mặt à? Đúng là tiếc ghê!” Sở Ninh Dực kéo vợ của mình lại, sau đó lạnh lùng liếc con trai mình một cái. “Ba! Ba nói thật đi, có phải ba đố kỵ với nhan sắc chim sa cá lặn của con đúng không?!” Sở Lạc Ninh cười khẩy, nói.
“Nhan sắc chim sa cá lặn?” Sở Ninh Dực tỏ thái độ như thể anh vừa nghe thấy một câu chuyện hài: “Xét thấy giá trị nhan sắc của mẹ mày thì nhan sắc của mày đã thua xa ba mày cả ngàn dặm rồi! Ba còn cần phải đố kỵ với mày chắc?”
“Phut...”
Thủy An Lạc phun luôn ngụm sữa vừa mới uống được vào miệng ra. Cô bàng hoàng nhìn chồng mình: “Liên quan gì đến em chứ?! Em làm sao chứ? Em cũng đẹp chứ bộ.”
Sở Lạc Ninh kinh hoàng nhìn ba ruột nhà mình, đây chính là mẹ ruột của anh đấy, đổi lại là người phụ nữ khác chắc là bị ba anh chọc cho tức chết rồi.
Sở Lạc Ninh có chút đồng tình nhìn Thủy An Lạc, sau đó phất phất tay: “Con lên phòng đây, con rã rời hết cả người ra rồi.” Thế nhưng lúc Sở Lạc Ninh bước lên lầu thì Sở Ninh Dực liền quăng cho con trai một lọ thuốc. Sở Lạc Ninh bắt lấy, sau đó giật giật khóe môi: “Chỉ có những lúc thế này ba mới là ba ruột của con thôi!”
“Biến lên nhà đi!” Sở Ninh Dực ghét bỏ nhìn con trai.
Sở Lạc Ninh nhận lấy thuốc rồi mới quay người đi lên.
Thủy An Lạc nhíu mày: “Có chuyện gì thế?”
“Làm lính thì trên người có dăm ba vết thương cũng là chuyện bình thường, không có việc gì đâu.” Sở Ninh Dực cái nhìn cốc sữa trên tay: “Uống mau đi còn đi nghỉ ngơi, có việc gì thì để mai lại nói.”
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, uống xong mới theo Sở Ninh Dực lên nhà. Sở Lạc Ninh vừa xoay cổ của mình vừa đi vào phòng, sau đó liền thấy An Hinh Duyệt đang dựa vào giường của mình đọc sách. Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn về phía cửa sổ rồi đưa tay đóng cửa sổ lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt nghe mẹ mình nói như vậy cuối cùng cũng yên tâm một chút, sau đó cô đưa món quà
trong tay cho mẹ mình. “Đây là do Sở Lạc Ninh đặc biệt đi mua đấy, anh ấy còn hỏi bà nội có không ăn được3cái gì hay không nữa.” An Hinh Duyệt nói, sau khi thở dài thì xoay người đi lên lầu. Mà Sở Lạc Ninh ngoài cửa đã bị bà nội An mạnh mẽ ép rời đi, vì sức khỏe của bà cho nên Sở Lạc Ninh cũng không0thể tiếp tục kiên trì nữa. Bà nội An nhìn bóng lưng ngày càng xa của Sở Lạc Ninh liền rụt cái chổi lại, hừ một tiếng rồi xoay người quay về phòng khách.
Mân Hinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ, mẹ cần gì phải thế chứ?”
“Thằng5nhãi này không xứng với cháu gái của mẹ!” Bà nội An vẫn bất mãn nói. Mân Hinh thở dài, chỉ chỉ quà tặng trên bàn: “Biết mẹ bị dị ứng với lạc cho nên Lạc Ninh đặc biệt chọn những loại thuốc bổ không chứa đậu4lạc trong đó đấy.”
“Đó là do cháu gái của mẹ nói chứ gì!” Bà nội An không tin Sở Lạc Ninh lại cẩn thận như vậy, gì thì gì cũng là đàn ông con trai, sao có chuyện tỉ mỉ như thế được.
Mân Hinh nhìn mẹ chồng9của mình một cách bất đắc dĩ, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng của An Hinh Duyệt: “Không phải là con nói đầu, là anh ấy chủ động hỏi con đó! Nếu không thì con cũng quên mất!”
“Con lên nhà ngay cho bà!” Bà nội An trừng mắt với cháu gái của mình rồi chẳng buồn liếc mắt nhìn những món quà trên bàn đã quay người về phòng của mình.
Mân Hinh khẽ nhún vai với con gái của mình rồi ra hiệu bảo con gái lên lầu, đừng ở đây làm mọi người chướng mắt nữa. An Hinh Duyệt về phòng liên khóa cửa lại, sau đó men theo ban công, chui vào phòng của Sở Lạc Ninh, lúc này Sở Lạc Ninh vẫn chưa về đến phòng mình.
****
Sở Lạc Ninh vuốt vuốt mũi quay về nhà, lúc này ba mẹ của anh cũng đã về đến nhà rồi.
Thủy An Lạc nhìn con trai mình một cách bất đắc dĩ.
Sở Lạc Ninh ôm vai mẹ mình, bước vào nhà rồi nói: “Mẹ yên tâm đi, con trai của mẹ không kém cỏi như vậy đâu.”
“Cũng chẳng hiểu giỏi giang ở đâu!” Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng bếp, tay cầm cốc sữa, vừa nhìn là biết mang ra cho Thủy An Lạc rồi.
Sở Lạc Ninh đen mặt nhìn ba ruột của mình. “Thế nào? Vẫn chưa bị đánh đến hỏng mặt à? Đúng là tiếc ghê!” Sở Ninh Dực kéo vợ của mình lại, sau đó lạnh lùng liếc con trai mình một cái. “Ba! Ba nói thật đi, có phải ba đố kỵ với nhan sắc chim sa cá lặn của con đúng không?!” Sở Lạc Ninh cười khẩy, nói.
“Nhan sắc chim sa cá lặn?” Sở Ninh Dực tỏ thái độ như thể anh vừa nghe thấy một câu chuyện hài: “Xét thấy giá trị nhan sắc của mẹ mày thì nhan sắc của mày đã thua xa ba mày cả ngàn dặm rồi! Ba còn cần phải đố kỵ với mày chắc?”
“Phut...”
Thủy An Lạc phun luôn ngụm sữa vừa mới uống được vào miệng ra. Cô bàng hoàng nhìn chồng mình: “Liên quan gì đến em chứ?! Em làm sao chứ? Em cũng đẹp chứ bộ.”
Sở Lạc Ninh kinh hoàng nhìn ba ruột nhà mình, đây chính là mẹ ruột của anh đấy, đổi lại là người phụ nữ khác chắc là bị ba anh chọc cho tức chết rồi.
Sở Lạc Ninh có chút đồng tình nhìn Thủy An Lạc, sau đó phất phất tay: “Con lên phòng đây, con rã rời hết cả người ra rồi.” Thế nhưng lúc Sở Lạc Ninh bước lên lầu thì Sở Ninh Dực liền quăng cho con trai một lọ thuốc. Sở Lạc Ninh bắt lấy, sau đó giật giật khóe môi: “Chỉ có những lúc thế này ba mới là ba ruột của con thôi!”
“Biến lên nhà đi!” Sở Ninh Dực ghét bỏ nhìn con trai.
Sở Lạc Ninh nhận lấy thuốc rồi mới quay người đi lên.
Thủy An Lạc nhíu mày: “Có chuyện gì thế?”
“Làm lính thì trên người có dăm ba vết thương cũng là chuyện bình thường, không có việc gì đâu.” Sở Ninh Dực cái nhìn cốc sữa trên tay: “Uống mau đi còn đi nghỉ ngơi, có việc gì thì để mai lại nói.”
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, uống xong mới theo Sở Ninh Dực lên nhà. Sở Lạc Ninh vừa xoay cổ của mình vừa đi vào phòng, sau đó liền thấy An Hinh Duyệt đang dựa vào giường của mình đọc sách. Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn về phía cửa sổ rồi đưa tay đóng cửa sổ lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook