Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-123
Chương 123: ĐỐI MẶT VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN SẮC[9]
“Nhớ kỹ là tốt rồi.” Thủy An Lạc nói rồi đóng cửa lại.
Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi, nằm xuống giường. Mà lúc này, bên ngoài cửa sổ, An Hinh Duyệt vẫn chưa kịp trở về phòng mình, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai mẹ con họ. Cô cứ tưởng rằng Sở Lạc Ninh không hề bị thương. Cô cứ tưởng rằng không có gì mà anh không thể làm được. Thế nhưng lúc này An Hinh Duyệt mới nhận ra, những kiên cường3độ của Sở Lạc Ninh đều do anh cố tỏ vẻ mà ra, để họ không cần lo lắng. Trong trận chiến với Chó Vàng lần đó, sao anh có thể không bị thương được. Vậy mà cô lại chẳng hề phát hiện ra. An Hinh Duyệt quay trở lại gian phòng của mình, bà nội đã được mẹ cô khuyên về phòng nghỉ ngơi. Cô thầm nghĩ, bản thân vẫn luôn một lòng muốn kề vai chiến đấu với anh rốt cuộc là đúng hay sai?
Cô chưa0từng phủ nhận rằng cô sùng bái Sở Lạc Ninh cho nên mới nghĩ đến chuyện muốn kề vai sát cánh với anh.
Thế nhưng chính Sở Lạc Ninh đã từng nói, anh không cần sự sùng bái của cô, anh chỉ cần tình yêu của cô mà thôi.
Hình như cô bắt đầu trở nên mờ mịt rồi. An Hinh Duyệt nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn với lấy di động, cô cần một người để tâm sự. [Kẹo bông gòn: Cảm giác của em đối với Sở5Húc Ninh là gì?]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: ??] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Cảm giác gì cơ? Cảm giác cuối cùng cũng chờ được anh.]
[Kẹo bông gòn: Là yêu? Hay là sùng bái?] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Yêu?] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: sùng bái!] [Kẹo bông gòn: Sùng bái?!] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Đúng thế. Từ nhỏ em đã sùng bái anh ấy rồi,4cho nên em cảm thấy em sung bái anh ấy nhiều hơn, nhưng cảm giác sùng bái này không giống cảm giác sùng bái bình thường.]
[Kẹo bông gòn: Nói như vậy nghĩa là sao?] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Lúc chúng ta còn đi học, gặp được một người học giỏi cũng sẽ có cảm giác sùng bái đối phương đó thôi! Cũng có thể đem cảm giác sùng bái ấy trở thành thích, nhưng kiểu sùng bái này không bao gồm cả chuyện9chị để ý xem người ra có ăn no hay không, có lạnh hay không, có nóng hay không, chị sẽ không để tâm đến những phương diện sinh hoạt của đối phương, cái mà chị sùng bái chính là hào quang, là thành tựu của người đó.] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Nhưng mà đối với Sở Húc Ninh thì khác, em sùng bái anh ấy, không phải là sự sùng bái bình thường, mà là em muốn được chạm đến cuộc sống của anh ấy, làm những việc mà anh ấy không giỏi cho anh ấy. Nhưng mà em vẫn sẽ sùng bái những gì mà anh ấy có, em sẽ ghen tị, sẽ hâm mộ với những điều mà em không thể đạt đến.
[Kẹo bông gòn: Chị không biết.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Hiện giờ chị đã có thể kề vai với anh Lạc Ninh rồi, nhưng chị có thấy vui vẻ không?
[Kẹo bông gòn: Không.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Có câu trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, chị Miên Miên, thật ra tự chị đã đi một cái vòng dở hơi đấy, sùng bái có thể biến thành yêu, thế nhưng không phải bất cứ kiểu sùng bái nào cũng là yêu.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Kẹo bông gòn: Mẹ của chị nói, chị không phân biệt được sùng bái và yêu, có lẽ sự sùng bái của chị đã vượt quá cả tình yêu của chị dành cho anh ấy mất rồi.] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Đó đúng là một câu chuyện buồn] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Nhưng mà đó cũng là câu chuyện buồn do anh Lạc Ninh nuông chiều mà ra.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Chị Miên Miên, sùng bái không phải là yêu! Chị khác với Tiểu Bất Điểm, tuy rằng bình thường em ấy rất tùy tiện nhưng thực chất nội tâm lại rất yếu đuối, chị thì trước nay vẫn ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực chất trong lòng lại nhất quyết không chịu thua, cho nên chị mới muốn dùng thực lực để nói cho mọi người biết, chị có thể đứng bên cạnh anh ấy.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Nhưng chị lại quên mất một việc, hạnh phúc của chị liên quan gì đến người khác cơ chứ?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Nhớ kỹ là tốt rồi.” Thủy An Lạc nói rồi đóng cửa lại.
Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi, nằm xuống giường. Mà lúc này, bên ngoài cửa sổ, An Hinh Duyệt vẫn chưa kịp trở về phòng mình, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai mẹ con họ. Cô cứ tưởng rằng Sở Lạc Ninh không hề bị thương. Cô cứ tưởng rằng không có gì mà anh không thể làm được. Thế nhưng lúc này An Hinh Duyệt mới nhận ra, những kiên cường3độ của Sở Lạc Ninh đều do anh cố tỏ vẻ mà ra, để họ không cần lo lắng. Trong trận chiến với Chó Vàng lần đó, sao anh có thể không bị thương được. Vậy mà cô lại chẳng hề phát hiện ra. An Hinh Duyệt quay trở lại gian phòng của mình, bà nội đã được mẹ cô khuyên về phòng nghỉ ngơi. Cô thầm nghĩ, bản thân vẫn luôn một lòng muốn kề vai chiến đấu với anh rốt cuộc là đúng hay sai?
Cô chưa0từng phủ nhận rằng cô sùng bái Sở Lạc Ninh cho nên mới nghĩ đến chuyện muốn kề vai sát cánh với anh.
Thế nhưng chính Sở Lạc Ninh đã từng nói, anh không cần sự sùng bái của cô, anh chỉ cần tình yêu của cô mà thôi.
Hình như cô bắt đầu trở nên mờ mịt rồi. An Hinh Duyệt nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn với lấy di động, cô cần một người để tâm sự. [Kẹo bông gòn: Cảm giác của em đối với Sở5Húc Ninh là gì?]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: ??] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Cảm giác gì cơ? Cảm giác cuối cùng cũng chờ được anh.]
[Kẹo bông gòn: Là yêu? Hay là sùng bái?] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Yêu?] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: sùng bái!] [Kẹo bông gòn: Sùng bái?!] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Đúng thế. Từ nhỏ em đã sùng bái anh ấy rồi,4cho nên em cảm thấy em sung bái anh ấy nhiều hơn, nhưng cảm giác sùng bái này không giống cảm giác sùng bái bình thường.]
[Kẹo bông gòn: Nói như vậy nghĩa là sao?] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Lúc chúng ta còn đi học, gặp được một người học giỏi cũng sẽ có cảm giác sùng bái đối phương đó thôi! Cũng có thể đem cảm giác sùng bái ấy trở thành thích, nhưng kiểu sùng bái này không bao gồm cả chuyện9chị để ý xem người ra có ăn no hay không, có lạnh hay không, có nóng hay không, chị sẽ không để tâm đến những phương diện sinh hoạt của đối phương, cái mà chị sùng bái chính là hào quang, là thành tựu của người đó.] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Nhưng mà đối với Sở Húc Ninh thì khác, em sùng bái anh ấy, không phải là sự sùng bái bình thường, mà là em muốn được chạm đến cuộc sống của anh ấy, làm những việc mà anh ấy không giỏi cho anh ấy. Nhưng mà em vẫn sẽ sùng bái những gì mà anh ấy có, em sẽ ghen tị, sẽ hâm mộ với những điều mà em không thể đạt đến.
[Kẹo bông gòn: Chị không biết.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Hiện giờ chị đã có thể kề vai với anh Lạc Ninh rồi, nhưng chị có thấy vui vẻ không?
[Kẹo bông gòn: Không.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Có câu trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, chị Miên Miên, thật ra tự chị đã đi một cái vòng dở hơi đấy, sùng bái có thể biến thành yêu, thế nhưng không phải bất cứ kiểu sùng bái nào cũng là yêu.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Kẹo bông gòn: Mẹ của chị nói, chị không phân biệt được sùng bái và yêu, có lẽ sự sùng bái của chị đã vượt quá cả tình yêu của chị dành cho anh ấy mất rồi.] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Đó đúng là một câu chuyện buồn] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Nhưng mà đó cũng là câu chuyện buồn do anh Lạc Ninh nuông chiều mà ra.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Chị Miên Miên, sùng bái không phải là yêu! Chị khác với Tiểu Bất Điểm, tuy rằng bình thường em ấy rất tùy tiện nhưng thực chất nội tâm lại rất yếu đuối, chị thì trước nay vẫn ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực chất trong lòng lại nhất quyết không chịu thua, cho nên chị mới muốn dùng thực lực để nói cho mọi người biết, chị có thể đứng bên cạnh anh ấy.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Nhưng chị lại quên mất một việc, hạnh phúc của chị liên quan gì đến người khác cơ chứ?]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com