Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-124
Chương 124: ĐỐI MẶT VỚI NGUY CƠ BỊ HỦY HOẠI NHAN SẮC[10]
An Hinh Duyệt nhìn dòng chữ cuối cùng trên điện thoại, ôm lấy hai chân của mình, lúc này cô đã hiểu được một chút rằng ngay từ đầu cô đã đi nhầm đường, cho nên cô với Sở Lạc Ninh mới phí hoài3nhiều năm như vậy.
Có lẽ anh đã hiểu rõ từ lâu, nhưng anh lại vẫn luôn dung túng cho cô, chờ đến khi cô có thể tự mình hiểu ra. Tên ngốc này... [Kẹo bông gòn: Nhưng bây giờ bà nội của chị không0đồng ý cho bọn chị ở bên nhau.] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Ha, thật đáng thương, may mà bà nội của em vốn chẳng để tâm em sống chết như thế nào.]
[Kẹo bông gòn: Niệm Niệm!]
[Sư Tiểu Niệm là5một kẻ ngốc may mắn: Ha ha ha, em đùa thôi, chị cứ nói thẳng với bà nội của chị rằng chị
mang thai đứa con của anh Lạc Ninh rồi. Em thấy có nhiều kịch bản viết như vậy lắm, trăm lần hiệu quả4cả trăm.]
[Kẹo bông gòn: Sét đánh chết rồi.].
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Ha ha ha ha, trăm lần hiệu quả cả trăm đó! Em thề! Chị cứ thử một chút mà xem, con gái của em lại quấy rồi, em9đi xem con bé đã!] An Hinh Duyệt nhìn chằm chằm di động của mình rồi nằm thẳng ra giường, mang thai sao?
Mang thai qua đường không khí à?
An Hinh Duyệt ra sức cho mái tóc của mình, suýt nữa thì cô đã hét lên, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Vậy nên vào sáng sớm ngày hôm sau, Sở Lạc Ninh đang ngủ liền cảm thấy có gì đó khác thường. Vừa mở mắt liền thấy An Hinh Duyệt đang ngồi chồm hổm tại mép giường của mình, anh giật mình hô một tiếng, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
“Này, gái à, em làm gì thế hả?” Sở Lạc Ninh thở dài một cái rồi đưa tay bóp bóp trán của mình, sau đó nhìn An Hinh Duyệt trèo lên giường. Không khí buổi sáng vẫn có chút lành lạnh nên Sở Lạc Ninh kéo chăn, kéo người nào đó vào lòng mình: “Làm sao thế? Sao dậy sớm thế này?” Sở Lạc Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới năm giờ mà, chẳng lẽ cô nhóc này chưa ngủ sao?
An Hinh Duyệt vòng tay ôm lấy hồng của Sở Lạc Ninh rồi buồn bực nói: “Hay em nói với bà nội em là em có thai rồi nhé.”
“Phụt... khụ khụ khụ...” Sở Lạc Ninh bị cái giọng buồn buồn này của cô hù cho tỉnh cả ngủ, anh vội vàng ngồi dậy nhưng vẫn không quên dùng chăn cuốn cô gái cũng ngồi dậy theo lại.
“Cô gái, gái à, chúng ta bình tĩnh lại một chút đã, chuyện này không thể nói lung tung được đầu!” Sở Lạc Ninh nói, ánh mắt còn nhìn về phía bụng của cô.
Đứa bé...
Hình như là một sự tồn tại rất tốt đẹp.
“Nhưng mà với tình hình hiện tại thì đến bao giờ mới được chứ?” “Em mà nói như vậy thì chắc chắn anh sẽ bị bà nội của em đánh xuống mười tám tầng địa ngục đấy, vĩnh viễn không được siêu sinh luôn đấy! Cô gái à, chúng ta phải bình tĩnh vào.” Sở Lạc Ninh đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang phồng lên của cô: “Việc này anh đã nói là anh sẽ giải quyết rồi, anh sẽ giải quyết được, em đừng làm loạn, anh nhất định sẽ cưới được em, anh thế đấy!”
An Hinh Duyệt nghe vậy chỉ im lặng cúi đầu.
Sở Lạc Ninh khẽ cười: “Em sốt ruột muốn gả cho anh như vậy sao?” “Ai muốn gả cho anh chứ?” Hai má của An Hinh Duyệt hơi hồng lên, lúc đang định bỏ đi thì bị Sở Lạc Ninh kéo lại, đè xuống giường, kéo chăn chùm hai người lại. “Mặc dù bây giờ không thể có em bé được nhưng vẫn có thể làm vài công tác huấn luyện!”
Công tác huấn luyện...
An Hinh Duyệt nhịn không được giật giật khóe miệng của mình, sao cứ có cảm giác tự dâng mình tới cửa là thế nào?
“Chờ đã... chờ đã...” An Hinh Duyệt đột nhiên kêu lên. “Không chờ được nữa rồi!” Sở Lạc Ninh buồn bực nói một câu.
Cô ngốc này không biết rằng không được trêu chọc đàn ông lúc sáng sớm hay sao? Đến lúc này rồi mà anh còn có thể nhịn được thì Sở Lạc Ninh này không phải là đàn ông nữa mà là thần thánh luôn rồi. An Hinh Duyệt ôm lấy khuôn mặt của ai đó, bầu không khí trong chăn dần trở nên khô nóng. Cô nghĩ chắc mặt cô lúc này đã đỏ bừng lên rồi. Đây chính là người đàn ông đã ở bên cô từ lúc cô sinh ra, là người mà cô đã xác định từ lâu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt nhìn dòng chữ cuối cùng trên điện thoại, ôm lấy hai chân của mình, lúc này cô đã hiểu được một chút rằng ngay từ đầu cô đã đi nhầm đường, cho nên cô với Sở Lạc Ninh mới phí hoài3nhiều năm như vậy.
Có lẽ anh đã hiểu rõ từ lâu, nhưng anh lại vẫn luôn dung túng cho cô, chờ đến khi cô có thể tự mình hiểu ra. Tên ngốc này... [Kẹo bông gòn: Nhưng bây giờ bà nội của chị không0đồng ý cho bọn chị ở bên nhau.] [Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Ha, thật đáng thương, may mà bà nội của em vốn chẳng để tâm em sống chết như thế nào.]
[Kẹo bông gòn: Niệm Niệm!]
[Sư Tiểu Niệm là5một kẻ ngốc may mắn: Ha ha ha, em đùa thôi, chị cứ nói thẳng với bà nội của chị rằng chị
mang thai đứa con của anh Lạc Ninh rồi. Em thấy có nhiều kịch bản viết như vậy lắm, trăm lần hiệu quả4cả trăm.]
[Kẹo bông gòn: Sét đánh chết rồi.].
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc may mắn: Ha ha ha ha, trăm lần hiệu quả cả trăm đó! Em thề! Chị cứ thử một chút mà xem, con gái của em lại quấy rồi, em9đi xem con bé đã!] An Hinh Duyệt nhìn chằm chằm di động của mình rồi nằm thẳng ra giường, mang thai sao?
Mang thai qua đường không khí à?
An Hinh Duyệt ra sức cho mái tóc của mình, suýt nữa thì cô đã hét lên, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Vậy nên vào sáng sớm ngày hôm sau, Sở Lạc Ninh đang ngủ liền cảm thấy có gì đó khác thường. Vừa mở mắt liền thấy An Hinh Duyệt đang ngồi chồm hổm tại mép giường của mình, anh giật mình hô một tiếng, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
“Này, gái à, em làm gì thế hả?” Sở Lạc Ninh thở dài một cái rồi đưa tay bóp bóp trán của mình, sau đó nhìn An Hinh Duyệt trèo lên giường. Không khí buổi sáng vẫn có chút lành lạnh nên Sở Lạc Ninh kéo chăn, kéo người nào đó vào lòng mình: “Làm sao thế? Sao dậy sớm thế này?” Sở Lạc Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, vẫn chưa tới năm giờ mà, chẳng lẽ cô nhóc này chưa ngủ sao?
An Hinh Duyệt vòng tay ôm lấy hồng của Sở Lạc Ninh rồi buồn bực nói: “Hay em nói với bà nội em là em có thai rồi nhé.”
“Phụt... khụ khụ khụ...” Sở Lạc Ninh bị cái giọng buồn buồn này của cô hù cho tỉnh cả ngủ, anh vội vàng ngồi dậy nhưng vẫn không quên dùng chăn cuốn cô gái cũng ngồi dậy theo lại.
“Cô gái, gái à, chúng ta bình tĩnh lại một chút đã, chuyện này không thể nói lung tung được đầu!” Sở Lạc Ninh nói, ánh mắt còn nhìn về phía bụng của cô.
Đứa bé...
Hình như là một sự tồn tại rất tốt đẹp.
“Nhưng mà với tình hình hiện tại thì đến bao giờ mới được chứ?” “Em mà nói như vậy thì chắc chắn anh sẽ bị bà nội của em đánh xuống mười tám tầng địa ngục đấy, vĩnh viễn không được siêu sinh luôn đấy! Cô gái à, chúng ta phải bình tĩnh vào.” Sở Lạc Ninh đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang phồng lên của cô: “Việc này anh đã nói là anh sẽ giải quyết rồi, anh sẽ giải quyết được, em đừng làm loạn, anh nhất định sẽ cưới được em, anh thế đấy!”
An Hinh Duyệt nghe vậy chỉ im lặng cúi đầu.
Sở Lạc Ninh khẽ cười: “Em sốt ruột muốn gả cho anh như vậy sao?” “Ai muốn gả cho anh chứ?” Hai má của An Hinh Duyệt hơi hồng lên, lúc đang định bỏ đi thì bị Sở Lạc Ninh kéo lại, đè xuống giường, kéo chăn chùm hai người lại. “Mặc dù bây giờ không thể có em bé được nhưng vẫn có thể làm vài công tác huấn luyện!”
Công tác huấn luyện...
An Hinh Duyệt nhịn không được giật giật khóe miệng của mình, sao cứ có cảm giác tự dâng mình tới cửa là thế nào?
“Chờ đã... chờ đã...” An Hinh Duyệt đột nhiên kêu lên. “Không chờ được nữa rồi!” Sở Lạc Ninh buồn bực nói một câu.
Cô ngốc này không biết rằng không được trêu chọc đàn ông lúc sáng sớm hay sao? Đến lúc này rồi mà anh còn có thể nhịn được thì Sở Lạc Ninh này không phải là đàn ông nữa mà là thần thánh luôn rồi. An Hinh Duyệt ôm lấy khuôn mặt của ai đó, bầu không khí trong chăn dần trở nên khô nóng. Cô nghĩ chắc mặt cô lúc này đã đỏ bừng lên rồi. Đây chính là người đàn ông đã ở bên cô từ lúc cô sinh ra, là người mà cô đã xác định từ lâu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook