Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-125
Chương 125: ANH SỞ NÓI: ĐÁM NÀY ĐIÊN HẾT RỒI [1]
Trong bóng tối, An Hinh Duyệt chăm chú nhìn người đàn ông bên trên mình, chính người này đã nắm tay cô khi cô bước những bước chân đầu tiên, là bàn tay ấy đã nắm lấy tay cô mỗi lần họ đi học, đưa
cô đến lớp, là người này luôn đứng phía sau phòng học mỗi lần cô không vui, để cô chỉ cần xoay người là có thể trông thấy anh.
Lúc còn nhỏ, cô và anh ở bên nhau như hình với bóng,3sau đó anh rời đi nhưng anh để lại cho cô một lá thư, chỉ riêng lá thư ấy thôi cũng đủ để cô kiên trì suốt thời niên thiếu để chờ anh quay về.
Sau này, họ bất đồng quan điểm, lần này là cô rời đi, nhưng anh vẫn cứ dung túng cho cô, anh không chịu tiến về phía trước chỉ để đợi cô gái bốc đồng là cô trở về. An Hinh Duyệt từng nói anh không hiểu cô, không tin cô,0thế nhưng Sở Lạc Ninh vẫn luôn dùng cách của riêng anh để bảo vệ cô, che chở cho cô.
Cho nên, nói cho cùng thì người bốc đồng cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
“Sở Lạc Ninh, anh có đồng ý cưới em không?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng hỏi một câu, trong thanh âm còn có chút run rẩy như thể cô đang sợ bị từ chối.
Sở Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi5xinh đẹp của cô: “Mấy chuyện như cầu hôn thế này hắn nên để con trai làm mới đúng chứ.”
Hai đôi môi tiếp xúc với nhau liền không có cách nào rời ra. “Sao mới sáng sớm mà Miên Miên đã không ở trong phòng rồi! Không phải lại đi tìm thằng nhóc họ Sở kia rồi đấy chứ?!!”
Giọng của bà nội An đột nhiên vang lên từ ban công nhà bên cạnh.
Sở Lạc Ninh lập tức nằm sấp trên người An Hinh Duyệt, tất4cả ái muộn lập tức tan biến sạch.
Bà chắc chắn là bà nội ruột của cháu.
Lúc này An Hinh Duyệt chỉ hận không thể đập đầu một cái tự tử luôn cho rồi. Bây giờ mới có năm giờ sáng thôi mà, sao bà nội của cô lại dậy sớm như thế chứ?
Mọi người đều nói người già ngủ ít, xem ra chuyện này là thật rồi. “Hay là không đi nữa! Cứ để bà nội em tới luôn đi!” An Hinh Duyệt có chút9tức giận nói.
Sở Lạc Ninh cố nhịn cảm giác khó nói thành lời trên người mình rồi kéo An Hinh Duyệt đứng dậy: “Bà cô của tôi ơi, em chưa cho anh chút ấn tượng tốt với, mau về đi, không lát nữa bà nội em vào đấy.”
Vừa rồi An Hinh Duyệt cũng chỉ nói vậy thôi, chứ nhỡ mà để bà giận rồi xảy ra chuyện gì chắc cô sẽ mắc tội lớn mất.
Sở Lạc Ninh kéo An Hinh Duyệt đứng dậy, sau đó tiễn cô ra ngoài cửa sổ, nhìn cô bước từng bước cẩn thận rời đi, anh liền thâm quyết định, không thể để việc này tiếp tục như vậy được nữa, nhất định phải nhanh chóng giải quyết, nếu không... đến bao giờ mới cưới được cô nhóc kia cơ chứ! Sau khi An Hinh Duyệt quay về phòng mình, Sở Lạc Ninh đóng cửa sổ lại, kéo rèm thật kỹ rồi nằm xuống giường... đếm cừu!
Nếu không mau cưới được vợ về, chắc ngày anh “phế” không còn xa nữa rồi.
Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại, nghe tiếng mẹ mình ra đón bà nội An, còn nói rằng Miên Miên không tới đây, xem ra mọi người đều thống nhất chung một ý kiến về chuyện cửa sổ rồi.
“Bảo Bối! Bảo Bối! Con dậy chưa?” Thủy An Lạc ở bên ngoài ý tứ gõ cửa.
Sở Lạc Ninh đáp một tiếng đậm giọng ngái ngủ, sau đó vén chặn bước xuống giường, hơn nữa vén chăn rồi cũng không giấu được tình trạng hiện tại của anh nên anh mới đi ra mở cửa, thậm chí còn ngáp một cái, nói: “Mẹ, mới sớm như vậy... bà nội!” Sở Lạc Ninh tỏ vẻ khó hiểu mà nhìn bà nội An.
Bà nội An không thèm để ý đến Sở Lạc Ninh mà lướt qua anh, nhìn vào phòng của anh.
Sở Lạc Ninh rất rộng rãi nhường đường để bà nội An nhìn rõ phòng mình hơn, sau đó dùng một vẻ mặt vô tội nhìn bà nội An rồi hỏi: “Bà nội, có chuyện gì thế ạ?”
Bà nội An nhìn căn phòng thật sự không giấu người nào, lại không thể kiểm tra phòng tắm nhà người ta. Bà nhìn Sở Lạc Ninh, trông thể nào cũng giống dáng vẻ vừa mới ngủ dậy, xem ra cháu gái của bà thật sự không qua bên này rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Trong bóng tối, An Hinh Duyệt chăm chú nhìn người đàn ông bên trên mình, chính người này đã nắm tay cô khi cô bước những bước chân đầu tiên, là bàn tay ấy đã nắm lấy tay cô mỗi lần họ đi học, đưa
cô đến lớp, là người này luôn đứng phía sau phòng học mỗi lần cô không vui, để cô chỉ cần xoay người là có thể trông thấy anh.
Lúc còn nhỏ, cô và anh ở bên nhau như hình với bóng,3sau đó anh rời đi nhưng anh để lại cho cô một lá thư, chỉ riêng lá thư ấy thôi cũng đủ để cô kiên trì suốt thời niên thiếu để chờ anh quay về.
Sau này, họ bất đồng quan điểm, lần này là cô rời đi, nhưng anh vẫn cứ dung túng cho cô, anh không chịu tiến về phía trước chỉ để đợi cô gái bốc đồng là cô trở về. An Hinh Duyệt từng nói anh không hiểu cô, không tin cô,0thế nhưng Sở Lạc Ninh vẫn luôn dùng cách của riêng anh để bảo vệ cô, che chở cho cô.
Cho nên, nói cho cùng thì người bốc đồng cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
“Sở Lạc Ninh, anh có đồng ý cưới em không?” An Hinh Duyệt đột nhiên mở miệng hỏi một câu, trong thanh âm còn có chút run rẩy như thể cô đang sợ bị từ chối.
Sở Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi5xinh đẹp của cô: “Mấy chuyện như cầu hôn thế này hắn nên để con trai làm mới đúng chứ.”
Hai đôi môi tiếp xúc với nhau liền không có cách nào rời ra. “Sao mới sáng sớm mà Miên Miên đã không ở trong phòng rồi! Không phải lại đi tìm thằng nhóc họ Sở kia rồi đấy chứ?!!”
Giọng của bà nội An đột nhiên vang lên từ ban công nhà bên cạnh.
Sở Lạc Ninh lập tức nằm sấp trên người An Hinh Duyệt, tất4cả ái muộn lập tức tan biến sạch.
Bà chắc chắn là bà nội ruột của cháu.
Lúc này An Hinh Duyệt chỉ hận không thể đập đầu một cái tự tử luôn cho rồi. Bây giờ mới có năm giờ sáng thôi mà, sao bà nội của cô lại dậy sớm như thế chứ?
Mọi người đều nói người già ngủ ít, xem ra chuyện này là thật rồi. “Hay là không đi nữa! Cứ để bà nội em tới luôn đi!” An Hinh Duyệt có chút9tức giận nói.
Sở Lạc Ninh cố nhịn cảm giác khó nói thành lời trên người mình rồi kéo An Hinh Duyệt đứng dậy: “Bà cô của tôi ơi, em chưa cho anh chút ấn tượng tốt với, mau về đi, không lát nữa bà nội em vào đấy.”
Vừa rồi An Hinh Duyệt cũng chỉ nói vậy thôi, chứ nhỡ mà để bà giận rồi xảy ra chuyện gì chắc cô sẽ mắc tội lớn mất.
Sở Lạc Ninh kéo An Hinh Duyệt đứng dậy, sau đó tiễn cô ra ngoài cửa sổ, nhìn cô bước từng bước cẩn thận rời đi, anh liền thâm quyết định, không thể để việc này tiếp tục như vậy được nữa, nhất định phải nhanh chóng giải quyết, nếu không... đến bao giờ mới cưới được cô nhóc kia cơ chứ! Sau khi An Hinh Duyệt quay về phòng mình, Sở Lạc Ninh đóng cửa sổ lại, kéo rèm thật kỹ rồi nằm xuống giường... đếm cừu!
Nếu không mau cưới được vợ về, chắc ngày anh “phế” không còn xa nữa rồi.
Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại, nghe tiếng mẹ mình ra đón bà nội An, còn nói rằng Miên Miên không tới đây, xem ra mọi người đều thống nhất chung một ý kiến về chuyện cửa sổ rồi.
“Bảo Bối! Bảo Bối! Con dậy chưa?” Thủy An Lạc ở bên ngoài ý tứ gõ cửa.
Sở Lạc Ninh đáp một tiếng đậm giọng ngái ngủ, sau đó vén chặn bước xuống giường, hơn nữa vén chăn rồi cũng không giấu được tình trạng hiện tại của anh nên anh mới đi ra mở cửa, thậm chí còn ngáp một cái, nói: “Mẹ, mới sớm như vậy... bà nội!” Sở Lạc Ninh tỏ vẻ khó hiểu mà nhìn bà nội An.
Bà nội An không thèm để ý đến Sở Lạc Ninh mà lướt qua anh, nhìn vào phòng của anh.
Sở Lạc Ninh rất rộng rãi nhường đường để bà nội An nhìn rõ phòng mình hơn, sau đó dùng một vẻ mặt vô tội nhìn bà nội An rồi hỏi: “Bà nội, có chuyện gì thế ạ?”
Bà nội An nhìn căn phòng thật sự không giấu người nào, lại không thể kiểm tra phòng tắm nhà người ta. Bà nhìn Sở Lạc Ninh, trông thể nào cũng giống dáng vẻ vừa mới ngủ dậy, xem ra cháu gái của bà thật sự không qua bên này rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com