Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-129
Chương 129: ANH SỞ NÓI: ĐÁM NÀY ĐIÊN HẾT RỒI [5]
An Hinh Duyệt hơi hé miệng, lúc muốn nói gì đó liền bị ba ruột của mình đá một cái: “Nếu ba mẹ thấy ngon thì ăn nhiều một chút, con thấy bữa sáng hôm nay nấu cũng nhiều đấy ạ.”
An Hinh Duyệt không hiểu rõ ý tứ của ba mình, nhưng cô biết ba cô có ý bảo cô ngậm miệng lại.
Hôm nay bà nội An cũng ăn được kha khá, chờ đến khi cả3nhà ăn no nê đâu vào đấy rồi, An Phong Dương chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Bữa sáng ngày hôm nay là do thằng nhóc Sở gia cố tình qua đây nấu đấy ạ! Miên Miên thích ăn cơm do thằng bé nấu nên bọn con thân làm ba mẹ cũng chỉ đành đứng dịch sang một bên thôi.”
Sau đó...
An Hinh Duyệt thấy sắc mặt bà nội của mình đột nhiên thay đổi, đúng vẻ0chỉ hận muốn nôn hết cái chỗ vừa ăn ra mà không thể nên được. Cô bỗng thấy thật tôn sùng ba mình. Vừa rồi nếu như cô mà nói chắc bà sẽ không thèm ăn cơm nữa mất, nhưng giờ ăn xong rồi, chẳng lẽ còn nhổ ra được nữa chắc?
“Sở Lạc Ninh chỉ sợ mẹ thấy nó rồi không buồn ăn sáng nữa cho nên làm cơm xong đã đi luôn rồi, bận rộn5nguyên cả buổi sáng sớm, ngay cả canh cũng chưa được ăn một ngụm.” Mân Hinh nhìn mẹ chồng của mình, nói.
Lúc này bà nội An cũng cứng họng, tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Ông nội An nhìn mọi người rồi cười ha hả. Người trong nhà này đều hướng về thằng nhãi kia rồi, một mình bà già này còn có thể khởi nghĩa được hay sao? “Như vậy thì sau này chuyện4ăn uống của Miên Miên không cần phải lo nữa rồi.” Ông nội An cười nói: “Tay nghề tốt lắm, hai đứa đều bận rộn cả, có một người rảnh rỗi làm cơm cũng không tệ.” “Có cái gì mà tốt! Quan trọng là chúng nó có thời gian rảnh rỗi ấy hả?” Bà nội An dường như tìm được một điểm để công kích, đó chính là cả hai người họ đều rất bận rộn.
“Làm9lính thì không phải là người hay sao ạ? Sao bọn con lại không có thời gian rảnh chứ, bọn con...”
An Hinh Duyệt còn chưa nói hết thì đã bị ba ruột của mình đá cho một cái: “Sao con lại nói chuyện với bà như thế hả?”
An Hinh Duyệt dứt khoát câm miệng.
Mân Hinh vỗ vỗ cánh tay của chồng rồi nhìn con gái: “Bà nội làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, xót con thôi, nói chuyện cho tử tế.”
An Hinh Duyệt đứng dậy, sau đó bắt đầu thu dọn bát đũa: “Con đi rửa bát đây.” Còn Sở Lạc Ninh cứ như bấm giờ mà tới vậy, lúc An Hinh Duyệt đang dọn dẹp thì anh đã mang theo một bàn cờ thượng hạng tới tận cửa rồi.
Bàn cờ này anh vừa mới đòi được từ chỗ ba đấy. Theo như Sở Ninh Dực nói thì lũ này đúng là một lũ gì đâu, coi anh là mèo Poko chắc. Đứa nào theo đuổi vợ cũng phải đến chỗ anh lấy cái gì đó để dùng mới được. Thủy An Lạc cười ngặt nghẽo, thậm chí còn giựt dây Sở Ninh Dực hay là mở một công ty hôn lễ đi, nhìn xem anh thúc đẩy được bao cuộc lương duyên rối cơ chứ. Cho nên khi Sở Lạc Duy nhận được điện thoại của ba mình, nói định tiến quân vào mảng tổ chức hôn lễ. Sở Lạc Duy thật sự không muốn thừa nhận người ba này của mình nữa. Thế là Sở Lạc Duy liền gọi ngay cho ông anh vẫn đang ở nhà của mình.
“Ông già nhà mình làm sao thế? Tự dưng lại muốn đi làm bà mai à?” Sở Lạc Duy không chút khách khí nói. Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn bộ cờ vua bằng ngọc trắng trong tay mình rồi nhàn nhạt nói: “Vì muốn giải quyết chuyện người nhà của chị dâu nhà em mà anh tiện tay lấy một bộ cờ vua của ba, cái bộ mà ba năm trước ba dùng cái giá cao để mua về ấy.”
Sau đó Sở Lạc Duy bắt đầu suy nghĩ, để cưới được vợ phải chăng anh cũng nên lấy cái gì đó từ chỗ ba không nhỉ?
“Con chào ông bà, con chào cô chú!” Sau khi đi vào, Sở Lạc Ninh lễ phép chào hỏi.
Bà nội An muốn đứng dậy nhưng bị ông nội An đè xuống, bởi vì ông nội An thấy được món đồ mà Sở Lạc Ninh cầm theo.
Cho nên muốn đánh giặc phải bắt vua trước.
Đúng bệnh hốt thuốc, phải biết rằng người duy nhất có thể thuyết phục được bà chỉ có ông mà thôi, người khác phí công.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt hơi hé miệng, lúc muốn nói gì đó liền bị ba ruột của mình đá một cái: “Nếu ba mẹ thấy ngon thì ăn nhiều một chút, con thấy bữa sáng hôm nay nấu cũng nhiều đấy ạ.”
An Hinh Duyệt không hiểu rõ ý tứ của ba mình, nhưng cô biết ba cô có ý bảo cô ngậm miệng lại.
Hôm nay bà nội An cũng ăn được kha khá, chờ đến khi cả3nhà ăn no nê đâu vào đấy rồi, An Phong Dương chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Bữa sáng ngày hôm nay là do thằng nhóc Sở gia cố tình qua đây nấu đấy ạ! Miên Miên thích ăn cơm do thằng bé nấu nên bọn con thân làm ba mẹ cũng chỉ đành đứng dịch sang một bên thôi.”
Sau đó...
An Hinh Duyệt thấy sắc mặt bà nội của mình đột nhiên thay đổi, đúng vẻ0chỉ hận muốn nôn hết cái chỗ vừa ăn ra mà không thể nên được. Cô bỗng thấy thật tôn sùng ba mình. Vừa rồi nếu như cô mà nói chắc bà sẽ không thèm ăn cơm nữa mất, nhưng giờ ăn xong rồi, chẳng lẽ còn nhổ ra được nữa chắc?
“Sở Lạc Ninh chỉ sợ mẹ thấy nó rồi không buồn ăn sáng nữa cho nên làm cơm xong đã đi luôn rồi, bận rộn5nguyên cả buổi sáng sớm, ngay cả canh cũng chưa được ăn một ngụm.” Mân Hinh nhìn mẹ chồng của mình, nói.
Lúc này bà nội An cũng cứng họng, tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Ông nội An nhìn mọi người rồi cười ha hả. Người trong nhà này đều hướng về thằng nhãi kia rồi, một mình bà già này còn có thể khởi nghĩa được hay sao? “Như vậy thì sau này chuyện4ăn uống của Miên Miên không cần phải lo nữa rồi.” Ông nội An cười nói: “Tay nghề tốt lắm, hai đứa đều bận rộn cả, có một người rảnh rỗi làm cơm cũng không tệ.” “Có cái gì mà tốt! Quan trọng là chúng nó có thời gian rảnh rỗi ấy hả?” Bà nội An dường như tìm được một điểm để công kích, đó chính là cả hai người họ đều rất bận rộn.
“Làm9lính thì không phải là người hay sao ạ? Sao bọn con lại không có thời gian rảnh chứ, bọn con...”
An Hinh Duyệt còn chưa nói hết thì đã bị ba ruột của mình đá cho một cái: “Sao con lại nói chuyện với bà như thế hả?”
An Hinh Duyệt dứt khoát câm miệng.
Mân Hinh vỗ vỗ cánh tay của chồng rồi nhìn con gái: “Bà nội làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, xót con thôi, nói chuyện cho tử tế.”
An Hinh Duyệt đứng dậy, sau đó bắt đầu thu dọn bát đũa: “Con đi rửa bát đây.” Còn Sở Lạc Ninh cứ như bấm giờ mà tới vậy, lúc An Hinh Duyệt đang dọn dẹp thì anh đã mang theo một bàn cờ thượng hạng tới tận cửa rồi.
Bàn cờ này anh vừa mới đòi được từ chỗ ba đấy. Theo như Sở Ninh Dực nói thì lũ này đúng là một lũ gì đâu, coi anh là mèo Poko chắc. Đứa nào theo đuổi vợ cũng phải đến chỗ anh lấy cái gì đó để dùng mới được. Thủy An Lạc cười ngặt nghẽo, thậm chí còn giựt dây Sở Ninh Dực hay là mở một công ty hôn lễ đi, nhìn xem anh thúc đẩy được bao cuộc lương duyên rối cơ chứ. Cho nên khi Sở Lạc Duy nhận được điện thoại của ba mình, nói định tiến quân vào mảng tổ chức hôn lễ. Sở Lạc Duy thật sự không muốn thừa nhận người ba này của mình nữa. Thế là Sở Lạc Duy liền gọi ngay cho ông anh vẫn đang ở nhà của mình.
“Ông già nhà mình làm sao thế? Tự dưng lại muốn đi làm bà mai à?” Sở Lạc Duy không chút khách khí nói. Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn bộ cờ vua bằng ngọc trắng trong tay mình rồi nhàn nhạt nói: “Vì muốn giải quyết chuyện người nhà của chị dâu nhà em mà anh tiện tay lấy một bộ cờ vua của ba, cái bộ mà ba năm trước ba dùng cái giá cao để mua về ấy.”
Sau đó Sở Lạc Duy bắt đầu suy nghĩ, để cưới được vợ phải chăng anh cũng nên lấy cái gì đó từ chỗ ba không nhỉ?
“Con chào ông bà, con chào cô chú!” Sau khi đi vào, Sở Lạc Ninh lễ phép chào hỏi.
Bà nội An muốn đứng dậy nhưng bị ông nội An đè xuống, bởi vì ông nội An thấy được món đồ mà Sở Lạc Ninh cầm theo.
Cho nên muốn đánh giặc phải bắt vua trước.
Đúng bệnh hốt thuốc, phải biết rằng người duy nhất có thể thuyết phục được bà chỉ có ông mà thôi, người khác phí công.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com