Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-138
Chương 138: MƯU KẾ THÀNH CÔNG [4]
An Hinh Duyệt trợn mắt khinh thường, sau đó nói, “Em phải vượt qua bao nhiêu cửa ải, người ta đứng
cổng gắt anh một câu đã bị anh nhắm trúng rồi, em ghen thật đấy.” “Ha ha ha ha ha, chị dâu à,3không sao đâu, Lão Đại cũng không qua nổi ải bà nội của chị mà, hèn thể chứ.” Mặt To cười ầm lên.
“Ngậm cái miệng của cậu lại ngay.” Sở Lạc Ninh không buồn quay đầu, gập báo cáo lại, anh nói, “Lần0tuyển quân này chắc anh phải đi một tháng, anh dẫn Ăng-Ten Nhỏ theo.” “Cứ dẫn đi, tình nhân bé nhỏ của anh mà.” An Hinh Duyệt nói rồi đi ngang qua anh để nói chuyện cùng đám Chim Chọi.
Sở Lạc Ninh: “...”
Chuyện5này sao vẫn không giải thích rõ ràng được nhỉ?
Sao lại thành tình nhân bé nhỏ của anh rồi? “Trước khi đi tuyển quân, ba người các anh chọn thời gian đi, em mời mọi người ăn bữa cơm.” An Hinh Duyệt nói.
“Này,4mời cơm sao không gọi anh?” Sở Lạc Ninh mặt dày theo sau.
“Thì anh cứ đến đi, hay là gọi cả Ăng-Ten Nhỏ nhà anh theo nữa?” An Hinh Duyệt nghĩ, bên đó cô dẫn theo bốn cô gái, hình như còn thiếu9một người, không thể tính cả Sở Lạc Ninh vào được, cô không bằng lòng đâu.
Sở Lạc Ninh nghĩ, bỗng chốc hiểu ra vợ mình muốn làm gì. Đây là chuyện anh đã đề nghị từ trước sự cố của Bé Bị Ăng-Ten, vốn dĩ quân số vừa đủ đẹp, tiếc rằng Bé Bi Ăng-Ten không thể về được nữa.
Anh không ngờ An Hinh Duyệt vẫn nhớ chuyện này.
“Chị dâu mời thì tất nhiên là có thời gian, hôm nay luôn cũng được.” Mắt To vẫn ôm Ba Sứt như cũ, cười ha hả nói.
“Chim Chọi, đi gọi Ăng-Ten Nhỏ đi.” Sở Lạc Ninh phất tay, quyết định luôn.
Chim Chọi cười rất nho nhã, bỗng chốc hiểu ra họ định làm gì. Anh không bài xích cũng không kích động, dường như cứ yên lặng chờ đợi, chờ đợi sự sắp xếp của thượng đế.
Địa điểm đặt ở chỗ mà họ thường đi. An Hinh Duyệt dẫn theo bốn nữ binh. Sở Lạc Ninh dẫn theo bốn nam binh.
Sự sắp xếp rõ ràng như thế, ai cũng ngầm hiểu. An Hinh Duyệt ngồi đối diện với Sở Lạc Ninh, nhìn Chim Chọi đang trò chuyện với cô gái ngồi đối diện mình, anh thực sự rất nho nhã, một kiểu nho nhã rất trưởng thành.
Hơn nữa Chim Chọi là thạc sĩ tốt nghiệp ngành Y. Anh có vốn hiểu biết cao, nên từng lời nói ra đều vô cùng dễ chịu.
Những kiểu dễ chịu ấy như đặt con người ta ở bên ngoài một không gian vô hình. Sở Lạc Ninh đá đá chân An Hinh Duyệt, cảnh cáo cô bớt bớt lại, anh vẫn còn ngồi lù lù ở đây. An Hinh Duyệt thu ánh mắt về, nhìn họ nói chuyện vui vẻ, cho nên không cần lo lắng nữa, lên tiếng gọi nhân viên phục vụ. Cô cần một ly nước lạnh, lúc này cậu nhóc Ăng-Ten Nhỏ kia đang ngồi trong góc, không nói năng gì, như thế thì gượng gạo quá. “Gọi nước lạnh gì, không biết bây giờ đang là ngày gì hả?” Sở Lạc Ninh mắng một câu, bảo nhân viên phục vụ đổi cho cô một ly sữa ngô ấm.
An Hinh Duyệt chớp mắt, “Ngày gì cơ?” Cô thực sự không biết.
Sở Lạc Ninh dựa người vào ghế, nhìn cô, cười như không cười. An Hinh Duyệt: “...”
Đậu...
Ngày mai là ngày “họ hàng” của cô đến báo cáo mà. Chuyện đến cô cũng quên, tại sao người đàn ông này phải nhớ kỹ thể. “Lão Đại, chị dâu, hai người show ân ái kiểu bần tiện như thế có tốt không?” Mắt To dùng đôi mắt to của mình tố cáo hai người ngồi ngoài cùng. Dù sao thì ai cũng hiểu mà. “Đoàn trưởng Sở đối xử với Lão Đại của chúng tôi tốt quá.” Một nữ binh trong số đó tươi cười nói. Sở Lạc Ninh hơi nghiêng đầu, sau đó nhìn cấp dưới bên cạnh mình, “Mọi người cũng tốt mà.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt trợn mắt khinh thường, sau đó nói, “Em phải vượt qua bao nhiêu cửa ải, người ta đứng
cổng gắt anh một câu đã bị anh nhắm trúng rồi, em ghen thật đấy.” “Ha ha ha ha ha, chị dâu à,3không sao đâu, Lão Đại cũng không qua nổi ải bà nội của chị mà, hèn thể chứ.” Mặt To cười ầm lên.
“Ngậm cái miệng của cậu lại ngay.” Sở Lạc Ninh không buồn quay đầu, gập báo cáo lại, anh nói, “Lần0tuyển quân này chắc anh phải đi một tháng, anh dẫn Ăng-Ten Nhỏ theo.” “Cứ dẫn đi, tình nhân bé nhỏ của anh mà.” An Hinh Duyệt nói rồi đi ngang qua anh để nói chuyện cùng đám Chim Chọi.
Sở Lạc Ninh: “...”
Chuyện5này sao vẫn không giải thích rõ ràng được nhỉ?
Sao lại thành tình nhân bé nhỏ của anh rồi? “Trước khi đi tuyển quân, ba người các anh chọn thời gian đi, em mời mọi người ăn bữa cơm.” An Hinh Duyệt nói.
“Này,4mời cơm sao không gọi anh?” Sở Lạc Ninh mặt dày theo sau.
“Thì anh cứ đến đi, hay là gọi cả Ăng-Ten Nhỏ nhà anh theo nữa?” An Hinh Duyệt nghĩ, bên đó cô dẫn theo bốn cô gái, hình như còn thiếu9một người, không thể tính cả Sở Lạc Ninh vào được, cô không bằng lòng đâu.
Sở Lạc Ninh nghĩ, bỗng chốc hiểu ra vợ mình muốn làm gì. Đây là chuyện anh đã đề nghị từ trước sự cố của Bé Bị Ăng-Ten, vốn dĩ quân số vừa đủ đẹp, tiếc rằng Bé Bi Ăng-Ten không thể về được nữa.
Anh không ngờ An Hinh Duyệt vẫn nhớ chuyện này.
“Chị dâu mời thì tất nhiên là có thời gian, hôm nay luôn cũng được.” Mắt To vẫn ôm Ba Sứt như cũ, cười ha hả nói.
“Chim Chọi, đi gọi Ăng-Ten Nhỏ đi.” Sở Lạc Ninh phất tay, quyết định luôn.
Chim Chọi cười rất nho nhã, bỗng chốc hiểu ra họ định làm gì. Anh không bài xích cũng không kích động, dường như cứ yên lặng chờ đợi, chờ đợi sự sắp xếp của thượng đế.
Địa điểm đặt ở chỗ mà họ thường đi. An Hinh Duyệt dẫn theo bốn nữ binh. Sở Lạc Ninh dẫn theo bốn nam binh.
Sự sắp xếp rõ ràng như thế, ai cũng ngầm hiểu. An Hinh Duyệt ngồi đối diện với Sở Lạc Ninh, nhìn Chim Chọi đang trò chuyện với cô gái ngồi đối diện mình, anh thực sự rất nho nhã, một kiểu nho nhã rất trưởng thành.
Hơn nữa Chim Chọi là thạc sĩ tốt nghiệp ngành Y. Anh có vốn hiểu biết cao, nên từng lời nói ra đều vô cùng dễ chịu.
Những kiểu dễ chịu ấy như đặt con người ta ở bên ngoài một không gian vô hình. Sở Lạc Ninh đá đá chân An Hinh Duyệt, cảnh cáo cô bớt bớt lại, anh vẫn còn ngồi lù lù ở đây. An Hinh Duyệt thu ánh mắt về, nhìn họ nói chuyện vui vẻ, cho nên không cần lo lắng nữa, lên tiếng gọi nhân viên phục vụ. Cô cần một ly nước lạnh, lúc này cậu nhóc Ăng-Ten Nhỏ kia đang ngồi trong góc, không nói năng gì, như thế thì gượng gạo quá. “Gọi nước lạnh gì, không biết bây giờ đang là ngày gì hả?” Sở Lạc Ninh mắng một câu, bảo nhân viên phục vụ đổi cho cô một ly sữa ngô ấm.
An Hinh Duyệt chớp mắt, “Ngày gì cơ?” Cô thực sự không biết.
Sở Lạc Ninh dựa người vào ghế, nhìn cô, cười như không cười. An Hinh Duyệt: “...”
Đậu...
Ngày mai là ngày “họ hàng” của cô đến báo cáo mà. Chuyện đến cô cũng quên, tại sao người đàn ông này phải nhớ kỹ thể. “Lão Đại, chị dâu, hai người show ân ái kiểu bần tiện như thế có tốt không?” Mắt To dùng đôi mắt to của mình tố cáo hai người ngồi ngoài cùng. Dù sao thì ai cũng hiểu mà. “Đoàn trưởng Sở đối xử với Lão Đại của chúng tôi tốt quá.” Một nữ binh trong số đó tươi cười nói. Sở Lạc Ninh hơi nghiêng đầu, sau đó nhìn cấp dưới bên cạnh mình, “Mọi người cũng tốt mà.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook