Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-146
Chương 146: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [2]
Cho nên An Hinh Duyệt liền gọi điện về nhà báo tin cho mẹ mình trước.
“Đi Mỹ? Không phải con vừa mới về chưa được bao lâu à?” Mân Hinh tò mò hỏi, “Sao lại muốn đi nữa? Còn đi tận nửa năm?”
“Giao lưu đơn vị, con cũng chẳng còn cách nào khác.” An Hinh Duyệt quay về phòng làm việc, nằm thẳng lên giường, “Trước khi đi con sẽ về nhà một chuyến, đến lúc đó hẵng nói với bà.” “Ừ, thể con nói chuyện này với Bảo Bối chưa? Hai3đứa quanh năm suốt tháng chẳng gặp nhau được mấy lần, tình hình vừa mới khá khẩm hơn một chút lại sắp đi rồi.” Mân Hinh không nhịn được mở miệng nói.
“Tiểu biệt thắng tân hôn, cho nên bọn con mới không cãi nhau đó.” An Hinh Duyệt tự an ủi mình nói.
Mân Hinh mỉm cười mắng một câu.
An Hinh Duyệt vươn tay với lấy quyển lịch bàn, nhỏ giọng nói, “Mẹ, con muốn trước khi đi sẽ đăng ký kết hôn với Lạc Ninh, mẹ giúp con giấu bà nhé.”
Mân Hinh0cầm di động đi ra ngoài, cho đến khi xác định mẹ chồng mình không nghe thấy mới mở miệng nói: “Hộ khẩu của hai đứa để ở đơn vị hết mà, có làm gì thật thì bà nội con cũng biết làm sao được, chẳng qua là thằng nhóc Bảo Bối kia vẫn không nỡ để con phải ấm ức nên cái gì cũng muốn đường đường chính chính thôi.”
An Hinh Duyệt hiểu ra trong nháy mắt, chẳng trách nói thế nào anh cũng không muốn cô nói dối bà.
Không ngờ5người đàn ông này lại có lúc kiên quyết như vậy.
Gọi điện cho mẹ mình xong, An Hinh Duyệt xử lý hết công việc ngày hôm nay, sau đó ngồi chờ tin nhắn của Sở Lạc Ninh. Lúc Sở Lạc Ninh gọi lại cho cô đã là mười giờ tối, đến giờ anh mới xong việc. Điện thoại thông, không đợi An Hinh Duyệt mở miệng, người ở đầu bên kia đã lên tiếng. “Chiều nay di động của em bị người khác lấy à?” An Hinh Duyệt trợn mắt nhìn trần4nhà, sau đó đứng dậy ngồi xuống giường, “Không phải, một câu thôi... có đi hay không?”.
“Tự nhiên lại nói vậy, làm sao thế, bà nội em đổi ý rồi à?” Sở Lạc Ninh có chút dè dặt hỏi, anh vất vả lắm mới gây dựng được giang sơn đấy. “Không phải, nửa tháng nữa em sẽ đi Mỹ, trao đổi học thuật, nửa năm.” An Hinh Duyệt thở dài nói.
Sở Lạc Ninh ở đầu bên kia thoáng ngừng lại một chút, tức giận đi đi lại lại ở trong phòng, “Không9phải chứ, có ý gì hả, mấy người đó chướng mắt chúng ta ở bên nhau đúng không, cứ nhất định phải bắt em đi Mỹ mới được?”
An Hinh Duyệt nằm xuống giường, đá đá chân, thờ 2 nói: “Lần này là đi giao lưu học thuật về vấn đề nghiên cứu tâm lý của đặc chiến viên, rồi họ nói em đã từng học ở trường Thợ Săn, quan trọng là, em đẹp.” “Em thôi đi, nếu muốn tìm người đẹp, ông đây còn đẹp hơn em nhiều.” Sở Lạc Ninh cười phì một tiếng.
“Sở Lạc Ninh, em nói thật với anh nhé, người như anh, ông đây chưa đá chẳng qua là vì yêu thật thôi nhé.” An Hinh Duyệt trợn mắt nói.
Ngẫm lại ba năm trước, bọn họ nói chuyện với nhau vẫn còn tao nhã cổ điển lắm, đến giờ đã thành ông đây bà đây rồi.
An Hinh Duyệt nghĩ, cảm giác này cũng không tệ lắm. Sở Lạc Ninh lau mặt một cái, công chúa nhỏ của anh đó. Được rồi, công chúa nhỏ đã hoàn toàn biến mất, con người suốt ngày xưng bà đây với anh, chính là vợ anh không sai. “Chuyện kết hôn, chờ em về rồi nói.” Sở Lạc Ninh vẫn không muốn để cô phải chịu thiệt thòi.
“Vậy cũng được, chưa biết chừng lần này đi giao lưu, em lại nhìn trúng anh chàng nào đó, đến lúc đấy...”
“An Hinh Duyệt em chờ đó, anh sẽ về, ngay lập tức, sáng mai đi đăng ký, em lăn đi ngủ ngay cho anh.” Sở Lạc Ninh gầm lên, sau đó cúp máy, sải bước đi ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cho nên An Hinh Duyệt liền gọi điện về nhà báo tin cho mẹ mình trước.
“Đi Mỹ? Không phải con vừa mới về chưa được bao lâu à?” Mân Hinh tò mò hỏi, “Sao lại muốn đi nữa? Còn đi tận nửa năm?”
“Giao lưu đơn vị, con cũng chẳng còn cách nào khác.” An Hinh Duyệt quay về phòng làm việc, nằm thẳng lên giường, “Trước khi đi con sẽ về nhà một chuyến, đến lúc đó hẵng nói với bà.” “Ừ, thể con nói chuyện này với Bảo Bối chưa? Hai3đứa quanh năm suốt tháng chẳng gặp nhau được mấy lần, tình hình vừa mới khá khẩm hơn một chút lại sắp đi rồi.” Mân Hinh không nhịn được mở miệng nói.
“Tiểu biệt thắng tân hôn, cho nên bọn con mới không cãi nhau đó.” An Hinh Duyệt tự an ủi mình nói.
Mân Hinh mỉm cười mắng một câu.
An Hinh Duyệt vươn tay với lấy quyển lịch bàn, nhỏ giọng nói, “Mẹ, con muốn trước khi đi sẽ đăng ký kết hôn với Lạc Ninh, mẹ giúp con giấu bà nhé.”
Mân Hinh0cầm di động đi ra ngoài, cho đến khi xác định mẹ chồng mình không nghe thấy mới mở miệng nói: “Hộ khẩu của hai đứa để ở đơn vị hết mà, có làm gì thật thì bà nội con cũng biết làm sao được, chẳng qua là thằng nhóc Bảo Bối kia vẫn không nỡ để con phải ấm ức nên cái gì cũng muốn đường đường chính chính thôi.”
An Hinh Duyệt hiểu ra trong nháy mắt, chẳng trách nói thế nào anh cũng không muốn cô nói dối bà.
Không ngờ5người đàn ông này lại có lúc kiên quyết như vậy.
Gọi điện cho mẹ mình xong, An Hinh Duyệt xử lý hết công việc ngày hôm nay, sau đó ngồi chờ tin nhắn của Sở Lạc Ninh. Lúc Sở Lạc Ninh gọi lại cho cô đã là mười giờ tối, đến giờ anh mới xong việc. Điện thoại thông, không đợi An Hinh Duyệt mở miệng, người ở đầu bên kia đã lên tiếng. “Chiều nay di động của em bị người khác lấy à?” An Hinh Duyệt trợn mắt nhìn trần4nhà, sau đó đứng dậy ngồi xuống giường, “Không phải, một câu thôi... có đi hay không?”.
“Tự nhiên lại nói vậy, làm sao thế, bà nội em đổi ý rồi à?” Sở Lạc Ninh có chút dè dặt hỏi, anh vất vả lắm mới gây dựng được giang sơn đấy. “Không phải, nửa tháng nữa em sẽ đi Mỹ, trao đổi học thuật, nửa năm.” An Hinh Duyệt thở dài nói.
Sở Lạc Ninh ở đầu bên kia thoáng ngừng lại một chút, tức giận đi đi lại lại ở trong phòng, “Không9phải chứ, có ý gì hả, mấy người đó chướng mắt chúng ta ở bên nhau đúng không, cứ nhất định phải bắt em đi Mỹ mới được?”
An Hinh Duyệt nằm xuống giường, đá đá chân, thờ 2 nói: “Lần này là đi giao lưu học thuật về vấn đề nghiên cứu tâm lý của đặc chiến viên, rồi họ nói em đã từng học ở trường Thợ Săn, quan trọng là, em đẹp.” “Em thôi đi, nếu muốn tìm người đẹp, ông đây còn đẹp hơn em nhiều.” Sở Lạc Ninh cười phì một tiếng.
“Sở Lạc Ninh, em nói thật với anh nhé, người như anh, ông đây chưa đá chẳng qua là vì yêu thật thôi nhé.” An Hinh Duyệt trợn mắt nói.
Ngẫm lại ba năm trước, bọn họ nói chuyện với nhau vẫn còn tao nhã cổ điển lắm, đến giờ đã thành ông đây bà đây rồi.
An Hinh Duyệt nghĩ, cảm giác này cũng không tệ lắm. Sở Lạc Ninh lau mặt một cái, công chúa nhỏ của anh đó. Được rồi, công chúa nhỏ đã hoàn toàn biến mất, con người suốt ngày xưng bà đây với anh, chính là vợ anh không sai. “Chuyện kết hôn, chờ em về rồi nói.” Sở Lạc Ninh vẫn không muốn để cô phải chịu thiệt thòi.
“Vậy cũng được, chưa biết chừng lần này đi giao lưu, em lại nhìn trúng anh chàng nào đó, đến lúc đấy...”
“An Hinh Duyệt em chờ đó, anh sẽ về, ngay lập tức, sáng mai đi đăng ký, em lăn đi ngủ ngay cho anh.” Sở Lạc Ninh gầm lên, sau đó cúp máy, sải bước đi ra ngoài.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com