• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (164 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-150

Chương 150: QUÂN NHÂN, KHÔNG THỂ ĐỔ TRÁCH NHIỆM CHO NGƯỜI KHÁC [7]




Đầu óc của An Hinh Duyệt hoàn toàn trống rỗng. Cô gần như tông thẳng cửa mà xông ra ngoài.



Họ chỉ vừa mới đi đăng ký kết hôn thôi mà, giấy đăng ký cầm trong lòng bàn tay còn chưa kịp lạnh đây này. Sao anh có thể xảy ra chuyện gì được? Bên dưới là một mảnh đổ3nát, Trịnh Hoạn xuống tới nơi dứt khoát dùng hai tay lật tảng đá lên.



“Đoàn trưởng Sở! Đoàn trưởng Sở?” Trịnh Hoạn kêu lên.



Không có tiếng trả lời, không có bất cứ âm thanh nào đáp lại tiếng gọi ấy.



“Đoàn trưởng Sở! Đoàn trưởng Sở! Nghe thấy thì mau đáp lại một tiếng đi!” Đại đội trưởng cũng lớn0tiếng hô lên.



Đột nhiên... Một tảng đá to bất ngờ bị đẩy lên, sau đó nơi ấy truyền ra tiếng gầm nhẹ của Sở Lạc Ninh.



“Đoàn trưởng Sở!!!”



Cả đám người vội vàng chạy tới.



Sở Lạc Ninh bị thương trên trán, máu chảy dọc theo gò má trượt xuống dưới, bộ quân phục vốn thẳng thớm nay đã nhăn nhúm5không ra hình dạng gì nữa.



“Đoàn trưởng ...”



“Bể đứa bé này ra ngoài trước đã!” Sở Lạc Ninh cất tiếng nói khàn đặc, cố gắng đưa cô bé con đang khóc đến mức lạc cả giọng trong lòng mình ra bên ngoài. Đại đội trưởng đích thân đón lấy bé con, bàn tay của cô nhóc vẫn túm chặt4lấy quần áo của Sở Lạc Ninh, rõ ràng là không hề muốn rời khỏi anh.



Trong vụ nổ vừa rồi, Sở Lạc Ninh đã hoàn toàn ôm cô bé vào lòng để che chắn nên gần như cô bé cũng không bị thương gì nhiều. Thế nhưng đùi của Sở Lạc Ninh lại bị đè lên bởi một tảng9đá lớn. Thân thể của Sở Lạc Ninh vặn nghiêng sang một bên, khó chịu vô cùng. Hai người lính đã dọn sạch động đá xung quanh anh, nhưng khối đá to đang đè lên đùi của anh thì có chút khó di chuyển. Nếu như không thành công ngay trong một lần thì rất có thể sẽ gây thêm thương tích cho Sở Lạc Ninh. Nếu vậy thì cái chân này của Đoàn trưởng Sở chắc sẽ hỏng hẳn luôn mất, cũng không thể dùng phương pháp phá vỡ tảng đá này được, như thế sẽ khiến vết thương trên chân của Sở Lạc Ninh trở nên nặng hơn. Trịnh Hoan giúp Sở Lạc Ninh sơ cứu vết thương trên trán, còn có những vết thương lớn nhỏ khắp người nữa. Vừa rồi Sở Lạc Ninh dùng cả người che chở cho đứa bé kia cho nên vẫn đang trong tư thế nằm nghiêng, anh cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn truyền đến từ hai chân.



“Chú ơi... chú ơi...!!!” Cô bé kia đã khóc đến khàn cả giọng, làm sao cũng không chịu rời đi. Xe cộ bên trên đã quay ngược trở lại gần hết, cho nên những người còn ở lại đây hầu hết đều là nhân viên cứu hộ.



Cô bé kia gào khóc cổ bò đến bên cạnh Sở Lạc Ninh, nói thế nào cũng nhất quyết không chịu đến bệnh viện trước. Sở Lạc Ninh biết, đứa bé này vừa mới mất đi ba mẹ của mình. Anh lại là người cứu cô bé cho nên hiện tại người duy nhất mà đứa bé này ở lại cũng chỉ có một mình anh. Sở Lạc Ninh vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi bẩn của bé con, nói: “Chú không sao cả, chú là quân giải phóng mà, quân giải phóng sẽ không có chuyện gì hết!” Lúc An Hinh Duyệt chạy đến nơi thì bọn họ vẫn còn đang thương lượng phương án cứu hộ cuối cùng. An Hinh Duyệt đi qua, dưới chân loạng choạng. Cô gần như quỳ thẳng xuống cạnh chỗ Sở Lạc Ninh.



Trịnh Hoạn thấy vậy khựng lại, sau đó yên lặng lùi về phía sau một bước. “Sở Lạc Ninh... Sở Lạc Ninh...” An Hinh Duyệt nói, nhưng cô không dám chạm vào anh, vì trên người anh có quá nhiều vết thương.



“Sao em lại tới đây?” Sở Lạc Ninh đứt quãng nói, nhìn đôi mắt đang đỏ ửng của An Hinh Duyệt. Đến lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng nghĩ rằng: Được lắm, không khóc, nếu như là cô của trước đây có lẽ đã khóc bù lu bù loa lên rồi.



Sở Lạc Ninh đưa tay xoa lên gương mặt cô: “Chỉ vừa mới đăng ký kết hôn thôi mà, không thể để em thành góa phụ nhanh như thể được.”



“Anh bớt nói hươu nói vượn đi.” An Hinh Duyệt bật cười, gạt tay anh ra, thế nhưng không ngờ rằng, khi cô chỉ vừa mới hạ tay xuống liền bị cô bé bên cạnh đấy một cái.



“Không được đánh chú giải phóng quân!” Bé con vừa khóc vừa nói.



An Hinh Duyệt:“...” “Sao đây? Nhanh như vậy đã tìm được một tình nhân bé nhỏ rồi sao?” An Hinh Duyệt nhìn thoáng qua tảng đá lớn đang đè nặng trên đùi Sở Lạc Ninh, vẫn cố gắng pha trò cười.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom