Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-164
Chương 164: KHÔNG CẦN PHẢI TỰ LÀM KHÓ MÌNH[1]
Đúng là Kiều Vị Nhã đã dập máy của Sở Lạc Duy thật, đã thế còn dập không thèm nói tiếng nào. Cũng có thể nói là dập theo phản xạ có điều kiện.
Anh như vậy, sao có thể tin được chứ? Sở Lạc Duy nhìn chiếc điện thoại3bị dập ngang hông cảm thấy hơi phiền não, nhiều hơn chính là cảm giác đau lòng.
*****
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Tiểu Tiếu, An Hinh Duyệt liền nói với hai cô gái không có ở thành phố A một tiếng. Lúc này Sư Niệm đang ở0nhà tập đi với con gái bảo bối của mình, con bé này thuộc kiểu thấy ba là thôi coi như không có chân nữa, sống chết đòi ôm chân ba làm vật trang trí.
Sư Niệm quay về sofa ngồi, cầm điện thoại lên xem một lượt rồi nói:5“Hai người này vừa mới kết hôn, còn chưa muốn sinh con của mình đã nhận nuôi một đứa trước rồi.”
Sở Húc Ninh bể “vật trang trí” trên chân mình lên, bé con toét miệng cười khanh khách, đây chính là một đứa trẻ xinh đẹp tập hợp được4mọi ưu điểm của ba mẹ.
Sở Húc Ninh cái nhìn điện thoại của cô một cái nhưng không định ngồi xuống, con gái anh thích được bể đi đi lại lại, còn anh thì chính xác là nô lệ của con gái.
“Cái tên này có thể đặt một cách9không suy xét thêm được nữa không?” Sở Húc Ninh hừ một tiếng, thế này là muốn đè vai vế của anh xuống tận đáy đấy à.
Sư Niệm hơi ngẩn ra, sau đó lại cúi đầu nhìn. Sở Húc Húc, Sở Húc Ninh...
Ha ha ha ha...
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Hai người đặt tên đứa nhỏ như vậy không nghĩ tới việc sau này con gái em sẽ gọi như thế nào à, thế này phải gọi là chị hay là cô đây?]
Sư Niệm nói xong, rõ ràng tạm thời không có ai trả lời lại cô. Vì đây đúng là một câu hỏi hay. An Hinh Duyệt nói cho Sở Lạc Ninh biết xong, anh cười hề một tiếng, rõ ràng cũng không hề nghĩ đến vấn đề này. [Kẹo bông gòn: Anh ấy không nghĩ tới.] [Kẹo bông gòn: Chủ yếu là vì đây vốn là tên thật của con bé, bọn chị nghĩ sau này có khả năng con bé muốn đổi về lại tên cũ.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Ha ha ha ha, cười chết em mất thôi, giờ mặt Sở Húc Ninh đang đen sì lại đây này. Hai người không những nhận nuôi một đứa con, còn tìm về cho anh ấy một cô em gái nữa chứ.]
Sở Húc Ninh: “...”
Anh không hiểu, sao vợ anh lại vui vẻ quá vậy, chẳng lẽ không phải cả hai người bọn họ sẽ cùng bị hạ vai vế à?
Đổi tên là không thể nào nữa rồi, cùng lắm sau này cứ gọi con bé là Tiếu Tiểu thôi. Tiết mục nhỏ thú vị này qua đi, trong suốt cuộc trò chuyện Kiều Vị Nhã không hề xuất hiện lần nào, kể cả sở Lạc Duy cũng vậy. Thế nên bầu không khí này bỗng trở nên hơi ảo diệu. Lúc này, Kiều Vị Nhã đang nằm bò trên giường hóng hớt chuyện của cô ngôi sao kia, căn bản không phải đang tuyên truyền gì, chỉ có một chút động tĩnh thôi, còn Sở Lạc Duy thì vẫn chưa về.
Cứ chốc chốc Kiều Vi Nhã lại nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, xác định là anh chưa về thật. Điện thoại bị chôm mất rồi sao vẫn chưa chịu về?
Kiều Vị Nhã đang mải nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa. Cô vội nhảy xuống khỏi giường, mở cửa phòng ngủ ra một cái liền nói: “Cậu về rồi đấy hả, sao điện thoại của cậu lại bị trộm mất thế?” Kiều Vi Nhã đang nói dở bỗng phát hiện ra sắc mặt của Sở Lạc Duy không tốt lắm. Sở Lạc Duy thay dép xong liếc cô một cái, đi thẳng vào bếp, “Ăn cơm chưa?” Kiều Vi Nhã bĩu môi, nhưng khi thấy chiếc điện thoại Sở Lạc Duy tiện tay ném lên bàn thì không khỏi hết hồn.
Điện thoại?
Điện thoại!
Kiều Vị Nhã trợn tròn mắt, thậm chí còn tháo cả kính ra để dụi mắt, phát hiện đúng là điện thoại của anh thật, “Cậu tìm lại được rồi à?” “Tối nay ăn gì?” Sở Lạc Duy không để ý tới câu hỏi của cô, hỏi lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đúng là Kiều Vị Nhã đã dập máy của Sở Lạc Duy thật, đã thế còn dập không thèm nói tiếng nào. Cũng có thể nói là dập theo phản xạ có điều kiện.
Anh như vậy, sao có thể tin được chứ? Sở Lạc Duy nhìn chiếc điện thoại3bị dập ngang hông cảm thấy hơi phiền não, nhiều hơn chính là cảm giác đau lòng.
*****
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Tiểu Tiếu, An Hinh Duyệt liền nói với hai cô gái không có ở thành phố A một tiếng. Lúc này Sư Niệm đang ở0nhà tập đi với con gái bảo bối của mình, con bé này thuộc kiểu thấy ba là thôi coi như không có chân nữa, sống chết đòi ôm chân ba làm vật trang trí.
Sư Niệm quay về sofa ngồi, cầm điện thoại lên xem một lượt rồi nói:5“Hai người này vừa mới kết hôn, còn chưa muốn sinh con của mình đã nhận nuôi một đứa trước rồi.”
Sở Húc Ninh bể “vật trang trí” trên chân mình lên, bé con toét miệng cười khanh khách, đây chính là một đứa trẻ xinh đẹp tập hợp được4mọi ưu điểm của ba mẹ.
Sở Húc Ninh cái nhìn điện thoại của cô một cái nhưng không định ngồi xuống, con gái anh thích được bể đi đi lại lại, còn anh thì chính xác là nô lệ của con gái.
“Cái tên này có thể đặt một cách9không suy xét thêm được nữa không?” Sở Húc Ninh hừ một tiếng, thế này là muốn đè vai vế của anh xuống tận đáy đấy à.
Sư Niệm hơi ngẩn ra, sau đó lại cúi đầu nhìn. Sở Húc Húc, Sở Húc Ninh...
Ha ha ha ha...
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Hai người đặt tên đứa nhỏ như vậy không nghĩ tới việc sau này con gái em sẽ gọi như thế nào à, thế này phải gọi là chị hay là cô đây?]
Sư Niệm nói xong, rõ ràng tạm thời không có ai trả lời lại cô. Vì đây đúng là một câu hỏi hay. An Hinh Duyệt nói cho Sở Lạc Ninh biết xong, anh cười hề một tiếng, rõ ràng cũng không hề nghĩ đến vấn đề này. [Kẹo bông gòn: Anh ấy không nghĩ tới.] [Kẹo bông gòn: Chủ yếu là vì đây vốn là tên thật của con bé, bọn chị nghĩ sau này có khả năng con bé muốn đổi về lại tên cũ.]
[Sư Tiểu Niệm là một kẻ ngốc hạnh phúc: Ha ha ha ha, cười chết em mất thôi, giờ mặt Sở Húc Ninh đang đen sì lại đây này. Hai người không những nhận nuôi một đứa con, còn tìm về cho anh ấy một cô em gái nữa chứ.]
Sở Húc Ninh: “...”
Anh không hiểu, sao vợ anh lại vui vẻ quá vậy, chẳng lẽ không phải cả hai người bọn họ sẽ cùng bị hạ vai vế à?
Đổi tên là không thể nào nữa rồi, cùng lắm sau này cứ gọi con bé là Tiếu Tiểu thôi. Tiết mục nhỏ thú vị này qua đi, trong suốt cuộc trò chuyện Kiều Vị Nhã không hề xuất hiện lần nào, kể cả sở Lạc Duy cũng vậy. Thế nên bầu không khí này bỗng trở nên hơi ảo diệu. Lúc này, Kiều Vị Nhã đang nằm bò trên giường hóng hớt chuyện của cô ngôi sao kia, căn bản không phải đang tuyên truyền gì, chỉ có một chút động tĩnh thôi, còn Sở Lạc Duy thì vẫn chưa về.
Cứ chốc chốc Kiều Vi Nhã lại nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa, xác định là anh chưa về thật. Điện thoại bị chôm mất rồi sao vẫn chưa chịu về?
Kiều Vị Nhã đang mải nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa. Cô vội nhảy xuống khỏi giường, mở cửa phòng ngủ ra một cái liền nói: “Cậu về rồi đấy hả, sao điện thoại của cậu lại bị trộm mất thế?” Kiều Vi Nhã đang nói dở bỗng phát hiện ra sắc mặt của Sở Lạc Duy không tốt lắm. Sở Lạc Duy thay dép xong liếc cô một cái, đi thẳng vào bếp, “Ăn cơm chưa?” Kiều Vi Nhã bĩu môi, nhưng khi thấy chiếc điện thoại Sở Lạc Duy tiện tay ném lên bàn thì không khỏi hết hồn.
Điện thoại?
Điện thoại!
Kiều Vị Nhã trợn tròn mắt, thậm chí còn tháo cả kính ra để dụi mắt, phát hiện đúng là điện thoại của anh thật, “Cậu tìm lại được rồi à?” “Tối nay ăn gì?” Sở Lạc Duy không để ý tới câu hỏi của cô, hỏi lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com