Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-166
Chương 166: KHÔNG CẦN PHẢI TỰ LÀM KHÓ MÌNH[3]
Ngồi lại nhà họ An một lát rồi An Hinh Duyệt cũng bế bé con dậy, cô còn phải về thu dọn đồ đạc. Sáng
sớm mai cô phải đi rồi. Mân Hinh tiễn cô ra cửa, dặn dò vài lời ở ngoài phải chú ý chăm sóc bản thân, sau đó mới nhìn cô về Sở gia.
Lúc này, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cũng vẫn chưa đi nghỉ mà chờ họ về. Tiểu Tiểu Tiểu sợ người lạ3nên cứ nép trong lòng An Hinh Duyệt suốt, biết đây là ông bà nội là được rồi.
Thủy An Lạc nhìn rồi xoa xoa đầu cô bé, “Không còn sớm nữa, con đưa con bé đi nghỉ trước đi.” An Hinh Duyệt gật đầu, bế Tiểu Tiểu Tiểu về phòng, sau đó đặt bé lên giường, “Mai cô phải đi công tác, sắp tới chú vẫn phải ở lại bệnh viện, con ngoan ngoãn ở nhà với bà nội hoặc0bà ngoại được không?” Tiểu Tiểu Tiểu đưa tay bám chặt vào áo An Hinh Duyệt, tuy bé không nói nhưng cô có thể nhìn ra được rằng con bé không nỡ xa cô. An Hinh Duyệt vỗ vỗ lên đầu bé rồi lại bể dậy đi tìm quần áo thay.
Đúng lúc này, Thủy An Lạc cũng đẩy cửa vào, tay cầm hai bộ đồ ngủ nhỏ, “Đây là đồ của Quỷ Quỷ trước đây, Tiếu Tiếu cứ mặc tạm5trước, mai mẹ với ba con sẽ đưa con bé ra ngoài mua quần áo mới.”
“Con cảm ơn mẹ.” An Hinh Duyệt nhận lấy bộ quần áo, đáp, “Mẹ, mai con phải đi rồi, bao giờ thì Lạc Ninh có thể tiến hành phục hồi chức năng lần đầu tiên thể ạ?”.
“Chắc hơn một tháng nữa là ổn rồi, con cứ yên tâm đi đi, để mẹ chăm sóc cho nó cho.” Thủy An Lạc cũng biết lần này An4Hinh Duyệt đi về sẽ được thăng hàm, cho nên không thể vì vết thương của con trai mà làm chậm trễ việc của con bé.
Hơn nữa, chuyện lần này cũng được quyết định trước khi sở Lạc Ninh bị thương, không thể trách An Hinh Duyệt được.
Khoảng thời gian gần đây, An Hinh Duyệt vẫn luôn nghĩ tới chuyện có nên đi hay không, nếu giờ cô nói gì, e là con bé sẽ từ bỏ thật mất. Con9trai cô là quân nhân, dựa vào đâu mà bắt người khác phải vì con trai mình mà từ bỏ tiền đồ cá nhân?
An Hinh Duyệt cũng vậy mà Kiều Vi Nhã cũng thế. Thế nên nói cho cùng người khiến cô đau đầu nhất vẫn là thằng con trai út nhà cô.
Lúc xe của quân đội tới đón An Hinh Duyệt, Tiểu Tiểu Tiếu vẫn còn đang ngủ, An Hinh Duyệt cẩn thận dậy khỏi giường rồi đắp chăn cẩn thận lại cho bé con. Vì không muốn làm cô bé bị tỉnh ngủ, cô còn ra hẳn gian ngoài để đánh răng rửa mặt. Không kịp đến bệnh viện lần nữa, cho nên tối hôm qua cô đã nói với Sở Lạc Ninh, lần này nói lời tạm biệt xong chắc hai người phải mỗi người một nơi rồi. Nhưng đã mặc quân phục trên người, cũng đâu thể làm gì khác được.
Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã từ sáng sớm đã chạy tới để tiễn cô. Sở Lạc Duy thì vẫn tỏ vẻ bình thường, còn Kiều Vị Nhã cứ tóm lấy tay An Hinh Duyệt nói mãi, nếu không phải máy bay không đợi người thì chắc cô cũng chưa chịu buông tay đâu. “Dạo này sức khỏe của anh trai em không tốt, chị giao lại Tiếu Tiếu cho hai em nhé, lần này đừng để xảy ra chuyện gì nữa đấy.” An Hinh Duyệt cố tình nhìn Sở Lạc Duy nói.
Cô biết Sở Lạc Duy cần một cơ hội, cần một cơ hội để bù đắp. Cậu vốn dĩ là một người như vậy, làm gì sai, không cần biết chuyện đó có bị coi là sai lầm hay không, nhưng nếu không thể bù đắp lại được thì cả đời này cậu cũng không thể tha cho chính mình. Sở Lạc Duy gật đầu, xem như đồng ý.
Lúc này An Hinh Duyệt mới yên tâm lên xe rời đi.
Kiều Vi Nhã nhíu mày, nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Cậu muốn chăm sóc bạn nhỏ này á?”
Đúng là truyện nghìn lẻ một đêm mà.
Sở Lạc Duy nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó đi thẳng vào nhà. Kiều Vị Nhã: “...”
Ánh mắt đó là sao hả?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Ngồi lại nhà họ An một lát rồi An Hinh Duyệt cũng bế bé con dậy, cô còn phải về thu dọn đồ đạc. Sáng
sớm mai cô phải đi rồi. Mân Hinh tiễn cô ra cửa, dặn dò vài lời ở ngoài phải chú ý chăm sóc bản thân, sau đó mới nhìn cô về Sở gia.
Lúc này, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cũng vẫn chưa đi nghỉ mà chờ họ về. Tiểu Tiểu Tiểu sợ người lạ3nên cứ nép trong lòng An Hinh Duyệt suốt, biết đây là ông bà nội là được rồi.
Thủy An Lạc nhìn rồi xoa xoa đầu cô bé, “Không còn sớm nữa, con đưa con bé đi nghỉ trước đi.” An Hinh Duyệt gật đầu, bế Tiểu Tiểu Tiểu về phòng, sau đó đặt bé lên giường, “Mai cô phải đi công tác, sắp tới chú vẫn phải ở lại bệnh viện, con ngoan ngoãn ở nhà với bà nội hoặc0bà ngoại được không?” Tiểu Tiểu Tiểu đưa tay bám chặt vào áo An Hinh Duyệt, tuy bé không nói nhưng cô có thể nhìn ra được rằng con bé không nỡ xa cô. An Hinh Duyệt vỗ vỗ lên đầu bé rồi lại bể dậy đi tìm quần áo thay.
Đúng lúc này, Thủy An Lạc cũng đẩy cửa vào, tay cầm hai bộ đồ ngủ nhỏ, “Đây là đồ của Quỷ Quỷ trước đây, Tiếu Tiếu cứ mặc tạm5trước, mai mẹ với ba con sẽ đưa con bé ra ngoài mua quần áo mới.”
“Con cảm ơn mẹ.” An Hinh Duyệt nhận lấy bộ quần áo, đáp, “Mẹ, mai con phải đi rồi, bao giờ thì Lạc Ninh có thể tiến hành phục hồi chức năng lần đầu tiên thể ạ?”.
“Chắc hơn một tháng nữa là ổn rồi, con cứ yên tâm đi đi, để mẹ chăm sóc cho nó cho.” Thủy An Lạc cũng biết lần này An4Hinh Duyệt đi về sẽ được thăng hàm, cho nên không thể vì vết thương của con trai mà làm chậm trễ việc của con bé.
Hơn nữa, chuyện lần này cũng được quyết định trước khi sở Lạc Ninh bị thương, không thể trách An Hinh Duyệt được.
Khoảng thời gian gần đây, An Hinh Duyệt vẫn luôn nghĩ tới chuyện có nên đi hay không, nếu giờ cô nói gì, e là con bé sẽ từ bỏ thật mất. Con9trai cô là quân nhân, dựa vào đâu mà bắt người khác phải vì con trai mình mà từ bỏ tiền đồ cá nhân?
An Hinh Duyệt cũng vậy mà Kiều Vi Nhã cũng thế. Thế nên nói cho cùng người khiến cô đau đầu nhất vẫn là thằng con trai út nhà cô.
Lúc xe của quân đội tới đón An Hinh Duyệt, Tiểu Tiểu Tiếu vẫn còn đang ngủ, An Hinh Duyệt cẩn thận dậy khỏi giường rồi đắp chăn cẩn thận lại cho bé con. Vì không muốn làm cô bé bị tỉnh ngủ, cô còn ra hẳn gian ngoài để đánh răng rửa mặt. Không kịp đến bệnh viện lần nữa, cho nên tối hôm qua cô đã nói với Sở Lạc Ninh, lần này nói lời tạm biệt xong chắc hai người phải mỗi người một nơi rồi. Nhưng đã mặc quân phục trên người, cũng đâu thể làm gì khác được.
Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã từ sáng sớm đã chạy tới để tiễn cô. Sở Lạc Duy thì vẫn tỏ vẻ bình thường, còn Kiều Vị Nhã cứ tóm lấy tay An Hinh Duyệt nói mãi, nếu không phải máy bay không đợi người thì chắc cô cũng chưa chịu buông tay đâu. “Dạo này sức khỏe của anh trai em không tốt, chị giao lại Tiếu Tiếu cho hai em nhé, lần này đừng để xảy ra chuyện gì nữa đấy.” An Hinh Duyệt cố tình nhìn Sở Lạc Duy nói.
Cô biết Sở Lạc Duy cần một cơ hội, cần một cơ hội để bù đắp. Cậu vốn dĩ là một người như vậy, làm gì sai, không cần biết chuyện đó có bị coi là sai lầm hay không, nhưng nếu không thể bù đắp lại được thì cả đời này cậu cũng không thể tha cho chính mình. Sở Lạc Duy gật đầu, xem như đồng ý.
Lúc này An Hinh Duyệt mới yên tâm lên xe rời đi.
Kiều Vi Nhã nhíu mày, nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Cậu muốn chăm sóc bạn nhỏ này á?”
Đúng là truyện nghìn lẻ một đêm mà.
Sở Lạc Duy nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó đi thẳng vào nhà. Kiều Vị Nhã: “...”
Ánh mắt đó là sao hả?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook