Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-167
Chương 167: KHÔNG CẦN PHẢI TỰ LÀM KHÓ MÌNH[4]
Lúc Tiểu Tiểu Tiếu ngủ dậy, An Hinh Duyệt đã đi mất rồi. Bé con tự mình ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn căn phòng lạ lẫm.
“Tiểu Tiếu Tiếu, đoán xem mình là ai nào?” Tiểu Tiếu Tiếu vẫn đang trong cơn ngái ngủ, bỗng thấy một chú thỏ bự ngoài cửa, bé3con chớp chớp mắt, nhưng không nói gì.
Kiều Vi Nhã bước ra khỏi đằng sau con thỏ, ôm thỏ đi vào, đặt lên giường, “Đây là bé thỏ mà cô thích nhất đấy, tặng cho con được không?”
Tiểu Tiểu Tiếu nhìn con thỏ còn to hơn cả mình, đúng là không thể nhìn0ra đây là một con thỏ được, nhưng cô bé vẫn lắc đầu, sau đó đẩy về phía Kiều Vi Nhã, ý là con không cần đồ của người khác. Kiều Vị Nhã dựa vào đầu giường, lại đặt thỏ con vào lòng bé, “Đây là cô tặng con, nếu con không nhận5cô sẽ không vui đâu.”
Sở Lạc Duy dựa vào cửa nhìn cô gái đang dỗ bé con. Anh bỗng cảm thấy cảnh tượng này đẹp đẽ vô cùng.
“Bao Rau, lát nữa ra sân bay đón Bao Đậu nhé, con bé đưa Quỷ Quỷ về.” Thủy An Lạc ở dưới lầu gọi lên. Sở4Lạc Duy quay lại nhìn mẹ, nhíu mày, “Không phải vừa mới đi thôi ạ? Sao lại về rồi?” “Quỷ Quỷ biết có em gái mới, quấy đòi về nhà xem em, chuyến bay lúc mười giờ, con đừng có đón muộn đấy.” Thủy An Lạc nói xong đã đi thẳng vào bếp.9*ở Trung Quốc, mối quan hệ anh chị em trong nhà dựa vào tuổi tác, không phụ thuộc vào mối quan hệ giữa bề trên.
Sở Lạc Duy chỉ cau mày chứ không cãi lại. Nhưng khi thấy cô bé bên trong, anh thật sự không biết phải chăm sóc một đứa nhỏ như thế nào, thối bỏ đi, cứ đi đón người đã vậy. Kiều Vị Nhã nhanh chóng làm quen được với Tiểu Tiếu Tiếu, vốn dĩ bé con cũng là một người có tính cách ôn hòa, Thủy An Lạc nói con bé không giống với trẻ con trong nhà này chút nào, nếu có giống chắc cũng chỉ giống được An Hinh Duyệt hồi còn nhỏ, tính ra thì hai người cũng có duyên làm mẹ con. Bé con này lúc ăn cơm cũng ăn từng miếng nhỏ một. Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô bé một cái, bé con lập tức rúc ngay vào lòng Thủy An Lạc. Cô bé thấy hơi sợ ông nội. Thủy An Lạc thấy vậy lại lườm anh một cái, “Anh làm gì thế?” Sở Ninh Dực hầm hừ, rồi lại cúi đầu ăn cơm, “Chốc nữa tới viện cầm tài liệu của đứa bé này về đây cho anh.” “Làm gì?” Thủy An Lạc cau mày hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này hơi quen mắt thôi.” Nói rồi anh lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
“Em gái, em gái, em gái đâu ạ... Cơm sáng còn chưa ăn xong đã có một quả đạn pháo lao vào, cặp mắt to tròn tìm kiếm khắp cả căn phòng, làm gì thấy có đứa bé nào đâu? Lúc Tiểu Quỷ Quỷ chốt được mục tiêu, lập tức lao tới, bò ngay lên người bà ngoại. Phải biết trước đây người đầu tiên mà thằng nhóc thấy phải là ông ngoại mà nó yêu nhất. “Này này này..“ Thủy An Lạc vội đỡ lấy nhóc. Một giây sau, cái cơ thể bé nhỏ kia đã bị Sở Ninh Dực bế lên, “Trông thấy em gái sao lại kích động như thế hả?”
Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiếu Tiếu sợ sệt nép trong lòng Thủy An Lạc, nhìn một hồi lại thấy hơi thất vọng, “Em gái không đẹp bằng con.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Con trai à, cái da mặt này của con vừa nhìn là biết học theo ông ngoại con rồi.
Có điều, tuy em gái không đẹp bằng nhóc nhưng em gái cũng rất đáng yêu, thế là đủ rồi.
“Bà ngoại ơi, sao em không nói gì thế ạ?” Tiểu Quỷ Quỷ giơ tay ra muốn tóm lấy Tiểu Tiếu Tiếu. Tiểu Tiếu Tiếu tránh một hồi, sắp sợ đến phát khóc.
“Em bé không biết nói, con ăn cơm trước đi đã nào.” Thủy An Lạc ngăn cháu trai lại, thiết nghĩ giờ nhóc con tới nhà cửa lại nhộn nhịp lên rồi.
Không biết nói, bé câm!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc Tiểu Tiểu Tiếu ngủ dậy, An Hinh Duyệt đã đi mất rồi. Bé con tự mình ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn căn phòng lạ lẫm.
“Tiểu Tiếu Tiếu, đoán xem mình là ai nào?” Tiểu Tiếu Tiếu vẫn đang trong cơn ngái ngủ, bỗng thấy một chú thỏ bự ngoài cửa, bé3con chớp chớp mắt, nhưng không nói gì.
Kiều Vi Nhã bước ra khỏi đằng sau con thỏ, ôm thỏ đi vào, đặt lên giường, “Đây là bé thỏ mà cô thích nhất đấy, tặng cho con được không?”
Tiểu Tiểu Tiếu nhìn con thỏ còn to hơn cả mình, đúng là không thể nhìn0ra đây là một con thỏ được, nhưng cô bé vẫn lắc đầu, sau đó đẩy về phía Kiều Vi Nhã, ý là con không cần đồ của người khác. Kiều Vị Nhã dựa vào đầu giường, lại đặt thỏ con vào lòng bé, “Đây là cô tặng con, nếu con không nhận5cô sẽ không vui đâu.”
Sở Lạc Duy dựa vào cửa nhìn cô gái đang dỗ bé con. Anh bỗng cảm thấy cảnh tượng này đẹp đẽ vô cùng.
“Bao Rau, lát nữa ra sân bay đón Bao Đậu nhé, con bé đưa Quỷ Quỷ về.” Thủy An Lạc ở dưới lầu gọi lên. Sở4Lạc Duy quay lại nhìn mẹ, nhíu mày, “Không phải vừa mới đi thôi ạ? Sao lại về rồi?” “Quỷ Quỷ biết có em gái mới, quấy đòi về nhà xem em, chuyến bay lúc mười giờ, con đừng có đón muộn đấy.” Thủy An Lạc nói xong đã đi thẳng vào bếp.9*ở Trung Quốc, mối quan hệ anh chị em trong nhà dựa vào tuổi tác, không phụ thuộc vào mối quan hệ giữa bề trên.
Sở Lạc Duy chỉ cau mày chứ không cãi lại. Nhưng khi thấy cô bé bên trong, anh thật sự không biết phải chăm sóc một đứa nhỏ như thế nào, thối bỏ đi, cứ đi đón người đã vậy. Kiều Vị Nhã nhanh chóng làm quen được với Tiểu Tiếu Tiếu, vốn dĩ bé con cũng là một người có tính cách ôn hòa, Thủy An Lạc nói con bé không giống với trẻ con trong nhà này chút nào, nếu có giống chắc cũng chỉ giống được An Hinh Duyệt hồi còn nhỏ, tính ra thì hai người cũng có duyên làm mẹ con. Bé con này lúc ăn cơm cũng ăn từng miếng nhỏ một. Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn cô bé một cái, bé con lập tức rúc ngay vào lòng Thủy An Lạc. Cô bé thấy hơi sợ ông nội. Thủy An Lạc thấy vậy lại lườm anh một cái, “Anh làm gì thế?” Sở Ninh Dực hầm hừ, rồi lại cúi đầu ăn cơm, “Chốc nữa tới viện cầm tài liệu của đứa bé này về đây cho anh.” “Làm gì?” Thủy An Lạc cau mày hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này hơi quen mắt thôi.” Nói rồi anh lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
“Em gái, em gái, em gái đâu ạ... Cơm sáng còn chưa ăn xong đã có một quả đạn pháo lao vào, cặp mắt to tròn tìm kiếm khắp cả căn phòng, làm gì thấy có đứa bé nào đâu? Lúc Tiểu Quỷ Quỷ chốt được mục tiêu, lập tức lao tới, bò ngay lên người bà ngoại. Phải biết trước đây người đầu tiên mà thằng nhóc thấy phải là ông ngoại mà nó yêu nhất. “Này này này..“ Thủy An Lạc vội đỡ lấy nhóc. Một giây sau, cái cơ thể bé nhỏ kia đã bị Sở Ninh Dực bế lên, “Trông thấy em gái sao lại kích động như thế hả?”
Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiếu Tiếu sợ sệt nép trong lòng Thủy An Lạc, nhìn một hồi lại thấy hơi thất vọng, “Em gái không đẹp bằng con.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Con trai à, cái da mặt này của con vừa nhìn là biết học theo ông ngoại con rồi.
Có điều, tuy em gái không đẹp bằng nhóc nhưng em gái cũng rất đáng yêu, thế là đủ rồi.
“Bà ngoại ơi, sao em không nói gì thế ạ?” Tiểu Quỷ Quỷ giơ tay ra muốn tóm lấy Tiểu Tiếu Tiếu. Tiểu Tiếu Tiếu tránh một hồi, sắp sợ đến phát khóc.
“Em bé không biết nói, con ăn cơm trước đi đã nào.” Thủy An Lạc ngăn cháu trai lại, thiết nghĩ giờ nhóc con tới nhà cửa lại nhộn nhịp lên rồi.
Không biết nói, bé câm!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com