Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-254
Chương 254: CHIẾN TRANH GIỮA BA VÀ CON GÁI [3]
Sư Niệm khẽ run lên, cúi đầu nhìn khung ảnh vỡ tan.
Trong ảnh là nụ cười dịu dàng của mẹ cô.
Sư Hạ Dương nhanh chóng đi tới, sau đó khom lưng, nhặt khung ảnh dưới đất lên.
Sư Niệm nhìn động tác của ba mình, lại nghĩ đến chuyện Triệu Uyển Uyển rời đi. Không phải là cô không tôn kính mẹ của mình, chỉ là cô thấy càng đau lòng với3Triệu Uyển Uyển hơn mà thôi: “Đối với ba mà nói, ảnh của mẹ con còn quan trọng hơn cả dì sao?”
“Đi ra ngoài!!!” Sư Hạ Dương lớn tiếng quát.
Sư Niệm cắn môi thật chặt, những đầu ngón tay cũng găm vào lòng bàn tay khiến cảm giác đau châm chích lan ra.
“Mẹ con đã chết rồi! Đã chết rồi!” Sự Niệm lớn tiếng hét.
“Chát...”
Một cái tát không hề có chút0báo hiệu nào giáng xuống, một tay Sư Hạ Dương đang cầm lấy ảnh của Triệu Dương Dương, một tay còn đang dừng lại giữa không trung.
Vì một cái tát này mà khuôn mặt của Sư Niệm lệch hẳn sang một bên.
Cánh tay treo giữa không trung của Sư Hạ Dương run lẩy bẩy. Con gái lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đánh con mình.
“Niệm Niệm...”5Sư Niệm ôm lấy mặt mình, đau rát, những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của cô rồi nhẹ nhàng trượt xuống.
“Niệm Niệm...” Sư Hạ Dương vươn tay ra nhưng không dám chạm vào cô.
Sư Niệm lui về sau một bước, vừa ôm lấy mặt mình vừa nhìn Sư Hạ Dương, nói: “Con hận ba! Con hận ba!” Sư Niệm hét lên rồi xoay người chạy ra ngoài.
“Niệm Niệm...”4Sư Hạ Dương hô lên những cánh cửa phòng đã bị đóng sầm lại thật mạnh. Anh ta giơ tay lên rồi hung hăng cho chính bản thân mình một cái tát.
Anh ta điên rồi, sao có thể đánh con gái của mình chứ?
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Sư Niệm chạy xuống lầu, lại nhìn người đàn ông đang ngẩng đầu cố nén nước mắt trong phòng. Anh ta vẫn đang cầm9một khung ảnh vỡ nát trong tay, máu tươi chảy dọc theo ngón tay rồi rơi xuống đất.
Một Triệu Dương Dương đã giam cầm cả cuộc đời anh ta, chưa bao giờ buông tha cho anh ta.
Sư Niệm vừa khóc vừa chạy xuống lầu. Cô ngồi vào xe định rời đi nhưng khi khởi động xe rồi lại thấy Kiều Nhã Nguyễn đang đứng trước mũi xe: “Mẹ nuôi!” Kiều Nhã Nguyễn ra hiệu bảo cô xuống xe, thấy Sư Niệm không động đậy Kiều Nhã Nguyễn cũng chỉ có thể nói: “Con muốn về cũng phải ăn cơm xong rồi hãy về! Đi thôi, về nhà với mẹ, mẹ nấu chút gì đó cho con ăn.”
“Mẹ nuôi có biết nấu cơm đâu.” Sư Niệm chẳng chút khách khí vừa thút thít vừa hít mũi, má của cô vẫn còn đau lắm.
“Vẫn biết nấu mì ăn liền.” Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không cảm thấy việc không biết nấu ăn là có gì không tốt.
Sư Niệm bị chọc cười, sau đó ngoan ngoãn xuống xe. Kiều Nhã Nguyễn đưa cô về ký túc xá: “Ba con con có gì không nói được mà phải đụng tay đụng chân như thể.”
“Ba đánh con.” Sư Niệm buồn bực nói. “Con biết mẹ con là nỗi đau trong lòng ông ấy, sao con còn chọc vào làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô gái bên cạnh mình: “Mẹ nhìn con lớn lên đương nhiên biết con là người lý trí thế nào, nhưng chuyện này thì con quá cực đoan rồi.”
ấy, con còn cho bàn làm gì Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô gái
“Dù đã đi mất rồi.” Giọng nói của Sư Niệm càng buồn hơn. “Kể cả dì con có đi, nhưng con cũng không thể cãi nhau với ba con được, nhất là con còn nhắc tới mẹ con nữa.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.
“Nhưng mà...” “Con có biết mẹ đã quen với mẹ con thế nào không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.
Sư Niệm khẽ lắc đầu, chưa bao giờ Kiều Nhã Nguyễn kể về chuyện này.
Cô vẫn cho rằng Kiều Nhã Nguyễn chăm sóc mình là vì ba của cô, còn về chuyện Kiều Nhã Nguyễn có quen biết mẹ của mình thì cô hoàn toàn không biết.
Mà Sư Niệm có cảm giác cô sẽ không có khả năng tiếp nhận được sự thật này.
Nhưng hiện tại, cô không có quyền phản bác: “Mẹ có quen mẹ con sao? Trước đây mẹ chưa bao giờ nhắc đến.” Giọng của Sư Niệm khàn khàn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sư Niệm khẽ run lên, cúi đầu nhìn khung ảnh vỡ tan.
Trong ảnh là nụ cười dịu dàng của mẹ cô.
Sư Hạ Dương nhanh chóng đi tới, sau đó khom lưng, nhặt khung ảnh dưới đất lên.
Sư Niệm nhìn động tác của ba mình, lại nghĩ đến chuyện Triệu Uyển Uyển rời đi. Không phải là cô không tôn kính mẹ của mình, chỉ là cô thấy càng đau lòng với3Triệu Uyển Uyển hơn mà thôi: “Đối với ba mà nói, ảnh của mẹ con còn quan trọng hơn cả dì sao?”
“Đi ra ngoài!!!” Sư Hạ Dương lớn tiếng quát.
Sư Niệm cắn môi thật chặt, những đầu ngón tay cũng găm vào lòng bàn tay khiến cảm giác đau châm chích lan ra.
“Mẹ con đã chết rồi! Đã chết rồi!” Sự Niệm lớn tiếng hét.
“Chát...”
Một cái tát không hề có chút0báo hiệu nào giáng xuống, một tay Sư Hạ Dương đang cầm lấy ảnh của Triệu Dương Dương, một tay còn đang dừng lại giữa không trung.
Vì một cái tát này mà khuôn mặt của Sư Niệm lệch hẳn sang một bên.
Cánh tay treo giữa không trung của Sư Hạ Dương run lẩy bẩy. Con gái lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta đánh con mình.
“Niệm Niệm...”5Sư Niệm ôm lấy mặt mình, đau rát, những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của cô rồi nhẹ nhàng trượt xuống.
“Niệm Niệm...” Sư Hạ Dương vươn tay ra nhưng không dám chạm vào cô.
Sư Niệm lui về sau một bước, vừa ôm lấy mặt mình vừa nhìn Sư Hạ Dương, nói: “Con hận ba! Con hận ba!” Sư Niệm hét lên rồi xoay người chạy ra ngoài.
“Niệm Niệm...”4Sư Hạ Dương hô lên những cánh cửa phòng đã bị đóng sầm lại thật mạnh. Anh ta giơ tay lên rồi hung hăng cho chính bản thân mình một cái tát.
Anh ta điên rồi, sao có thể đánh con gái của mình chứ?
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Sư Niệm chạy xuống lầu, lại nhìn người đàn ông đang ngẩng đầu cố nén nước mắt trong phòng. Anh ta vẫn đang cầm9một khung ảnh vỡ nát trong tay, máu tươi chảy dọc theo ngón tay rồi rơi xuống đất.
Một Triệu Dương Dương đã giam cầm cả cuộc đời anh ta, chưa bao giờ buông tha cho anh ta.
Sư Niệm vừa khóc vừa chạy xuống lầu. Cô ngồi vào xe định rời đi nhưng khi khởi động xe rồi lại thấy Kiều Nhã Nguyễn đang đứng trước mũi xe: “Mẹ nuôi!” Kiều Nhã Nguyễn ra hiệu bảo cô xuống xe, thấy Sư Niệm không động đậy Kiều Nhã Nguyễn cũng chỉ có thể nói: “Con muốn về cũng phải ăn cơm xong rồi hãy về! Đi thôi, về nhà với mẹ, mẹ nấu chút gì đó cho con ăn.”
“Mẹ nuôi có biết nấu cơm đâu.” Sư Niệm chẳng chút khách khí vừa thút thít vừa hít mũi, má của cô vẫn còn đau lắm.
“Vẫn biết nấu mì ăn liền.” Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn không cảm thấy việc không biết nấu ăn là có gì không tốt.
Sư Niệm bị chọc cười, sau đó ngoan ngoãn xuống xe. Kiều Nhã Nguyễn đưa cô về ký túc xá: “Ba con con có gì không nói được mà phải đụng tay đụng chân như thể.”
“Ba đánh con.” Sư Niệm buồn bực nói. “Con biết mẹ con là nỗi đau trong lòng ông ấy, sao con còn chọc vào làm gì?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô gái bên cạnh mình: “Mẹ nhìn con lớn lên đương nhiên biết con là người lý trí thế nào, nhưng chuyện này thì con quá cực đoan rồi.”
ấy, con còn cho bàn làm gì Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô gái
“Dù đã đi mất rồi.” Giọng nói của Sư Niệm càng buồn hơn. “Kể cả dì con có đi, nhưng con cũng không thể cãi nhau với ba con được, nhất là con còn nhắc tới mẹ con nữa.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.
“Nhưng mà...” “Con có biết mẹ đã quen với mẹ con thế nào không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.
Sư Niệm khẽ lắc đầu, chưa bao giờ Kiều Nhã Nguyễn kể về chuyện này.
Cô vẫn cho rằng Kiều Nhã Nguyễn chăm sóc mình là vì ba của cô, còn về chuyện Kiều Nhã Nguyễn có quen biết mẹ của mình thì cô hoàn toàn không biết.
Mà Sư Niệm có cảm giác cô sẽ không có khả năng tiếp nhận được sự thật này.
Nhưng hiện tại, cô không có quyền phản bác: “Mẹ có quen mẹ con sao? Trước đây mẹ chưa bao giờ nhắc đến.” Giọng của Sư Niệm khàn khàn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com