Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-256
Chương 256: CHIẾN TRANH GIỮA BA VÀ CON GÁI [5]
Sư Hạ Dương nhìn cháu gái vẫn đang nhảy nhót trên chân mình, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
“Ba rất tốt, mấy đứa không cần lo lắng cho ba, công việc còn đầy ra đấy đang chờ ba đây.” Sư Hạ Dương nói3rồi hôn lên má cháu gái một cái: “Được rồi, con ở bên kia cũng bận mà, mau trở về đi.”
“Ông... ông...” Bé con há miệng nói, tuy nghe không rõ lắm nhưng có thể hiểu được bé con đang gọi ông ngoại. “Hơi0chậm nói, Niệm Niệm lớn đến chừng này đã nói năng lưu loát rồi.” Sư Hạ Dương ôm cháu gái đứng dậy. Bây giờ anh vẫn có thể nhớ được bộ dạng khi còn bé của con gái. Sở Húc Ninh đón lấy con5gái, bé con lập tức hưng phấn đến mức đá đá cái chân của mình.
Nói thật, trẻ con hơn một tuổi gần hai tuổi mà còn chưa biết nói thật sự rất ít, đáng tiếc, bé con này quá lười lại không thích nói4chuyện.
Sở Húc Ninh còn định nói cái gì đó nữa nhưng vừa quay đầu đã thấy Sư Niệm đứng ngoài cửa, cho nên anh ôm con gái rời đi: “Anh dẫn con bé đi ăn chút gì đó đã.”
Lúc đi ngang qua Sư Niệm,9Sở Húc Ninh tỏ ý bảo cô vào đi rồi mới rời đi hẳn. Sư Niệm hơi cúi đầu, sau khi Sở Húc Ninh đi rồi mới lầm lũi bước vào. Chỉ có điều lúc cô bước vào, bộ dạng y như một đứa bé làm chuyện sai, cái đầu cứ cúi gằm xuống. Sư Hạ Dương thở dài, nhẹ nhàng xoa má của con gái rồi mới nói: “Có còn đau không?”
Sư Niệm lắc đầu, sau đó ôm lấy Sư Hạ Dương: “Ba, con xin lỗi.” Sư Hạ Dương dừng một chút, sau đó vỗ nhè nhẹ lên lưng con gái: “Là do ba không tốt, ba không nên đánh con.” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương, nói: “Nhưng con vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, còn con sẽ tự trả món nợ con nợ mẹ.“. “Được rồi, được rồi, đi đi đi đi, Húc Ninh bận rộn như vậy mà phải vì con chạy tới đây, mau về đi thôi.” Sư Hạ Dương nói rồi vội vàng đấy Sư Niệm ra ngoài. “Ba!!!”
“Về đi, về đi.” Sư Hạ Dương vội vàng đẩy con gái ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sư Niệm giơ tay lên một cái nhưng không vỗ xuống, chỉ đành thôi dài, nói: “Ba, ba suy nghĩ thật kỹ đi, mẹ trên trời có linh thiêng chắc chắn cũng không muốn nhìn ba đối xử với bản thân như vậy đâu.” Sư Niệm nói xong chỉ thở dài, sau đó rời đi.
Sư Hạ Dương nghe tiếng bước chân xa dần, hít một hơi thật sâu rồi đi tới bên cạnh bàn, sau đó cầm tấm ảnh lên. Trên ảnh là nụ cười dịu dàng của Triệu Dương Dương, khung kính vỡ ra khiến ảnh bị rạch lên một vết. “Dương Dương, con gái của chúng ta lớn thật rồi.” Sư Hạ Dương nhỏ giọng nói. Còn về phần Triệu Uyển Uyển thì cứ để như vậy đi, anh ta đã không thể cho cô điều gì, không bằng mạnh ai nấy sống cho tốt. Sư Niệm đi xuống lầu. Bé con đang ôm bình sữa của mình uống ừng ực, cái chân be bé đá vào đùi của ba mình có vẻ như đang thích thú lắm.
Sư Niệm ủ rũ đi tới bên người anh, sau đó nói: “Em nói kiểu gì ba cũng không nghe.”
“Chuyện tình cảm cũng như uống nước, ấm lạnh tự biết! Em có là con gái cũng không thể can dự vào quá nhiều.” Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu cô một cái: “Mẹ vừa gọi điện nói nhớ cháu rồi, chúng ta đi ăn trưa rồi chiều quay về.”
Sư Niệm gật đầu, sau đó lại nhìn lên lầu: “Em qua Mỹ một chuyến. Anh đưa con về trước đi, hoặc là cứ gửi con bé cho mẹ trong vài ngày.” “Ở... với ba.” Bé con nghe thấy Sự Niệm nói lập tức dứt bình sữa ra, hai tay nhỏ xíu ôm chặt lấy chân của Sở Húc Ninh. Cứ mỗi lần cuống là bé con này này lại nói cực sỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sư Hạ Dương nhìn cháu gái vẫn đang nhảy nhót trên chân mình, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
“Ba rất tốt, mấy đứa không cần lo lắng cho ba, công việc còn đầy ra đấy đang chờ ba đây.” Sư Hạ Dương nói3rồi hôn lên má cháu gái một cái: “Được rồi, con ở bên kia cũng bận mà, mau trở về đi.”
“Ông... ông...” Bé con há miệng nói, tuy nghe không rõ lắm nhưng có thể hiểu được bé con đang gọi ông ngoại. “Hơi0chậm nói, Niệm Niệm lớn đến chừng này đã nói năng lưu loát rồi.” Sư Hạ Dương ôm cháu gái đứng dậy. Bây giờ anh vẫn có thể nhớ được bộ dạng khi còn bé của con gái. Sở Húc Ninh đón lấy con5gái, bé con lập tức hưng phấn đến mức đá đá cái chân của mình.
Nói thật, trẻ con hơn một tuổi gần hai tuổi mà còn chưa biết nói thật sự rất ít, đáng tiếc, bé con này quá lười lại không thích nói4chuyện.
Sở Húc Ninh còn định nói cái gì đó nữa nhưng vừa quay đầu đã thấy Sư Niệm đứng ngoài cửa, cho nên anh ôm con gái rời đi: “Anh dẫn con bé đi ăn chút gì đó đã.”
Lúc đi ngang qua Sư Niệm,9Sở Húc Ninh tỏ ý bảo cô vào đi rồi mới rời đi hẳn. Sư Niệm hơi cúi đầu, sau khi Sở Húc Ninh đi rồi mới lầm lũi bước vào. Chỉ có điều lúc cô bước vào, bộ dạng y như một đứa bé làm chuyện sai, cái đầu cứ cúi gằm xuống. Sư Hạ Dương thở dài, nhẹ nhàng xoa má của con gái rồi mới nói: “Có còn đau không?”
Sư Niệm lắc đầu, sau đó ôm lấy Sư Hạ Dương: “Ba, con xin lỗi.” Sư Hạ Dương dừng một chút, sau đó vỗ nhè nhẹ lên lưng con gái: “Là do ba không tốt, ba không nên đánh con.” Sư Niệm ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương, nói: “Nhưng con vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, còn con sẽ tự trả món nợ con nợ mẹ.“. “Được rồi, được rồi, đi đi đi đi, Húc Ninh bận rộn như vậy mà phải vì con chạy tới đây, mau về đi thôi.” Sư Hạ Dương nói rồi vội vàng đấy Sư Niệm ra ngoài. “Ba!!!”
“Về đi, về đi.” Sư Hạ Dương vội vàng đẩy con gái ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sư Niệm giơ tay lên một cái nhưng không vỗ xuống, chỉ đành thôi dài, nói: “Ba, ba suy nghĩ thật kỹ đi, mẹ trên trời có linh thiêng chắc chắn cũng không muốn nhìn ba đối xử với bản thân như vậy đâu.” Sư Niệm nói xong chỉ thở dài, sau đó rời đi.
Sư Hạ Dương nghe tiếng bước chân xa dần, hít một hơi thật sâu rồi đi tới bên cạnh bàn, sau đó cầm tấm ảnh lên. Trên ảnh là nụ cười dịu dàng của Triệu Dương Dương, khung kính vỡ ra khiến ảnh bị rạch lên một vết. “Dương Dương, con gái của chúng ta lớn thật rồi.” Sư Hạ Dương nhỏ giọng nói. Còn về phần Triệu Uyển Uyển thì cứ để như vậy đi, anh ta đã không thể cho cô điều gì, không bằng mạnh ai nấy sống cho tốt. Sư Niệm đi xuống lầu. Bé con đang ôm bình sữa của mình uống ừng ực, cái chân be bé đá vào đùi của ba mình có vẻ như đang thích thú lắm.
Sư Niệm ủ rũ đi tới bên người anh, sau đó nói: “Em nói kiểu gì ba cũng không nghe.”
“Chuyện tình cảm cũng như uống nước, ấm lạnh tự biết! Em có là con gái cũng không thể can dự vào quá nhiều.” Sở Húc Ninh đưa tay xoa đầu cô một cái: “Mẹ vừa gọi điện nói nhớ cháu rồi, chúng ta đi ăn trưa rồi chiều quay về.”
Sư Niệm gật đầu, sau đó lại nhìn lên lầu: “Em qua Mỹ một chuyến. Anh đưa con về trước đi, hoặc là cứ gửi con bé cho mẹ trong vài ngày.” “Ở... với ba.” Bé con nghe thấy Sự Niệm nói lập tức dứt bình sữa ra, hai tay nhỏ xíu ôm chặt lấy chân của Sở Húc Ninh. Cứ mỗi lần cuống là bé con này này lại nói cực sỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook