Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-258
Chương 258: CÁC ĐỒNG CHÍ, ĐÂY CHÍNH LÀ BÀI HỌC MÁU ĐẤY[1]
Kiều Vị Nhã liếc cô nàng bằng một ánh mắt ghét bỏ, sau đó cầm di động của mình trên bàn đứng dậy.
“Chẳng lẽ cô Kiều không biết gần đây chúng tôi đang phỏng vấn cô Phương hay sao?!” Chủ biên của bạn tin tức mảng tài chính kinh tế chặn đường của3Kiều Vị Nhã, sau đó lạnh lùng nói.
Cô Phương cũng chính là người phụ nữ mạnh mẽ kia. Kiều Vị Nhã hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
“Chị đã từng đăng tin về cô ta chưa? Toàn bộ ban biên tập đều biết chuyện tôi đăng tin0mà, chẳng lẽ chị không biết sao? Kể cả muốn tìm tôi gây chuyện thì cũng nên tìm một lý do ra trò một chút có được không? Ra nước ngoài học cao học chẳng lẽ để não lại đó luôn rồi à?”
Kiều Vị Nhã chịu thiệt á, chuyện đó không bao giờ5tồn tại đâu.
Cô là người mới, thế nhưng cô tới đây không phải để làm một người mới để bị bắt nạt.
Chủ biên mảng tài chính và kinh tế hoàn toàn không ngờ Kiều Vị Nhã sẽ phản bác cô ta một cách trực tiếp như vậy, cho nên sắc mặt của cô4ta lập tức biến thành màu gan heo.
“Lòng đố kỵ khiến người ta trở nên xấu xí, còn chị thì đã xấu đến hết thuốc chữa rồi.” Kiều Vị Nhã nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, chẳng hiếu người phụ nữ này chạy tới tự rước lấy nhục làm gì.
Kiều Vị9Nhã lên thẳng lên tầng tìm Sở Lạc Duy, không thèm để ý đến chị ta nữa.
Lúc này, Sở Lạc Duy đang gọi điện thoại sắp xếp máy bay cá nhân đưa Sở Lạc Ninh ra nước ngoài. Kiều Vi Nhã không quấy rầy anh.
Sở Lạc Duy sắp xếp xong xuôi mới nhìn về phía Kiều Vi Nhã, sau đó nói: “Sao sắc mặt xấu xí thế kia, có ai chọc giận em à?”
“Anh Cả muốn ra nước ngoài? Vết thương vẫn chưa lành mà, thân phận cũng không thích hợp nữa?!” Kiều Vi Nhã không trả lời câu hỏi của Sở Lạc Duy mà đặt một câu hỏi khác. “Công việc, để anh ấy bay một mình anh không yên tâm nên bảo người đưa anh ấy đi rồi.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa đứng dậy khỏi bàn làm việc: “Đi thôi, đi ăn trưa.” Kiều Vi Nhã chọt chọt cái cằm của mình rồi cười híp mắt, nói: “Vậy nên anh Cả đang muốn lấy việc công làm việc tự để đi tìm chị Miên Miên đấy hả?”
Sở Lạc Duy nhún vai không lên tiếng, tuy rằng anh cũng hiểu, đúng là Sở Lạc Ninh có ý này thật.
***
Lúc này ở Mỹ đang là buổi đêm. An Hinh Duyệt đang nghỉ ngơi. Dù sao cô cũng rất vui với việc không cần huấn luyện, hy vọng mấy kẻ đó đi ra vẫn còn đứng lên được. Để cho đám người đó biết cái gì mới là điên cuồng, cái lính đặc chủng cần chính là hai chữ điên cuồng này.
Mà nghiên cứu tâm lý học tuyệt đối không phải dùng để khắc chế sự điên cuồng của bọn họ. Nó là dùng để khắc chế những thứ cản bọn họ điên cuồng, rõ ràng, đám người kia không hiểu những điều đó.
Chuông cảnh báo đột nhiên vang lên, An Hinh Duyệt lập tức bật dậy, không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng thay đồ rồi chạy xuống lầu.
Cái này gọi là phản xạ có điều kiện. An Hinh Duyệt nhảy thẳng từ lầu ba xuống, chỉ có điều khi cô chạy xuống tới nơi hộ báo cáo thì mới chợt nhận ra rằng, cô không ở trại huấn luyện, không ở trong quân doanh mà. Sim cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giây trong tay mình: “48 giây, từ trạng thái ngủ say đến hoàn thành tập hợp dùng 48 giây.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn một đám nhân viên nghiên cứu đang ủ rũ xếp thành hàng phía sau. Cô thở hắt ra một hơi sau đó chống nạnh, nói: “Mấy người lấy tôi ra làm mẫu sao?” “Ha, không phải, chỉ là bọn họ không tin vào tốc độ của lính đặc chủng, cảm thấy điều đó là không thể, là điên rồ! Tôi chỉ nói cho bọn họ biết cái gì mới là tốc độ thôi, giờ cô có thể về nghỉ ngơi rồi!” Sim cười híp mắt nói: “Tôi không hiểu vì sao bên trên lại muốn tìm cái đám rác rưởi này đi nghiên cứu tâm lý lính đặc chủng, bọn họ thì biết cái gì chứ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã liếc cô nàng bằng một ánh mắt ghét bỏ, sau đó cầm di động của mình trên bàn đứng dậy.
“Chẳng lẽ cô Kiều không biết gần đây chúng tôi đang phỏng vấn cô Phương hay sao?!” Chủ biên của bạn tin tức mảng tài chính kinh tế chặn đường của3Kiều Vị Nhã, sau đó lạnh lùng nói.
Cô Phương cũng chính là người phụ nữ mạnh mẽ kia. Kiều Vị Nhã hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
“Chị đã từng đăng tin về cô ta chưa? Toàn bộ ban biên tập đều biết chuyện tôi đăng tin0mà, chẳng lẽ chị không biết sao? Kể cả muốn tìm tôi gây chuyện thì cũng nên tìm một lý do ra trò một chút có được không? Ra nước ngoài học cao học chẳng lẽ để não lại đó luôn rồi à?”
Kiều Vị Nhã chịu thiệt á, chuyện đó không bao giờ5tồn tại đâu.
Cô là người mới, thế nhưng cô tới đây không phải để làm một người mới để bị bắt nạt.
Chủ biên mảng tài chính và kinh tế hoàn toàn không ngờ Kiều Vị Nhã sẽ phản bác cô ta một cách trực tiếp như vậy, cho nên sắc mặt của cô4ta lập tức biến thành màu gan heo.
“Lòng đố kỵ khiến người ta trở nên xấu xí, còn chị thì đã xấu đến hết thuốc chữa rồi.” Kiều Vị Nhã nói rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, chẳng hiếu người phụ nữ này chạy tới tự rước lấy nhục làm gì.
Kiều Vị9Nhã lên thẳng lên tầng tìm Sở Lạc Duy, không thèm để ý đến chị ta nữa.
Lúc này, Sở Lạc Duy đang gọi điện thoại sắp xếp máy bay cá nhân đưa Sở Lạc Ninh ra nước ngoài. Kiều Vi Nhã không quấy rầy anh.
Sở Lạc Duy sắp xếp xong xuôi mới nhìn về phía Kiều Vi Nhã, sau đó nói: “Sao sắc mặt xấu xí thế kia, có ai chọc giận em à?”
“Anh Cả muốn ra nước ngoài? Vết thương vẫn chưa lành mà, thân phận cũng không thích hợp nữa?!” Kiều Vi Nhã không trả lời câu hỏi của Sở Lạc Duy mà đặt một câu hỏi khác. “Công việc, để anh ấy bay một mình anh không yên tâm nên bảo người đưa anh ấy đi rồi.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa đứng dậy khỏi bàn làm việc: “Đi thôi, đi ăn trưa.” Kiều Vi Nhã chọt chọt cái cằm của mình rồi cười híp mắt, nói: “Vậy nên anh Cả đang muốn lấy việc công làm việc tự để đi tìm chị Miên Miên đấy hả?”
Sở Lạc Duy nhún vai không lên tiếng, tuy rằng anh cũng hiểu, đúng là Sở Lạc Ninh có ý này thật.
***
Lúc này ở Mỹ đang là buổi đêm. An Hinh Duyệt đang nghỉ ngơi. Dù sao cô cũng rất vui với việc không cần huấn luyện, hy vọng mấy kẻ đó đi ra vẫn còn đứng lên được. Để cho đám người đó biết cái gì mới là điên cuồng, cái lính đặc chủng cần chính là hai chữ điên cuồng này.
Mà nghiên cứu tâm lý học tuyệt đối không phải dùng để khắc chế sự điên cuồng của bọn họ. Nó là dùng để khắc chế những thứ cản bọn họ điên cuồng, rõ ràng, đám người kia không hiểu những điều đó.
Chuông cảnh báo đột nhiên vang lên, An Hinh Duyệt lập tức bật dậy, không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng thay đồ rồi chạy xuống lầu.
Cái này gọi là phản xạ có điều kiện. An Hinh Duyệt nhảy thẳng từ lầu ba xuống, chỉ có điều khi cô chạy xuống tới nơi hộ báo cáo thì mới chợt nhận ra rằng, cô không ở trại huấn luyện, không ở trong quân doanh mà. Sim cúi đầu nhìn đồng hồ bấm giây trong tay mình: “48 giây, từ trạng thái ngủ say đến hoàn thành tập hợp dùng 48 giây.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn một đám nhân viên nghiên cứu đang ủ rũ xếp thành hàng phía sau. Cô thở hắt ra một hơi sau đó chống nạnh, nói: “Mấy người lấy tôi ra làm mẫu sao?” “Ha, không phải, chỉ là bọn họ không tin vào tốc độ của lính đặc chủng, cảm thấy điều đó là không thể, là điên rồ! Tôi chỉ nói cho bọn họ biết cái gì mới là tốc độ thôi, giờ cô có thể về nghỉ ngơi rồi!” Sim cười híp mắt nói: “Tôi không hiểu vì sao bên trên lại muốn tìm cái đám rác rưởi này đi nghiên cứu tâm lý lính đặc chủng, bọn họ thì biết cái gì chứ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook