Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-257
Chương 257: CHIẾN TRANH GIỮA BA VÀ CON GÁI [6]
Sư Niệm cúi đầu nhìn con gái, con bé này chỉ thích ba của nó thôi.
“Gần đây anh cũng không bận gì, anh trông con được.” Sở Húc Ninh nói rồi ra hiệu báo Sư Niệm lên xe: “Xe của em để lại ở đây đi, lúc về thì qua đây lái nó về.”
Sư Niệm gật đầu. Hôm nay tâm trạng của cô không thích hợp lái xe. May là hôm nay3cô không trang điểm, nếu không có thật sự không biết lúc này mình sẽ xấu xí đến mức nào nữa. Sư Niệm lên xe, Sở Húc Ninh đặt con gái vào ghế trẻ em rồi cũng lên xe.
“Kể cả muốn đi Mỹ thì cũng phải về thành phố B đã, hộ chiếu của em còn đang để ở bên đó.” Sở Húc Ninh nhắc nhở.
Sư Niệm tựa lưng vào ghế, có0lẽ vì khóc lâu quá rồi cho nên hiện giờ cô thấy hơi say xe, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện giấy tờ.
“Không phải trước đó chị Tám có liên lạc với em, nói có một đợt quảng bá à? Thời gian cũng nói rõ là ngày kia.” Sở Húc Ninh nhắc nhở một lần nữa.
Sư Niệm hít sâu một hơi rồi bóp trán của mình: “Anh nói xem vì sao ba5em với dì lại không thể đến với nhau chứ? Nếu như ông ấy thật sự không có cảm giác với dì thì sao không dứt khoát từ chối đi?”
“Cái gì gọi là dứt khoát?” Sở Húc Ninh nhìn vợ mình: “Năm đó anh không đủ dứt khoát sao?” “Em” Sư Niệm khựng lại một chút, không biết phản bác anh như thế nào.
Chuyện này cũng hơi xấu hổ rồi đấy!
“Hơn nữa,4em cảm thấy ba em từ chối chưa?” Sở Húc Ninh nói: “Mấy năm nay ông ấy không từ chối bất cứ sự chăm sóc nào của dì em dành cho em, thậm chí ngay cả việc anh đến nhà em cầu hôn em cũng không được quên rằng đó toàn do một tay dì của em lo liệu.”
“Ý anh là sao?” Sư Niệm dừng lại một chút, nhìn anh một cách9tò mò. “Ý trên mặt chữ đó, đồ ngốc.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa lái xe rời khỏi quân bộ: “Thật ra anh cũng hiểu được suy nghĩ của ba em, dù sao thì anh cũng từng muốn trốn tránh em mà.”
Sư Niệm liếc mắt nhìn anh một cái nhưng không nói gì, sau đó cô nhắm đôi mắt cay xè của mình lại. Mà lúc này Kiều Vi Nhã bứt rứt nguyên một buổi sáng cũng nhận được tin nhắn của mẹ mình.
[Thái hậu nhà họ Phong: Bùng nổ rồi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không thể nào! Chị Niệm Niệm cãi nhau với chú Sự thật ạ?] [Thái hậu nhà họ Phong: Đúng vậy, lần đầu tiên mẹ thấy Sư Hạ Dương đánh Niệm Niệm, chậc chậc...] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không thể nào, chú Sư thương chị Niệm Niệm như vậy sao có thể ra tay được chứ?
[Thái hậu nhà họ Phong: Con hỏi mẹ? Mẹ mà biết chắc ba con sẽ giết chết mẹ đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha ha ha ha, con phải gửi cái này cho ba mới được.] [Thái hậu nhà họ Phong: Biến biển biến, mẹ không muốn nhìn thấy con nữa.] Kiều Vi Nhã nhìn câu nói đầy ghét bỏ của mẹ mình lại càng cười vui vẻ hơn, chỉ là cô cũng không ngờ sẽ lớn chuyện thành ra như vậy, giờ phải gọi cho chị Niệm Niệm hỏi thăm một chút mới được, nói không chừng chị ấy vẫn còn đang đau lòng cũng nên.
Kiều Vị Nhã khẽ mím môi, có chút xoắn xuýt.
“Vị Nhã, em làm sao thế?” Tiểu Mễ nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, gần đây không thấy người đàn bà kia đắc ý gì nữa nhỉ?” Kiều Vi Nhã hỏi. “Tạp chí vừa ra, mặt bà ta cũng bị vả cho nát luôn rồi, còn dám nói cái gì nữa?” Tiểu Mễ xùy một tiếng rồi nói tiếp: “Em vẫn chưa lên diễn đàn xem à, người hâm mộ em tăng lên gấp mấy lần luôn rồi, giờ xu thế tăng lên cũng ngang ngửa với lượng fan của ba em ngày nghịch thiên ấy.”
Kiều Vị Nhã: “...”
Cô thật sự không muốn nổi tiếng như vậy đầu. Kiều Vi Nhã cúi đầu xem giờ, đã hơn mười hai giờ rồi: “Em đi ăn cơm đây, chị đi với em không?” “Không đi!” Tiểu Mễ dứt khoát từ chối. Cô chán sống rồi mới đi ăn cùng với Tổng giám đốc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sư Niệm cúi đầu nhìn con gái, con bé này chỉ thích ba của nó thôi.
“Gần đây anh cũng không bận gì, anh trông con được.” Sở Húc Ninh nói rồi ra hiệu báo Sư Niệm lên xe: “Xe của em để lại ở đây đi, lúc về thì qua đây lái nó về.”
Sư Niệm gật đầu. Hôm nay tâm trạng của cô không thích hợp lái xe. May là hôm nay3cô không trang điểm, nếu không có thật sự không biết lúc này mình sẽ xấu xí đến mức nào nữa. Sư Niệm lên xe, Sở Húc Ninh đặt con gái vào ghế trẻ em rồi cũng lên xe.
“Kể cả muốn đi Mỹ thì cũng phải về thành phố B đã, hộ chiếu của em còn đang để ở bên đó.” Sở Húc Ninh nhắc nhở.
Sư Niệm tựa lưng vào ghế, có0lẽ vì khóc lâu quá rồi cho nên hiện giờ cô thấy hơi say xe, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện giấy tờ.
“Không phải trước đó chị Tám có liên lạc với em, nói có một đợt quảng bá à? Thời gian cũng nói rõ là ngày kia.” Sở Húc Ninh nhắc nhở một lần nữa.
Sư Niệm hít sâu một hơi rồi bóp trán của mình: “Anh nói xem vì sao ba5em với dì lại không thể đến với nhau chứ? Nếu như ông ấy thật sự không có cảm giác với dì thì sao không dứt khoát từ chối đi?”
“Cái gì gọi là dứt khoát?” Sở Húc Ninh nhìn vợ mình: “Năm đó anh không đủ dứt khoát sao?” “Em” Sư Niệm khựng lại một chút, không biết phản bác anh như thế nào.
Chuyện này cũng hơi xấu hổ rồi đấy!
“Hơn nữa,4em cảm thấy ba em từ chối chưa?” Sở Húc Ninh nói: “Mấy năm nay ông ấy không từ chối bất cứ sự chăm sóc nào của dì em dành cho em, thậm chí ngay cả việc anh đến nhà em cầu hôn em cũng không được quên rằng đó toàn do một tay dì của em lo liệu.”
“Ý anh là sao?” Sư Niệm dừng lại một chút, nhìn anh một cách9tò mò. “Ý trên mặt chữ đó, đồ ngốc.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa lái xe rời khỏi quân bộ: “Thật ra anh cũng hiểu được suy nghĩ của ba em, dù sao thì anh cũng từng muốn trốn tránh em mà.”
Sư Niệm liếc mắt nhìn anh một cái nhưng không nói gì, sau đó cô nhắm đôi mắt cay xè của mình lại. Mà lúc này Kiều Vi Nhã bứt rứt nguyên một buổi sáng cũng nhận được tin nhắn của mẹ mình.
[Thái hậu nhà họ Phong: Bùng nổ rồi.] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không thể nào! Chị Niệm Niệm cãi nhau với chú Sự thật ạ?] [Thái hậu nhà họ Phong: Đúng vậy, lần đầu tiên mẹ thấy Sư Hạ Dương đánh Niệm Niệm, chậc chậc...] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không thể nào, chú Sư thương chị Niệm Niệm như vậy sao có thể ra tay được chứ?
[Thái hậu nhà họ Phong: Con hỏi mẹ? Mẹ mà biết chắc ba con sẽ giết chết mẹ đấy.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ha ha ha ha ha ha, con phải gửi cái này cho ba mới được.] [Thái hậu nhà họ Phong: Biến biển biến, mẹ không muốn nhìn thấy con nữa.] Kiều Vi Nhã nhìn câu nói đầy ghét bỏ của mẹ mình lại càng cười vui vẻ hơn, chỉ là cô cũng không ngờ sẽ lớn chuyện thành ra như vậy, giờ phải gọi cho chị Niệm Niệm hỏi thăm một chút mới được, nói không chừng chị ấy vẫn còn đang đau lòng cũng nên.
Kiều Vị Nhã khẽ mím môi, có chút xoắn xuýt.
“Vị Nhã, em làm sao thế?” Tiểu Mễ nhỏ giọng hỏi.
“Không sao, gần đây không thấy người đàn bà kia đắc ý gì nữa nhỉ?” Kiều Vi Nhã hỏi. “Tạp chí vừa ra, mặt bà ta cũng bị vả cho nát luôn rồi, còn dám nói cái gì nữa?” Tiểu Mễ xùy một tiếng rồi nói tiếp: “Em vẫn chưa lên diễn đàn xem à, người hâm mộ em tăng lên gấp mấy lần luôn rồi, giờ xu thế tăng lên cũng ngang ngửa với lượng fan của ba em ngày nghịch thiên ấy.”
Kiều Vị Nhã: “...”
Cô thật sự không muốn nổi tiếng như vậy đầu. Kiều Vi Nhã cúi đầu xem giờ, đã hơn mười hai giờ rồi: “Em đi ăn cơm đây, chị đi với em không?” “Không đi!” Tiểu Mễ dứt khoát từ chối. Cô chán sống rồi mới đi ăn cùng với Tổng giám đốc.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook