Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-260
Chương 260: CÁC ĐỒNG CHÍ, Đ Y CHÍNH LÀ BÀI HỌC MÁU ĐẤY [3]
Lúc An Hinh Duyệt tới nơi Sư Niệm đã tiếp tục gọi thêm cafe, thấy cô tới Sư Niệm vội đứng dậy, “Chị
Miên Miên.”
An Hinh Duyệt gật đầu, gọi một cốc nước lọc rồi nhìn thẳng túi hành lý nhỏ xách tay bên cạnh Sư Niệm, có thể thấy là cô ra ngoài vội nên chỉ mang vật tùy thân theo.
“Vừa mới hạ cánh à?” An Hinh Duyệt nhẹ hàng hỏi.,
Sư Niệm năng tách lên, gật đầu: “Em tới tìm dì em, nhưng em lại không dám đi gặp dì ấy.”3“Vì chuyện của ba em?” An Hinh Duyệt nhận lấy cốc nước từ nhân viên phục vụ. Sư Niệm nghe thấy giọng điệu dịu dàng của cô, tự động buông lỏng mọi phòng bị.
“Đời người như một bộ phim, ai sống tốt cuộc đời người ấy.” Sư Niệm khẽ nói.
An Hinh Duyệt khựng lại, nắm lấy bàn tay đã hơi lạnh của Sư Niệm, “Ba em đã cho em đáp án rồi không phải sao? Không phải mọi chuyện tình cảm trên đời ở bên nhau mới gọi là tình yêu0đầu em”
Sư Niệm ngẩng lên, “Nhưng dì em đã vì ba em mà đánh đổi bao nhiêu điều như vậy.” “Thế nên em thương dì đúng không nào?” An Hinh Duyệt khẽ cười, lại cầm tay Sư Niệm đặt lên cốc nước ấm, “Giờ em cảm thấy cốc nước này đang ủ ấm cho em, nhưng khi cốc nước này lạnh đi, mùa đông em tuyệt đối sẽ không muốn động vào nó nữa, ngược lại, mùa hè em cũng sẽ không thích cầm nước nóng để sưởi ấm tay mình.5Sư Niệm, trên đời này, điều duy nhất mà em không thể dùng suy nghĩ của mình để đoán chính là chuyện tình cảm của người khác, giống như việc mùa hè em không thích nước nóng, mùa đông không thích nước lạnh ấy, đây đều chỉ là sở thích của em mà thôi.”
Có lẽ vì giọng nói của An Hinh Duyệt quá dịu dàng cho nên khiến vành mắt Sư Niệm lại đỏ lên.
“Đời người như bộ phim, mạnh ai nấy sống, đối với ba em hay đối với dì4em, có lẽ là đánh giá tốt nhất mà họ dành cho bản thân mình.” An Hinh Duyệt nói tiếp, “Em cảm thấy dì em đánh đổi bao nhiêu năm qua vì ba em, dì em phải chịu thiệt, nhưng thật ra là dì em tình nguyện làm như thế, em nghĩ xem ba em giữ gìn kỷ niệm của ông ấy với mẹ em bao nhiêu năm như vậy, em thương ba em, nhưng đối với ba em mà nói, đây cũng là do ông ấy cam tâm tình nguyện.9Niệm Niệm, em nên tin tưởng vào sự lựa chọn của họ, em xen vào chỉ khiến họ có thêm những gắng gượng không cần thiết mà thôi.”
Sư Niệm cúi thấp đầu, nước mắt tuôn rơi.
“Thế có nghĩa là ba em không thích dì em một chút nào sao?” Sư Niệm thỏ thẻ nói. “Có lẽ cái họ cần chỉ là một sự hoàn mỹ.” An Hinh Duyệt nói tới đây liền nhìn đồng hồ, “Đến đây vội vàng thế này chắc vẫn chưa ăn đầu đúng không, chị đưa em đi ăn nhé, ăn xong về khách sạn ngủ một giấc, sau đó vui vẻ đi tìm dì em. Dù là ba hay là dì em, em mới là điểm chống đỡ duy nhất của họ. Đời như như bộ phim, không bằng em để họ tự sống tốt cuộc đời của mình đi, biết đâu là vì thời cơ chưa tới, hoặc có thể là... có duyên không có phận.”
Sư Niệm gật đầu, hít sâu một hơi, “Em biết rồi, không cần biết họ có ở bên nhau hay không cũng sẽ không thay đổi được ý nghĩa của họ đối với em đâu.”
“Vậy là đúng rồi, đi nào, chị đưa em đi ăn.” An Hinh Duyệt nói rồi đứng dậy trả tiền cafe, sau đó đưa Sư Niệm ra ngoài.
Sư Niệm ôm lấy cánh tay An Hinh Duyệt, khẽ nói: “Cuối cùng giờ em cũng hiểu tại sao bao năm nay anh Cả vẫn luôn yêu chị như thuở ban đầu rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc An Hinh Duyệt tới nơi Sư Niệm đã tiếp tục gọi thêm cafe, thấy cô tới Sư Niệm vội đứng dậy, “Chị
Miên Miên.”
An Hinh Duyệt gật đầu, gọi một cốc nước lọc rồi nhìn thẳng túi hành lý nhỏ xách tay bên cạnh Sư Niệm, có thể thấy là cô ra ngoài vội nên chỉ mang vật tùy thân theo.
“Vừa mới hạ cánh à?” An Hinh Duyệt nhẹ hàng hỏi.,
Sư Niệm năng tách lên, gật đầu: “Em tới tìm dì em, nhưng em lại không dám đi gặp dì ấy.”3“Vì chuyện của ba em?” An Hinh Duyệt nhận lấy cốc nước từ nhân viên phục vụ. Sư Niệm nghe thấy giọng điệu dịu dàng của cô, tự động buông lỏng mọi phòng bị.
“Đời người như một bộ phim, ai sống tốt cuộc đời người ấy.” Sư Niệm khẽ nói.
An Hinh Duyệt khựng lại, nắm lấy bàn tay đã hơi lạnh của Sư Niệm, “Ba em đã cho em đáp án rồi không phải sao? Không phải mọi chuyện tình cảm trên đời ở bên nhau mới gọi là tình yêu0đầu em”
Sư Niệm ngẩng lên, “Nhưng dì em đã vì ba em mà đánh đổi bao nhiêu điều như vậy.” “Thế nên em thương dì đúng không nào?” An Hinh Duyệt khẽ cười, lại cầm tay Sư Niệm đặt lên cốc nước ấm, “Giờ em cảm thấy cốc nước này đang ủ ấm cho em, nhưng khi cốc nước này lạnh đi, mùa đông em tuyệt đối sẽ không muốn động vào nó nữa, ngược lại, mùa hè em cũng sẽ không thích cầm nước nóng để sưởi ấm tay mình.5Sư Niệm, trên đời này, điều duy nhất mà em không thể dùng suy nghĩ của mình để đoán chính là chuyện tình cảm của người khác, giống như việc mùa hè em không thích nước nóng, mùa đông không thích nước lạnh ấy, đây đều chỉ là sở thích của em mà thôi.”
Có lẽ vì giọng nói của An Hinh Duyệt quá dịu dàng cho nên khiến vành mắt Sư Niệm lại đỏ lên.
“Đời người như bộ phim, mạnh ai nấy sống, đối với ba em hay đối với dì4em, có lẽ là đánh giá tốt nhất mà họ dành cho bản thân mình.” An Hinh Duyệt nói tiếp, “Em cảm thấy dì em đánh đổi bao nhiêu năm qua vì ba em, dì em phải chịu thiệt, nhưng thật ra là dì em tình nguyện làm như thế, em nghĩ xem ba em giữ gìn kỷ niệm của ông ấy với mẹ em bao nhiêu năm như vậy, em thương ba em, nhưng đối với ba em mà nói, đây cũng là do ông ấy cam tâm tình nguyện.9Niệm Niệm, em nên tin tưởng vào sự lựa chọn của họ, em xen vào chỉ khiến họ có thêm những gắng gượng không cần thiết mà thôi.”
Sư Niệm cúi thấp đầu, nước mắt tuôn rơi.
“Thế có nghĩa là ba em không thích dì em một chút nào sao?” Sư Niệm thỏ thẻ nói. “Có lẽ cái họ cần chỉ là một sự hoàn mỹ.” An Hinh Duyệt nói tới đây liền nhìn đồng hồ, “Đến đây vội vàng thế này chắc vẫn chưa ăn đầu đúng không, chị đưa em đi ăn nhé, ăn xong về khách sạn ngủ một giấc, sau đó vui vẻ đi tìm dì em. Dù là ba hay là dì em, em mới là điểm chống đỡ duy nhất của họ. Đời như như bộ phim, không bằng em để họ tự sống tốt cuộc đời của mình đi, biết đâu là vì thời cơ chưa tới, hoặc có thể là... có duyên không có phận.”
Sư Niệm gật đầu, hít sâu một hơi, “Em biết rồi, không cần biết họ có ở bên nhau hay không cũng sẽ không thay đổi được ý nghĩa của họ đối với em đâu.”
“Vậy là đúng rồi, đi nào, chị đưa em đi ăn.” An Hinh Duyệt nói rồi đứng dậy trả tiền cafe, sau đó đưa Sư Niệm ra ngoài.
Sư Niệm ôm lấy cánh tay An Hinh Duyệt, khẽ nói: “Cuối cùng giờ em cũng hiểu tại sao bao năm nay anh Cả vẫn luôn yêu chị như thuở ban đầu rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com