• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (50 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-269

Chương 269: Ý NGHĨA CỦA ĐỒNG TIỀN[1]




Lúc An Hinh Duyệt tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, cô tỉnh giấc vì đói.



Cô khẽ nhíu mày rồi mở mắt ra, căn phòng với những tông màu nhạt3còn mang theo chút hơi hướm công chúa, xem ra Sở Lạc Ninh vẫn không có ý định thay đổi suy nghĩ.



An Hinh Duyệt không thấy Sở Lạc Ninh đâu, cái0tình tiết sáng ngày hôm sau tỉnh lại trong lòng người yêu quả nhiên không tồn tại! An Hinh Duyệt ngồi dậy, nhưng vì cả người đau nhức nên lại nằm5xuống, toàn thân như cái xác chết nằm trên giường, cái này đúng là khó chịu hơn cả tập huấn nữa! Lúc Sở Lạc Ninh bước vào, An Hinh Duyệt mới4thấy được cái người đã biến mất này.



“Anh đi đâu thế?” An Hinh Duyệt không muốn rời giường nhưng cô lại cảm thấy đói bụng. Tình tiết nhân vật nam chính9bưng đồ ăn sáng vào gì gì đó quả nhiên cũng là gạt người. Sở Lạc Ninh đi tới tủ quần áo, tìm một bộ đồ rồi đặt lên giường, sau đó anh đỡ An Hinh Duyệt đứng dậy, cười nói: “Em đoán xem.”



“Đoán em gái anh ý.” An Hinh Duyệt tựa đầu vào vai anh không muốn nhúc nhích, mặc kệ Sở Lạc Ninh giúp cô thay quần áo.



“Em gái anh thì em chẳng cần phải đoán đầu, em quen quá rồi mà.” Sở Lạc Ninh nghiêm túc nói khiến An Hinh Duyệt bật cười. Sau khi thay đồ xong cô, Sở Lạc Ninh liền bế cô dậy.



An Hinh Duyệt vươn tay ôm lấy cổ anh: “Cuối cùng cũng thấy có một chút gì đó đúng với lẽ thường.” Sở Lạc Ninh nhướng mi, anh biết cô nói vậy là có ý gì.



Sở Lạc Ninh đã làm xong bữa sáng, hiện nó đang được bày biện xinh đẹp trên bàn ăn. Sở Lạc Ninh ôm An Hinh Duyệt đi xuống nhưng không đặt cô lên ghế, thay vào đó anh ngồi xuống rồi ôm cô ngồi vào lòng mình.



“Chân của anh không có vấn đề gì chứ?” An Hinh Duyệt không yên lòng hỏi một câu.



Sở Lạc Ninh nhướng mi, kéo người vào lòng mình: “Không đói bụng hả? Ăn cơm đi.” “Hôm nay anh làm gì?” An Hinh Duyệt vừa hưởng thụ bữa sáng mà mình không cần phải đụng tay vừa hỏi.



“Không đi đâu cả, ở nhà thôi.” Hai người bình thường đã ít thời gian ở bên nhau, ở nhà với nhau cũng đã là một chuyện xa xỉ lắm rồi.



“Đón Tiếu Tiếu về đây đi!” An Hinh Duyệt rất nhớ cô bé kia. Mặc dù cứ có thời gian là cô luôn gọi video call về cho bé, nhưng suy cho cùng bé con vẫn có chút gì đó hơi xa cách cô.



“Ba mẹ dẫn con bé ra ngoài chơi rồi, khi nào em được điều về đây chúng ta sẽ đón con bé về sống chung.” Sở Lạc Ninh có chút tư tâm, mong sao cả ngày hôm nay hai người họ có thể ở riêng với nhau: “Lúc em có lệnh chuyển về cũng là lúc Tiểu Tiểu đến tuổi đi nhà trẻ, quân bộ có nhà trẻ, cũng tiện.”



An Hinh Duyệt ngẫm nghĩ, người đàn ông này luôn lên kế hoạch rất chu đáo, cho nên cô không phải lo lắng cái gì cả.



So với việc ra ngoài chơi, hai người họ càng muốn ở nhà hơn, kể cả không nói với nhau câu nào, chỉ cùng nhau xem tivi cũng tốt.



Mấy ngày nữa sẽ lại phải chia xa rồi. Vậy nên suốt cả ngày nay, bọn họ giống như hai đứa bé sinh đôi dính liền, từng giờ từng phút dính chặt lên người đối phương, như thể thời gian chỉ cần trôi qua một giây sẽ mất đi một giây vậy. Hôm nay cũng không có ai tới làm phiền họ.



An Hinh Duyệt ngồi trong lòng Sở Lạc Ninh, trên màn hình đang chiếu một bộ phim đề tài quân đội, tình tiết cũng coi như hấp dẫn nhưng cả hai bọn họ chẳng hề thật sự để tâm đến nó.



“Sống như thế này liệu anh có cảm thấy em rất ích kỷ không?” An Hinh Duyệt lí nhí nói.



“Là anh ích kỷ mới đúng.” Sở Lạc Ninh nói: “Là anh giựt dây em tham gia quân đội, anh không có quyền yêu cầu em thích cái nghề này hoặc bởi vì anh không thích mà ép em phải từ bỏ. Như bây giờ rất tốt, ít nhất quanh năm suốt tháng còn có thể gặp nhau được mấy lần.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom