Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-270
Chương 270: Ý NGHĨA CỦA ĐỒNG TIỀN[2]
Tuy Sở Lạc Ninh nói như vậy nhưng càng nghĩ anh lại càng muốn tát chết mình đi cho xong. Hồi đó, chỉ tại anh vạ miệng, cái gì tốt đẹp thì không nói, tại sao lại bảo cô đi làm lính cơ chứ.
An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, hiện giờ bảo cô từ bỏ sự nghiệp là không có khả năng, bởi vì chính bản thân cô cũng không bỏ3được. Hơn nữa bản thân cô lại là nhân tài bên mảng kỹ thuật, hiện giờ mảng này quá thiếu người thì làm sao cô có thể đi cho được?
Quan trọng là muốn tổ chức một quân doanh lính đặc chủng kiểu mới là một chuyện cực kỳ tốn thời gian, giữa hai người họ đã được định sẵn là thời gian bên nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều.
“Tại0sao vẫn không nghe thấy tin hai đứa chúng nó kết hôn nhỉ. Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau không định tổ chức hôn lễ sao?” An Hinh Duyệt tò mò hỏi.
“Vẫn chưa tới thời gian, Bánh Bao Râu vẫn đang vướng chuyện xây dựng khu nghỉ dưỡng, chắc chờ đến lúc em đi công tác về là cũng chuẩn bị xong xuôi rồi! Bên khu nghỉ dưỡng anh nghe nói5đã gần xong, không biết cuối cùng thế nào.” Sở Lạc Ninh trả lời.
“Tốt quá, em vẫn cảm thấy Bánh Bao Rau là đứa im ỉm nhất, ai dè em ấy lại là người lãng mạn nhất.” An Hinh Duyệt không giấu được vẻ cảm thán mà nói, cả cô lẫn Bánh Bao Đậu đều không có hôn lễ. Sở Lạc Ninh nhướng mi, không phản bác những lời này. “Buổi trưa4muốn ăn gì?” Sở Lạc Ninh kết thúc đề tài này bèn cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình rồi hỏi.
“Không biết, em vừa chẳng muốn ăn cái gì lại vừa muốn ăn tất cả mọi thứ.” An Hinh Duyệt vuốt những ngón tay thon dài của Sở Lạc Ninh, tỏ vẻ đáng thương nói.
“Qua bên đó nếu không muốn đến nhà ăn ăn cơm nhớ tìm Bánh Bao Đậu rồi9bảo con bé nấu cho ăn. Vì Tiểu Quỷ Quỷ mà con bé bỏ nhiều công sức ra học nấu ăn lắm.” Sở Lạc Ninh bán không chút khách khí bán đứng luôn em gái.
“Đến đó có thời gian để ăn cơm đã là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa?” An Hinh Duyệt hoàn toàn không xem trong chuyện mình có chỗ ăn cơm ngon hơn.
Sở Lạc Ninh nghĩ lại cái lúc mình đi tổ chức quân doanh mới rồi sờ sờ đầu vợ mình: “Đứa bé đáng thương.”
Vậy nên Sở Lạc Ninh rõ ràng đã bị em rể nhà mình dạy bảo một lần, thời điểm hiện tại quả thực không phải thời điểm tốt để mang thai.
Mấy cái gọi là từng trải ấy mà, rõ là phải đánh đổi bằng một đồng tuổi tác đó.
“Được rồi, anh đi làm cơm, em xem một mình một lát nhé.” Sở Lạc Ninh bế cô lên như bế một đứa bé rồi đặt cô xuống ghế sofa, sau đó đứng dậy. An Hinh Duyệt cũng vội vàng đứng dậy, lẽo đẽo theo anh vào nhà bếp. Cô không chịu nổi việc anh biến mất khỏi tầm mắt của mình. Sở Lạc Ninh làm cơm, An Hinh Duyệt đứng ở cửa nhìn anh bận rộn trong bếp. “Ăng-Ten Nhỏ bên anh thế nào rồi? Đã hòa nhập được với đám bọn anh chưa?” An Hinh Duyệt hỏi. Sở Lạc Ninh dừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh có thể xử lý được cậu ta mà, không có chuyện gì.” An Hinh Duyệt bĩu môi, thầm khinh bỉ sự tự cao tự đại của anh. Hai người không lên tiếng, trong bếp chỉ có tiếng xoong chảo. An Hinh Duyệt ngẫm nghĩ một chút, sau đó bước qua, ôm lấy anh từ phía sau: “Ông xã.” Vì một tiếng gọi này của cô mà Sở Lạc Ninh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đập vào một phát. Đây là lần đầu tiên An Hinh Duyệt gọi anh là ông xã. “Ừ?” Sở Lạc Ninh dịu dàng đáp lại. An Hinh Duyệt lắc đầu không nói, chỉ yên lặng ôm lấy anh như vậy. Sở Lạc Ninh cũng cười nhẹ, chiều theo cái tính trẻ con của cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tuy Sở Lạc Ninh nói như vậy nhưng càng nghĩ anh lại càng muốn tát chết mình đi cho xong. Hồi đó, chỉ tại anh vạ miệng, cái gì tốt đẹp thì không nói, tại sao lại bảo cô đi làm lính cơ chứ.
An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, hiện giờ bảo cô từ bỏ sự nghiệp là không có khả năng, bởi vì chính bản thân cô cũng không bỏ3được. Hơn nữa bản thân cô lại là nhân tài bên mảng kỹ thuật, hiện giờ mảng này quá thiếu người thì làm sao cô có thể đi cho được?
Quan trọng là muốn tổ chức một quân doanh lính đặc chủng kiểu mới là một chuyện cực kỳ tốn thời gian, giữa hai người họ đã được định sẵn là thời gian bên nhau thì ít mà xa cách nhau thì nhiều.
“Tại0sao vẫn không nghe thấy tin hai đứa chúng nó kết hôn nhỉ. Tiểu Bất Điểm với Bánh Bao Rau không định tổ chức hôn lễ sao?” An Hinh Duyệt tò mò hỏi.
“Vẫn chưa tới thời gian, Bánh Bao Râu vẫn đang vướng chuyện xây dựng khu nghỉ dưỡng, chắc chờ đến lúc em đi công tác về là cũng chuẩn bị xong xuôi rồi! Bên khu nghỉ dưỡng anh nghe nói5đã gần xong, không biết cuối cùng thế nào.” Sở Lạc Ninh trả lời.
“Tốt quá, em vẫn cảm thấy Bánh Bao Rau là đứa im ỉm nhất, ai dè em ấy lại là người lãng mạn nhất.” An Hinh Duyệt không giấu được vẻ cảm thán mà nói, cả cô lẫn Bánh Bao Đậu đều không có hôn lễ. Sở Lạc Ninh nhướng mi, không phản bác những lời này. “Buổi trưa4muốn ăn gì?” Sở Lạc Ninh kết thúc đề tài này bèn cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình rồi hỏi.
“Không biết, em vừa chẳng muốn ăn cái gì lại vừa muốn ăn tất cả mọi thứ.” An Hinh Duyệt vuốt những ngón tay thon dài của Sở Lạc Ninh, tỏ vẻ đáng thương nói.
“Qua bên đó nếu không muốn đến nhà ăn ăn cơm nhớ tìm Bánh Bao Đậu rồi9bảo con bé nấu cho ăn. Vì Tiểu Quỷ Quỷ mà con bé bỏ nhiều công sức ra học nấu ăn lắm.” Sở Lạc Ninh bán không chút khách khí bán đứng luôn em gái.
“Đến đó có thời gian để ăn cơm đã là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa?” An Hinh Duyệt hoàn toàn không xem trong chuyện mình có chỗ ăn cơm ngon hơn.
Sở Lạc Ninh nghĩ lại cái lúc mình đi tổ chức quân doanh mới rồi sờ sờ đầu vợ mình: “Đứa bé đáng thương.”
Vậy nên Sở Lạc Ninh rõ ràng đã bị em rể nhà mình dạy bảo một lần, thời điểm hiện tại quả thực không phải thời điểm tốt để mang thai.
Mấy cái gọi là từng trải ấy mà, rõ là phải đánh đổi bằng một đồng tuổi tác đó.
“Được rồi, anh đi làm cơm, em xem một mình một lát nhé.” Sở Lạc Ninh bế cô lên như bế một đứa bé rồi đặt cô xuống ghế sofa, sau đó đứng dậy. An Hinh Duyệt cũng vội vàng đứng dậy, lẽo đẽo theo anh vào nhà bếp. Cô không chịu nổi việc anh biến mất khỏi tầm mắt của mình. Sở Lạc Ninh làm cơm, An Hinh Duyệt đứng ở cửa nhìn anh bận rộn trong bếp. “Ăng-Ten Nhỏ bên anh thế nào rồi? Đã hòa nhập được với đám bọn anh chưa?” An Hinh Duyệt hỏi. Sở Lạc Ninh dừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh có thể xử lý được cậu ta mà, không có chuyện gì.” An Hinh Duyệt bĩu môi, thầm khinh bỉ sự tự cao tự đại của anh. Hai người không lên tiếng, trong bếp chỉ có tiếng xoong chảo. An Hinh Duyệt ngẫm nghĩ một chút, sau đó bước qua, ôm lấy anh từ phía sau: “Ông xã.” Vì một tiếng gọi này của cô mà Sở Lạc Ninh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đập vào một phát. Đây là lần đầu tiên An Hinh Duyệt gọi anh là ông xã. “Ừ?” Sở Lạc Ninh dịu dàng đáp lại. An Hinh Duyệt lắc đầu không nói, chỉ yên lặng ôm lấy anh như vậy. Sở Lạc Ninh cũng cười nhẹ, chiều theo cái tính trẻ con của cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook