Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-274
Chương 274: Ý NGHĨA CỦA ĐỒNG TIỀN[6]
Kiều Vị Nhã vẫn cười híp mắt nhìn anh. Sở Lạc Duy nhíu mày, không biết cô nhóc này lại lên cơn cái gì nữa?
“Vừa nãy nói chuyện phiếm với Bao Đậu, chị ấy nói bọn họ kết hôn với không kết hôn cũng chẳng khác gì nhau.” Kiều Vị Nhã vẫn tiếp tục tám nhảm.
Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh cô, liếc mắt nhìn thoáng qua khung chat rồi nhàn nhạt nói: “Cái này gọi là hạnh phúc đến từ tương đối. Đây giờ em đã biết bản thân mình hạnh phúc cỡ nào chưa?” Kiều3Vị Nhã ngẩng đầu nhìn người nào đó đang đắc ý, chẳng lẽ anh không biết trong đám người mà cô nói có một người là chị dâu còn một người là em gái ruột của anh sao?
“Bao Đậu nói sau khi khu nghỉ dưỡng hoàn thành, chị ấy muốn làm người khách hàng đầu tiên, còn là khách không cần trả tiền.” Kiều Vi Nhã đem chuyện vừa rồi nói cho Sở Lạc Duy biết.
Thực ra hai người yêu nhau chính là như vậy, chẳng màng chuyện có quan trọng hay không nhưng vẫn cứ muốn nói0cho đối phương biết. Lần này Sở Lạc Duy không nói gì, Sở Lạc Nhất muốn làm người thứ nhất thì dù sao sau khi khánh thành cũng không đón khách đầu tiên mà phải tổ chức hôn lễ đã.
“Đừng tám nhảm nữa, đi tắm rồi đi ngủ đi.” Sở Lạc Duy nói rồi đứng dậy đi vào nhà tắm. Kiều Vị Nhã bĩu môi, sau đó nói: “Em cảm thấy gần đây anh càng ngày càng không thích nói chuyện với em nữa rồi, nói đi, có phải anh thay lòng đổi dạ rồi không?!” Sở Lạc5Duy: “...”
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn cô gái quăng điện thoại trên giường rồi đứng dậy, sau đó anh tựa vào cửa nhà tắm nhìn cô bước tới gần: “Đến thời kỳ tiền mãn kinh?”
“Có anh mới đến thời kỳ tiền mãn kinh ấy!!!” Kiều Vị Nhã nhảy đến trước mặt anh rồi cắn lên cổ của anh một cái: “Nói đi, có phải anh không còn thương em nữa không hả?”
Sở Lạc Duy ôm cô đi vào phòng tắm: “Anh cảm thấy dùng hành động để chứng minh cho em thì tốt hơn.” “Này...” Kiều Vị4Nhã vỗ Sở Lạc Duy một cái: “Đã đặt tên cho khu nghỉ dưỡng chưa?” “Chưa đặt.” Sở Lạc Duy ôm cô đặt lên bệ đá, kề sát trán vào trán cô: “Em muốn đặt tên cho nó à?”
“Không phải.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc lắc đầu: “Em muốn xem anh đặt tên thể nào.” “Vội cái gì, còn tận nửa năm nữa cơ mà, để qua một thời gian nữa tính.” Sở Lạc Duy nói rồi xoay người đi xả nước.
Kiều Vị Nhã lắc lắc hai cái chân nhìn ai kia đang lúi húi. Không so sánh9thì không có đau thương, nhưng khi so sánh với những người kia thì có thật sự cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất. Tất cả mọi chuyện dường như đều căn cứ theo quỹ đạo của nó mà từ từ chuyển động. Đầu tháng Sáu, Lạc An Thần dẫn Thủy Mặc Vân quay về thành phố A. Vì hôm nay Thủy Mặc Vân sẽ về cho nên Thủy An Lạc không tới bệnh viện, từ sáng sớm cô đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Lúc Sở Ninh Dực đón ba vợ về rõ ràng cảm nhận được tinh thần của ba vợ nhà mình tốt hơn lúc ở nhà rất nhiều.
“Anh rể thấy thế nào? Em đã bảo để ba ra ngoài một chút chắc chắn là chuyện tốt rồi mà. Anh xem, tinh thần của ba hiện giờ rất tốt đó thôi.” Lạc An Thần cười híp mắt tranh công.
Sở Ninh Dực tặng cho em vợ nhà mình một ánh mắt tự biết mình đi, sau đó nói: “Ba, về sau ba muốn ra ngoài lúc nào cứ nói, hiện giờ chuyện ở công ty cũng không cần con phải đứng ra nữa, con đi với ba.” “Anh rể mà cũng như vậy được á?! Anh chịu rời xa chị của em chắc?” Thủy Mặc Vẫn còn chưa lên tiếng thì Lạc An Thần đã lanh chanh nói trước.
Thủy Mặc Vân bật cười ha hả rồi phất phất tay của mình: “Thôi thôi, chỗ nào nên đi thì Thần Thần đã dẫn ba đi đủ rồi.”
“Đúng thế!” Lạc An Thần đắc ý nói: “Anh rể, em không về nhà đầu nên anh tìm việc cho em đi! Em về lại mắc công ba mẹ ép em tìm bạn gái.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã vẫn cười híp mắt nhìn anh. Sở Lạc Duy nhíu mày, không biết cô nhóc này lại lên cơn cái gì nữa?
“Vừa nãy nói chuyện phiếm với Bao Đậu, chị ấy nói bọn họ kết hôn với không kết hôn cũng chẳng khác gì nhau.” Kiều Vị Nhã vẫn tiếp tục tám nhảm.
Sở Lạc Duy ngồi xuống bên cạnh cô, liếc mắt nhìn thoáng qua khung chat rồi nhàn nhạt nói: “Cái này gọi là hạnh phúc đến từ tương đối. Đây giờ em đã biết bản thân mình hạnh phúc cỡ nào chưa?” Kiều3Vị Nhã ngẩng đầu nhìn người nào đó đang đắc ý, chẳng lẽ anh không biết trong đám người mà cô nói có một người là chị dâu còn một người là em gái ruột của anh sao?
“Bao Đậu nói sau khi khu nghỉ dưỡng hoàn thành, chị ấy muốn làm người khách hàng đầu tiên, còn là khách không cần trả tiền.” Kiều Vi Nhã đem chuyện vừa rồi nói cho Sở Lạc Duy biết.
Thực ra hai người yêu nhau chính là như vậy, chẳng màng chuyện có quan trọng hay không nhưng vẫn cứ muốn nói0cho đối phương biết. Lần này Sở Lạc Duy không nói gì, Sở Lạc Nhất muốn làm người thứ nhất thì dù sao sau khi khánh thành cũng không đón khách đầu tiên mà phải tổ chức hôn lễ đã.
“Đừng tám nhảm nữa, đi tắm rồi đi ngủ đi.” Sở Lạc Duy nói rồi đứng dậy đi vào nhà tắm. Kiều Vị Nhã bĩu môi, sau đó nói: “Em cảm thấy gần đây anh càng ngày càng không thích nói chuyện với em nữa rồi, nói đi, có phải anh thay lòng đổi dạ rồi không?!” Sở Lạc5Duy: “...”
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn cô gái quăng điện thoại trên giường rồi đứng dậy, sau đó anh tựa vào cửa nhà tắm nhìn cô bước tới gần: “Đến thời kỳ tiền mãn kinh?”
“Có anh mới đến thời kỳ tiền mãn kinh ấy!!!” Kiều Vị Nhã nhảy đến trước mặt anh rồi cắn lên cổ của anh một cái: “Nói đi, có phải anh không còn thương em nữa không hả?”
Sở Lạc Duy ôm cô đi vào phòng tắm: “Anh cảm thấy dùng hành động để chứng minh cho em thì tốt hơn.” “Này...” Kiều Vị4Nhã vỗ Sở Lạc Duy một cái: “Đã đặt tên cho khu nghỉ dưỡng chưa?” “Chưa đặt.” Sở Lạc Duy ôm cô đặt lên bệ đá, kề sát trán vào trán cô: “Em muốn đặt tên cho nó à?”
“Không phải.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc lắc đầu: “Em muốn xem anh đặt tên thể nào.” “Vội cái gì, còn tận nửa năm nữa cơ mà, để qua một thời gian nữa tính.” Sở Lạc Duy nói rồi xoay người đi xả nước.
Kiều Vị Nhã lắc lắc hai cái chân nhìn ai kia đang lúi húi. Không so sánh9thì không có đau thương, nhưng khi so sánh với những người kia thì có thật sự cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất. Tất cả mọi chuyện dường như đều căn cứ theo quỹ đạo của nó mà từ từ chuyển động. Đầu tháng Sáu, Lạc An Thần dẫn Thủy Mặc Vân quay về thành phố A. Vì hôm nay Thủy Mặc Vân sẽ về cho nên Thủy An Lạc không tới bệnh viện, từ sáng sớm cô đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Lúc Sở Ninh Dực đón ba vợ về rõ ràng cảm nhận được tinh thần của ba vợ nhà mình tốt hơn lúc ở nhà rất nhiều.
“Anh rể thấy thế nào? Em đã bảo để ba ra ngoài một chút chắc chắn là chuyện tốt rồi mà. Anh xem, tinh thần của ba hiện giờ rất tốt đó thôi.” Lạc An Thần cười híp mắt tranh công.
Sở Ninh Dực tặng cho em vợ nhà mình một ánh mắt tự biết mình đi, sau đó nói: “Ba, về sau ba muốn ra ngoài lúc nào cứ nói, hiện giờ chuyện ở công ty cũng không cần con phải đứng ra nữa, con đi với ba.” “Anh rể mà cũng như vậy được á?! Anh chịu rời xa chị của em chắc?” Thủy Mặc Vẫn còn chưa lên tiếng thì Lạc An Thần đã lanh chanh nói trước.
Thủy Mặc Vân bật cười ha hả rồi phất phất tay của mình: “Thôi thôi, chỗ nào nên đi thì Thần Thần đã dẫn ba đi đủ rồi.”
“Đúng thế!” Lạc An Thần đắc ý nói: “Anh rể, em không về nhà đầu nên anh tìm việc cho em đi! Em về lại mắc công ba mẹ ép em tìm bạn gái.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook