Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-276
Chương 276: Ý NGHĨA CỦA ĐỒNG TIỀN [8]
Lạc An Thần đặt đũa xuống, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay của Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nhìn Lạc An Thần, anh trầm giọng nói: “Ngồi xuống!” Sở Ninh Dực nói xong lại nhìn về phía Thủy An Lạc: “Em cũng thôi đi! Cậu ấy đã hai mươi mốt tuổi rồi chứ không phải mười hai!”
Quả thật Lạc An Thần vẫn có chút sợ anh rể của mình, cho nên đành ngoan ngoãn3ngồi xuống. Tiểu Tiểu Tiểu thận trọng nhìn mọi người trên bàn ăn, bà nội nổi giận thực đáng sợ. “Được rồi.” Cuối cùng Thủy Mặc Vân lên tiếng: “Chuyện của nó không ai rõ hơn nó được đâu, con với mẹ con cũng thôi đi.” Lạc An Thần cúi đầu ăn, lúc này anh ta rất yên lặng. Thủy An Lạc cũng không nói gì nữa, chủ yếu là vì cả chồng và ba của cô đều đứng về0phía Lạc An Thần. Ăn xong, Lạc An Thần đi ra ngoài, nói là có bạn bè tìm. Thủy An Lạc chống nạnh, nhìn em trai bỏ đi: “Cái thằng nhóc này...”
“Em đừng như vậy nữa, trước đây thì quản con cái bây giờ lại quản cả em trai! Sao em lại nhiều chuyện thế: Lý do vì sao Hạ Tinh chia tay với cậu ấy cũng là chuyện riêng của hai đứa nó, em nên thôi đi.” Sở Ninh5Dực nói, sau đó đi đánh cờ với Thủy Mặc Vân.
Thủy An Lạc: “...” Sở Ninh Dực vào phòng cùng Thủy Mặc Vân, sau đó bày bàn cờ tướng ra.
“Lâu lắm rồi không chơi cờ, thằng nhóc Thần Thần kia không biết chơi, chưa được mấy nước đã thua rồi.” Thủy Mặc Vẫn cười nói, lúc Sở Ninh Dực ngồi xuống bày quân cờ, ông nói: “Trước đây ba vẫn sợ không biết liệu hai đứa có thể đi tới4cuối cùng được hay không, nó lớn tuổi thường thích lải nhải, con lại thích yên tĩnh.”
Nhưng mà theo như Thủy Mặc Vân vừa mới thấy thì Sở Ninh Dực trách cứ Lạc An Thần trước, sau đó mới trách Thủy An Lạc, vậy nên ông hiểu ông không cần lo lắng vấn đề này nữa rồi.
Sở Ninh Dực bày cờ xong, nhường Thủy Mặc Vân đi trước: “Cô ấy là vợ của con. Lúc kết hôn với cô ấy9con cũng đã nói, con nguyện ý để cô ấy lải nhải bên cạnh con cả đời.”
Thủy Mạc Vân gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của Sở Ninh Dực. “Cuộc đời này của ba hổ thẹn nhất với hai mẹ con nó, điều đúng đắn duy nhất mà ba đã làm chính là tìm con cho con bé.” Thủy Mặc Vẫn cười nhẹ, nói.
“Ba, ba không nợ bất cứ ai cả, đời này của ba coi như không thẹn với lòng rồi.” Sở Ninh Dực nói, Tiểu Tiếu Tiểu đột nhiên chạy vào ôm lấy chân của Sở Ninh Dực, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn anh. Sở Ninh Dực bể bé con đặt lên đùi của mình. Thủy Mặc Vân dùng ánh mắt trông mong nhìn Tiểu Tiếu Tiếu, sau đó nói: “Trời sinh đã không nói sao?”
Sở Ninh Dực dùng một tay chơi cờ, vừa hạ cờ vừa kể lại cho Thủy Mặc Vân câu chuyện lúc trước, nghe xong ông chỉ khẽ gật đầu: “Đúng là một đứa trẻ đáng thương, nhớ nuôi nấng nó cho tốt.”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Con biết, đích thân con sẽ dạy dỗ đứa bé này.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay xoa đầu bé.
“Năm đó nếu như ba chịu để tâm tới đứa nhỏ kia, có lẽ sẽ không thành ra bộ dạng như sau này.” Thủy Mặc Vân thở dài nói: “Tính tình của trẻ con là do người lớn đắp nặn, đứa bé này con dạy dỗ là tốt nhất! Cứ bình an sống một đời là tốt rồi.” “Con biết.” Sở Ninh Dực nói một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu Tiếu: “Đi tìm bà nội đi.”
Bé con gật đầu một cái rồi tuột xuống khỏi người Sở Ninh Dực, sau đó sải chân ngắn chạy ra ngoài. “Không ai nợ gì cô ta hết, năm đó ngay từ đầu cô ta đã bị dạy dỗ lệch lạc rồi. Ba, ba không cần phải để trong lòng đâu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lạc An Thần đặt đũa xuống, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay của Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nhìn Lạc An Thần, anh trầm giọng nói: “Ngồi xuống!” Sở Ninh Dực nói xong lại nhìn về phía Thủy An Lạc: “Em cũng thôi đi! Cậu ấy đã hai mươi mốt tuổi rồi chứ không phải mười hai!”
Quả thật Lạc An Thần vẫn có chút sợ anh rể của mình, cho nên đành ngoan ngoãn3ngồi xuống. Tiểu Tiểu Tiểu thận trọng nhìn mọi người trên bàn ăn, bà nội nổi giận thực đáng sợ. “Được rồi.” Cuối cùng Thủy Mặc Vân lên tiếng: “Chuyện của nó không ai rõ hơn nó được đâu, con với mẹ con cũng thôi đi.” Lạc An Thần cúi đầu ăn, lúc này anh ta rất yên lặng. Thủy An Lạc cũng không nói gì nữa, chủ yếu là vì cả chồng và ba của cô đều đứng về0phía Lạc An Thần. Ăn xong, Lạc An Thần đi ra ngoài, nói là có bạn bè tìm. Thủy An Lạc chống nạnh, nhìn em trai bỏ đi: “Cái thằng nhóc này...”
“Em đừng như vậy nữa, trước đây thì quản con cái bây giờ lại quản cả em trai! Sao em lại nhiều chuyện thế: Lý do vì sao Hạ Tinh chia tay với cậu ấy cũng là chuyện riêng của hai đứa nó, em nên thôi đi.” Sở Ninh5Dực nói, sau đó đi đánh cờ với Thủy Mặc Vân.
Thủy An Lạc: “...” Sở Ninh Dực vào phòng cùng Thủy Mặc Vân, sau đó bày bàn cờ tướng ra.
“Lâu lắm rồi không chơi cờ, thằng nhóc Thần Thần kia không biết chơi, chưa được mấy nước đã thua rồi.” Thủy Mặc Vẫn cười nói, lúc Sở Ninh Dực ngồi xuống bày quân cờ, ông nói: “Trước đây ba vẫn sợ không biết liệu hai đứa có thể đi tới4cuối cùng được hay không, nó lớn tuổi thường thích lải nhải, con lại thích yên tĩnh.”
Nhưng mà theo như Thủy Mặc Vân vừa mới thấy thì Sở Ninh Dực trách cứ Lạc An Thần trước, sau đó mới trách Thủy An Lạc, vậy nên ông hiểu ông không cần lo lắng vấn đề này nữa rồi.
Sở Ninh Dực bày cờ xong, nhường Thủy Mặc Vân đi trước: “Cô ấy là vợ của con. Lúc kết hôn với cô ấy9con cũng đã nói, con nguyện ý để cô ấy lải nhải bên cạnh con cả đời.”
Thủy Mạc Vân gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời của Sở Ninh Dực. “Cuộc đời này của ba hổ thẹn nhất với hai mẹ con nó, điều đúng đắn duy nhất mà ba đã làm chính là tìm con cho con bé.” Thủy Mặc Vẫn cười nhẹ, nói.
“Ba, ba không nợ bất cứ ai cả, đời này của ba coi như không thẹn với lòng rồi.” Sở Ninh Dực nói, Tiểu Tiếu Tiểu đột nhiên chạy vào ôm lấy chân của Sở Ninh Dực, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn anh. Sở Ninh Dực bể bé con đặt lên đùi của mình. Thủy Mặc Vân dùng ánh mắt trông mong nhìn Tiểu Tiếu Tiếu, sau đó nói: “Trời sinh đã không nói sao?”
Sở Ninh Dực dùng một tay chơi cờ, vừa hạ cờ vừa kể lại cho Thủy Mặc Vân câu chuyện lúc trước, nghe xong ông chỉ khẽ gật đầu: “Đúng là một đứa trẻ đáng thương, nhớ nuôi nấng nó cho tốt.”
Sở Ninh Dực gật đầu: “Con biết, đích thân con sẽ dạy dỗ đứa bé này.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay xoa đầu bé.
“Năm đó nếu như ba chịu để tâm tới đứa nhỏ kia, có lẽ sẽ không thành ra bộ dạng như sau này.” Thủy Mặc Vân thở dài nói: “Tính tình của trẻ con là do người lớn đắp nặn, đứa bé này con dạy dỗ là tốt nhất! Cứ bình an sống một đời là tốt rồi.” “Con biết.” Sở Ninh Dực nói một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Tiểu Tiếu: “Đi tìm bà nội đi.”
Bé con gật đầu một cái rồi tuột xuống khỏi người Sở Ninh Dực, sau đó sải chân ngắn chạy ra ngoài. “Không ai nợ gì cô ta hết, năm đó ngay từ đầu cô ta đã bị dạy dỗ lệch lạc rồi. Ba, ba không cần phải để trong lòng đâu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com