Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-277
Chương 277: Ý NGHĨA CỦA ĐỒNG TIỀN [9]
Thủy Mặc Vân khẽ thở dài, đặt quân cờ trong tay xuống.
. “Cần phải đích thân dạy dỗ, năm đó điều ba sợ nhất chính là Lạc Lạc đi sai đường, may mà mẹ nó vẫn dạy dỗ nó rất tốt.” Thủy Mặc Vân nghĩ đến con gái lại càng cảm thấy thổn thức.
“Ba, bi kịch đã trôi qua sẽ không xảy3ra lần nữa đâu.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói. Thủy Mặc Vân gật đầu: “Trẻ con lớn lên thế nào thì phải nhìn người lớn dạy dỗ ra sao! Đứa bé lớn lên lệch lạc thì đừng vội trách cứ nó, nhìn xem người lớn dạy dỗ nó như thế nào đã.”
“Vâng, con nhớ, con sẽ dạy dỗ đứa bé này0thật tốt.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn bàn cờ: “Con thấy Lạc Lạc sẽ không nguôi ngoai trong chốc lát đầu, mấy ngày gần đây mong ba lượng thứ cho cô ấy.”
“Đó là con gái của ba, muốn nói chuyện lượng thứ thì phải là con lượng thứ mới đúng. Đời này ai cũng có thể không cần nó, nhưng ba5là người duy nhất không thể bỏ rơi nó!” Thủy Mặc Vân cười ha hả nói. “Anh Sở, em đưa Tiểu Tiếu Tiếu đi mua sắm, anh có đi cùng không?” “Em đi trước đi, lát nữa anh sẽ qua tìm hai người.” Sở Ninh Dực còn chưa đánh xong ván cờ nên đương nhiên sẽ không rời đi. Thủy An Lạc4chỉ có thể thay đồ rồi ôm bé con đi ra ngoài. Từ năm ngoái Sở Ninh Dực đã mời thầy dạy thủ ngữ về, bé con lại rất thông minh nên về cơ bản bé đã học xong thủ ngữ rồi. Ra xe, Tiểu Tiểu Tiểu vung tay về phía Thủy An lạc rồi khoa tay múa chân một hồi.
“Mua quần9áo cho ba mẹ ấy hả? Chúng ta không mua quần áo cho ba mẹ, đi mua cho Tiếu Tiếu nha.” Thủy An Lạc đặt bé vào ghế cho trẻ em rồi ra hiệu bảo tài xế lái xe.
Tiểu Tiếu Tiếu lại cuống cuồng huơ tay.
Thủy An Lạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Tuy rằng thời gian Sở Lạc Ninh cùng An Hinh Duyệt ở cùng bé rất ít, hầu như chưa chăm nom được bao nhiêu nhưng bé con vẫn là một đứa nhỏ biết báo ơn.
trung tâm mua sắm không có nhiều người cho nên Thủy An Lạc không dắt tay bé mà để bé tự đi phía trước.
Tới trung tâm mua sắm, Tiểu Tiểu Tiếu cũng không đòi hỏi gì, bé chỉ ngoan ngoãn đi theo Thủy An Lạc, thậm chí còn tự biết chỉ loanh quanh trong tầm mắt của bà nội vì ông nội đã nói, trẻ em phải làm được một chuyện đó là không để người lớn phải lo lắng.
Thủy An Lạc chọn cho Tiểu Tiểu Tiếu vài bộ váy. Lúc đang giúp bé thử đồ thì đột nhiên Thủy An Lạc bị người phía sau va phải. Cô cổ chịu cảm giác đau đớn vì bị xe đẩy hàng đập vào cột sống mà nhanh chóng ôm lấy Tiểu Tiểu Tiểu, tránh cho bé con bị ngã.
Người gây ra chuyện hoàn toàn không hề để ý, vẫn tiếp tục đẩy về phía trước và trò chuyện với bạn của mình.
Tiểu Tiếu Tiếu mím môi thật chặt. Bé nhìn Thủy An Lạc toát hết cả mồ hôi liền nắm chặt cái tay nho nhỏ rồi sải chân đuổi theo.
“Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu...” Thủy An Lạc vội vàng đặt quần áo xuống.
Tiểu Tiểu Tiểu đuổi theo người đang cười đùa với nhau rồi kéo lấy ống quần người kia. Cô gái đang đẩy xe hàng cúi đầu, thấy Tiểu Tiểu Tiểu thì sửng sốt: “Bạn nhỏ, cháu đang làm gì thế?”
Tiểu Tiểu Tiểu vung vung tay nhỏ, múa may cái gì đó. Thủy An Lạc đuổi theo đằng sau. Cô thấy Tiểu Tiếu Tiếu đang cứng cổ nhìn cô gái đụng vào cô một cách kiên định, cái tay nhỏ khua khua đang nói, cô đụng vào bà nội của cháu rồi, cô phải ra xin lỗi bà nội của cháu. Thủy An Lạc dừng chân, đứng nhìn thân thể nhỏ nhắn của bé con. Bởi vì lần trước khi bọn họ tới trung tâm mua sắm, Tiểu Tiểu bất cẩn đụng vào người khác, trẻ con không biết xin lỗi, hơn nữa bé con cũng không nói chuyện cho nên sẽ bài xích chuyện giao lưu với người khác theo bản năng. Cậu trai bị Tiếu Tiếu và phải cũng đã nói không sao nhưng Sở Ninh Dực vẫn kiên quyết yêu cầu Tiểu Tiểu Tiểu phải nói xin lỗi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thủy Mặc Vân khẽ thở dài, đặt quân cờ trong tay xuống.
. “Cần phải đích thân dạy dỗ, năm đó điều ba sợ nhất chính là Lạc Lạc đi sai đường, may mà mẹ nó vẫn dạy dỗ nó rất tốt.” Thủy Mặc Vân nghĩ đến con gái lại càng cảm thấy thổn thức.
“Ba, bi kịch đã trôi qua sẽ không xảy3ra lần nữa đâu.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói. Thủy Mặc Vân gật đầu: “Trẻ con lớn lên thế nào thì phải nhìn người lớn dạy dỗ ra sao! Đứa bé lớn lên lệch lạc thì đừng vội trách cứ nó, nhìn xem người lớn dạy dỗ nó như thế nào đã.”
“Vâng, con nhớ, con sẽ dạy dỗ đứa bé này0thật tốt.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn bàn cờ: “Con thấy Lạc Lạc sẽ không nguôi ngoai trong chốc lát đầu, mấy ngày gần đây mong ba lượng thứ cho cô ấy.”
“Đó là con gái của ba, muốn nói chuyện lượng thứ thì phải là con lượng thứ mới đúng. Đời này ai cũng có thể không cần nó, nhưng ba5là người duy nhất không thể bỏ rơi nó!” Thủy Mặc Vân cười ha hả nói. “Anh Sở, em đưa Tiểu Tiếu Tiếu đi mua sắm, anh có đi cùng không?” “Em đi trước đi, lát nữa anh sẽ qua tìm hai người.” Sở Ninh Dực còn chưa đánh xong ván cờ nên đương nhiên sẽ không rời đi. Thủy An Lạc4chỉ có thể thay đồ rồi ôm bé con đi ra ngoài. Từ năm ngoái Sở Ninh Dực đã mời thầy dạy thủ ngữ về, bé con lại rất thông minh nên về cơ bản bé đã học xong thủ ngữ rồi. Ra xe, Tiểu Tiểu Tiểu vung tay về phía Thủy An lạc rồi khoa tay múa chân một hồi.
“Mua quần9áo cho ba mẹ ấy hả? Chúng ta không mua quần áo cho ba mẹ, đi mua cho Tiếu Tiếu nha.” Thủy An Lạc đặt bé vào ghế cho trẻ em rồi ra hiệu bảo tài xế lái xe.
Tiểu Tiếu Tiếu lại cuống cuồng huơ tay.
Thủy An Lạc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Tuy rằng thời gian Sở Lạc Ninh cùng An Hinh Duyệt ở cùng bé rất ít, hầu như chưa chăm nom được bao nhiêu nhưng bé con vẫn là một đứa nhỏ biết báo ơn.
trung tâm mua sắm không có nhiều người cho nên Thủy An Lạc không dắt tay bé mà để bé tự đi phía trước.
Tới trung tâm mua sắm, Tiểu Tiểu Tiếu cũng không đòi hỏi gì, bé chỉ ngoan ngoãn đi theo Thủy An Lạc, thậm chí còn tự biết chỉ loanh quanh trong tầm mắt của bà nội vì ông nội đã nói, trẻ em phải làm được một chuyện đó là không để người lớn phải lo lắng.
Thủy An Lạc chọn cho Tiểu Tiểu Tiếu vài bộ váy. Lúc đang giúp bé thử đồ thì đột nhiên Thủy An Lạc bị người phía sau va phải. Cô cổ chịu cảm giác đau đớn vì bị xe đẩy hàng đập vào cột sống mà nhanh chóng ôm lấy Tiểu Tiểu Tiểu, tránh cho bé con bị ngã.
Người gây ra chuyện hoàn toàn không hề để ý, vẫn tiếp tục đẩy về phía trước và trò chuyện với bạn của mình.
Tiểu Tiếu Tiếu mím môi thật chặt. Bé nhìn Thủy An Lạc toát hết cả mồ hôi liền nắm chặt cái tay nho nhỏ rồi sải chân đuổi theo.
“Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu...” Thủy An Lạc vội vàng đặt quần áo xuống.
Tiểu Tiểu Tiểu đuổi theo người đang cười đùa với nhau rồi kéo lấy ống quần người kia. Cô gái đang đẩy xe hàng cúi đầu, thấy Tiểu Tiểu Tiểu thì sửng sốt: “Bạn nhỏ, cháu đang làm gì thế?”
Tiểu Tiểu Tiểu vung vung tay nhỏ, múa may cái gì đó. Thủy An Lạc đuổi theo đằng sau. Cô thấy Tiểu Tiếu Tiếu đang cứng cổ nhìn cô gái đụng vào cô một cách kiên định, cái tay nhỏ khua khua đang nói, cô đụng vào bà nội của cháu rồi, cô phải ra xin lỗi bà nội của cháu. Thủy An Lạc dừng chân, đứng nhìn thân thể nhỏ nhắn của bé con. Bởi vì lần trước khi bọn họ tới trung tâm mua sắm, Tiểu Tiểu bất cẩn đụng vào người khác, trẻ con không biết xin lỗi, hơn nữa bé con cũng không nói chuyện cho nên sẽ bài xích chuyện giao lưu với người khác theo bản năng. Cậu trai bị Tiếu Tiếu và phải cũng đã nói không sao nhưng Sở Ninh Dực vẫn kiên quyết yêu cầu Tiểu Tiểu Tiểu phải nói xin lỗi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com