Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-341
Chương 341: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [10]
Sở Ninh Dực nhìn con trai mình quay về với vẻ ghét bỏ, kéo vợ mình lại, “Từng ấy tuổi rồi còn ôm ôm ấp ấp với con trai, ra cái thể thống gì?”
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn người đàn ông đang bốc mùi ghen ăn tức ở kia, “Từng ấy tuổi rồi còn ghen tị với con trai mình, ra cái thể thống gì?” Thủy An Lạc nói3rồi đi thẳng xuống tầng.
“Sao, có bầu rồi hả?” Sở Ninh Dực lăng nhăng đi theo vợ, ôm chầm lấy cô. Thủy An Lạc kêu “ối” một tiếng rồi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, “Sao anh biết?” “Nhìn bản mặt đắc ý của nó, đến quỷ còn biết.” Sở Ninh Dực lạnh nhạt lên tiếng, như thể chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.0Thủy An Lạc nghĩ, anh Sở, anh lại đỉnh rồi. Nhưng như thế cũng nói được. “Em đi thông báo với chị Mân Hinh đây, chắc họ sẽ vui lắm.”
Sở Ninh Dực không ngăn cản Thủy An Lạc chạy vọt ra ngoài, chuyện này quả thực cần thông báo với người ta, dù sao đây cũng là chuyện vui của hai gia đình.
An Hinh Duyệt ngủ một giấc đến nửa5đêm, thực sự không có ai gọi cô dậy ăn cơm. Lúc cô tỉnh lại, đèn trong phòng vẫn còn sáng, mà sáng hơn cả đèn là đôi mắt của người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô. An Hinh Duyệt khựng lại, đang định ngồi dậy đã được Sở Lạc Ninh đỡ lấy, “Cần gì, anh đi lấy cho em, hay là em đói rồi? Anh đi làm món4gì đó cho em ăn nhé.”
“Mấy giờ rồi anh?” An Hinh Duyệt ngủ đến mức đầu óc mơ màng, không nghe lời sở Lạc Ninh nói mà hỏi thời gian.
“Sắp một giờ rồi.” Sở Lạc Ninh đỡ cô ngồi dậy, sau đó hôn mạnh một cái lên môi cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy vợ của anh thật là đẹp.
Không biết có phải ảo giác hay không, từ sau9khi biết tin vợ mình mang thai, lúc này nhìn cô, anh cứ cảm thấy trên người cô có cảm giác gắn kết không nói được thành lời.
An Hinh Duyệt đưa mắt nhìn anh như nhìn một thằng thần kinh, lật chăn ra định xuống giường, “Nửa đêm nửa hôm còn nấu nướng cái gì, em muốn ăn mì gói.”
Sở Lạc Ninh: “...” Sở Lạc Ninh vươn tay ra giữ cô lại, ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Vợ à, nửa đêm nửa đêm em đòi ăn mì gì?” “Thì ăn mì anh nấu?” An Hinh Duyệt nghiêm chỉnh trả lời.
Sở Lạc Ninh: “...”
“Không phải, không phải thế vợ à, mấy thứ như mì gói không thể nào ăn được, anh làm món khác cho em ăn được không.” Sở Lạc Ninh rất dịu dàng. “Em muốn ăn mì gói, lúc trước anh còn bảo em nấu mì cho anh ăn còn gì.” An Hinh Duyệt tức giận, vốn dĩ không phải nhất định muốn ăn, bây giờ Sở Lạc Ninh từ chối, cô lại muốn ăn thật.
Sở Lạc Ninh giơ tay lên, vốn định nói, “vợ à em mang thai rồi, chúng ta không ăn cái đó được”, nhưng chưa kịp nói câu ấy thì An Hinh Duyệt đã sắp khóc rồi. “Ăn ăn ăn, em đợi chút, anh đi mua mì gói cho em ngay bây giờ, đi ngay và luôn.” Sở Lạc Ninh bại trận. Giọt nước mắt chưa lăn xuống của An Hinh Duyệt lập tức lặn ngược vào trong, cô tươi nhìn Sở Lạc Ninh, “Để em đi cùng anh.”
“Bên ngoài lạnh lắm, em ở nhà đợi đi.” Sở Lạc Ninh nói dứt câu đã xuống giường đi thay quần áo.
An Hinh Duyệt lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuôi, lần này còn chẳng buồn nói năng gì.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn người phụ nữ dùng đôi mắt to nhìn mình đầy đáng thương rồi nhìn thời tiết bên ngoài, “Tuyết rơi rồi.”
“Đi ngắm tuyết với anh.” An Hinh Duyệt nói rất hùng hồn. Cô ngủ được một giấc, hoàn toàn không thấy buồn ngủ nữa.
Ngắm tuyết với anh. Ừm, câu này cũng không tệ lắm. “Mười phút, chỉ mười phút sau anh sẽ về ngay.” Sở Lạc Ninh lên tiếng bảo đảm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Ninh Dực nhìn con trai mình quay về với vẻ ghét bỏ, kéo vợ mình lại, “Từng ấy tuổi rồi còn ôm ôm ấp ấp với con trai, ra cái thể thống gì?”
Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn người đàn ông đang bốc mùi ghen ăn tức ở kia, “Từng ấy tuổi rồi còn ghen tị với con trai mình, ra cái thể thống gì?” Thủy An Lạc nói3rồi đi thẳng xuống tầng.
“Sao, có bầu rồi hả?” Sở Ninh Dực lăng nhăng đi theo vợ, ôm chầm lấy cô. Thủy An Lạc kêu “ối” một tiếng rồi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, “Sao anh biết?” “Nhìn bản mặt đắc ý của nó, đến quỷ còn biết.” Sở Ninh Dực lạnh nhạt lên tiếng, như thể chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.0Thủy An Lạc nghĩ, anh Sở, anh lại đỉnh rồi. Nhưng như thế cũng nói được. “Em đi thông báo với chị Mân Hinh đây, chắc họ sẽ vui lắm.”
Sở Ninh Dực không ngăn cản Thủy An Lạc chạy vọt ra ngoài, chuyện này quả thực cần thông báo với người ta, dù sao đây cũng là chuyện vui của hai gia đình.
An Hinh Duyệt ngủ một giấc đến nửa5đêm, thực sự không có ai gọi cô dậy ăn cơm. Lúc cô tỉnh lại, đèn trong phòng vẫn còn sáng, mà sáng hơn cả đèn là đôi mắt của người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô. An Hinh Duyệt khựng lại, đang định ngồi dậy đã được Sở Lạc Ninh đỡ lấy, “Cần gì, anh đi lấy cho em, hay là em đói rồi? Anh đi làm món4gì đó cho em ăn nhé.”
“Mấy giờ rồi anh?” An Hinh Duyệt ngủ đến mức đầu óc mơ màng, không nghe lời sở Lạc Ninh nói mà hỏi thời gian.
“Sắp một giờ rồi.” Sở Lạc Ninh đỡ cô ngồi dậy, sau đó hôn mạnh một cái lên môi cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy vợ của anh thật là đẹp.
Không biết có phải ảo giác hay không, từ sau9khi biết tin vợ mình mang thai, lúc này nhìn cô, anh cứ cảm thấy trên người cô có cảm giác gắn kết không nói được thành lời.
An Hinh Duyệt đưa mắt nhìn anh như nhìn một thằng thần kinh, lật chăn ra định xuống giường, “Nửa đêm nửa hôm còn nấu nướng cái gì, em muốn ăn mì gói.”
Sở Lạc Ninh: “...” Sở Lạc Ninh vươn tay ra giữ cô lại, ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Vợ à, nửa đêm nửa đêm em đòi ăn mì gì?” “Thì ăn mì anh nấu?” An Hinh Duyệt nghiêm chỉnh trả lời.
Sở Lạc Ninh: “...”
“Không phải, không phải thế vợ à, mấy thứ như mì gói không thể nào ăn được, anh làm món khác cho em ăn được không.” Sở Lạc Ninh rất dịu dàng. “Em muốn ăn mì gói, lúc trước anh còn bảo em nấu mì cho anh ăn còn gì.” An Hinh Duyệt tức giận, vốn dĩ không phải nhất định muốn ăn, bây giờ Sở Lạc Ninh từ chối, cô lại muốn ăn thật.
Sở Lạc Ninh giơ tay lên, vốn định nói, “vợ à em mang thai rồi, chúng ta không ăn cái đó được”, nhưng chưa kịp nói câu ấy thì An Hinh Duyệt đã sắp khóc rồi. “Ăn ăn ăn, em đợi chút, anh đi mua mì gói cho em ngay bây giờ, đi ngay và luôn.” Sở Lạc Ninh bại trận. Giọt nước mắt chưa lăn xuống của An Hinh Duyệt lập tức lặn ngược vào trong, cô tươi nhìn Sở Lạc Ninh, “Để em đi cùng anh.”
“Bên ngoài lạnh lắm, em ở nhà đợi đi.” Sở Lạc Ninh nói dứt câu đã xuống giường đi thay quần áo.
An Hinh Duyệt lẽo đẽo theo sau anh như một cái đuôi, lần này còn chẳng buồn nói năng gì.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn người phụ nữ dùng đôi mắt to nhìn mình đầy đáng thương rồi nhìn thời tiết bên ngoài, “Tuyết rơi rồi.”
“Đi ngắm tuyết với anh.” An Hinh Duyệt nói rất hùng hồn. Cô ngủ được một giấc, hoàn toàn không thấy buồn ngủ nữa.
Ngắm tuyết với anh. Ừm, câu này cũng không tệ lắm. “Mười phút, chỉ mười phút sau anh sẽ về ngay.” Sở Lạc Ninh lên tiếng bảo đảm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook