Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-343
Chương 343: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [12]
An Hinh Duyệt tươi cười tiếp tục nhoài lên lưng anh, theo bước chân anh đi ra ngoài. 11 “Anh cõng em nhé?” Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn cô gái dính sát trên lưng mình, thử đặt câu hỏi thăm dò.
An Hinh Duyệt nhảy thẳng lên lưng anh,3vòng hai tay ôm cổ anh, “Được.” Sở Lạc Ninh một tay xách túi hàng vừa mua, một tay nâng mông cô, quay về Thẩm Tâm Viên. Sau khi quay về, Sở Lạc Ninh bảo An Hinh Duyệt tụt xuống. An Hinh Duyệt ôm anh không chịu buông. Gần0đây căn bản lúc nào anh cũng bế Tiếu Tiếu, cô sắp ghen nổ đom đóm mắt rồi.
Sở Lạc Ninh không ép cô phải xuống, anh tới tủ lạnh tìm trứng gà với hai cái xúc xích rồi đi đun nước. “Để mẹ nhìn thấy anh cho em ăn5cái này, chắc chắn sẽ xử anh tội chết.” Sở Lạc Ninh nói, đẩy An Hinh Duyệt lên trên.
“Đánh anh chứ có đánh em đâu.” An Hinh Duyệt tươi cười đáp trả, vẫn ôm chặt cổ anh, “Nước sôi rồi, nước sôi rồi.”
Sở Lạc Ninh quay đầu, cõng cô4bước tới tắt lửa đi, “Úp hả?” “Ừ, cái kiểu mà khuấy chín trứng trước ấy.” An Hinh Duyệt tươi cười ra lệnh cho anh, rất hài lòng với trạng thái hiện tại, cảm giác như cả thế giới đều là của mình.
“Cô gái à, chúng ta thay đồ9trước đã được không? Lát nữa tuyết tan, hơi lạnh ngấm vào người đấy.” Sở Lạc Ninh xách ấm nước bằng một tay, đổ vào bát trứng gà đã đánh tan, bỗng chốc nhìn thấy trứng gà nổi bọt trứng, Sở Lạc Ninh dùng một tay bưng bát trứng gà đã kết sợi đổ vào bát mỳ, thả thêm ít xúc xích đã cắt, đậy nắp vung lại rồi mới cõng An Hinh Duyệt đi lên tầng thay quần áo. “Sở Lạc Ninh, tại sao anh đối xử với em tốt như vậy?” An Hinh Duyệt hiếm có lúc thấy hứng thú. “Bởi vì luôn sợ thời gian đối xử tốt với em không đủ nhiều.” Sở Lạc Ninh trả lời rất nghiêm túc. Bởi vì luôn sợ thời gian của mình có hạn, bởi vì luôn sợ phải xa cách.
Bởi vì lúc ở bên nhau, chỉ muốn đối xử tốt với cô ấy, dốc hết khả năng mà đối xử tốt với cô.
An Hinh Duyệt ôm chặt cổ Sở Lạc Ninh, đặt một nụ hôn lên cổ anh, “Sở Lạc Ninh, em đã từng nói chưa nhỉ, em yêu anh.”
Bước chân của Sở Lạc Ninh hơi khựng lại, được nghe thấy câu nói này lần nữa, anh đã không còn kích động, phấn khích như trước, mà là cảm giác... bụi trần lắng đọng.
Đúng vậy, là cảm giác mọi thứ đã đạt được kết quả sau cùng, như bụi trần lắng đọng. “Bây giờ nghe thấy rồi.” Sở Lạc Ninh cõng cô vào phòng ngủ, thả cô lên giường, cúi người cởi đôi giày đã ướt vì tuyết trên chân cô. Sau khi giúp cô cởi giày, Sở Lạc Ninh lại giúp cô cởi áo khoác dày bên ngoài, ném thẳng vào máy giặt trong phòng tắm, “Anh xuống mang mì lên cho em, em đừng xuống giường.”
Sở Lạc Ninh xuống tầng, nhanh chóng thu dọn manh mối trong phòng bếp rồi mới xách túi đồ ăn, bưng bát mì lên trên tầng.
ở phòng bên cạnh, Thủy An Lạc đang dựa vào lòng chồng, lạnh nhạt nói, “Năm đó em muốn ăn gì anh cũng không làm cho em ăn, nhìn con trai anh đi, cũng không biết đường học hỏi nó.”
“Em sinh thêm đứa nữa cho anh, muốn sao trên trời anh cũng hái cho tất.” Sở Ninh Dực không mở mắt ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô vợ bất mãn trong lòng mình. Thủy An Lạc âm thầm trợn mắt, cắn một cái lên ngực chồng rồi mới ôm eo anh, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sở Ninh Dực trở mình, ôm trọn cô vào lòng rồi cất tiếng, “Ngần ấy tuổi rồi còn so bì với con trẻ, anh không cho em ăn, đó là vì yêu em.”
Thủy An Lạc không nghe thấy câu tỏ tình đột nhiên ập tới của anh, bởi vì cô đã ngủ mất rồi.
Sở Ninh Dực khẽ thở dài, xem ra phải nhanh chóng bảo con trai về quân doanh mới được, với tính cách của con trai anh chắc sẽ chiều vợ đến tận trời, kiểu gì vợ anh cũng sẽ lại có cớ gây sự với anh cho xem.
Thế này không ổn, thế này không ổn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt tươi cười tiếp tục nhoài lên lưng anh, theo bước chân anh đi ra ngoài. 11 “Anh cõng em nhé?” Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn cô gái dính sát trên lưng mình, thử đặt câu hỏi thăm dò.
An Hinh Duyệt nhảy thẳng lên lưng anh,3vòng hai tay ôm cổ anh, “Được.” Sở Lạc Ninh một tay xách túi hàng vừa mua, một tay nâng mông cô, quay về Thẩm Tâm Viên. Sau khi quay về, Sở Lạc Ninh bảo An Hinh Duyệt tụt xuống. An Hinh Duyệt ôm anh không chịu buông. Gần0đây căn bản lúc nào anh cũng bế Tiếu Tiếu, cô sắp ghen nổ đom đóm mắt rồi.
Sở Lạc Ninh không ép cô phải xuống, anh tới tủ lạnh tìm trứng gà với hai cái xúc xích rồi đi đun nước. “Để mẹ nhìn thấy anh cho em ăn5cái này, chắc chắn sẽ xử anh tội chết.” Sở Lạc Ninh nói, đẩy An Hinh Duyệt lên trên.
“Đánh anh chứ có đánh em đâu.” An Hinh Duyệt tươi cười đáp trả, vẫn ôm chặt cổ anh, “Nước sôi rồi, nước sôi rồi.”
Sở Lạc Ninh quay đầu, cõng cô4bước tới tắt lửa đi, “Úp hả?” “Ừ, cái kiểu mà khuấy chín trứng trước ấy.” An Hinh Duyệt tươi cười ra lệnh cho anh, rất hài lòng với trạng thái hiện tại, cảm giác như cả thế giới đều là của mình.
“Cô gái à, chúng ta thay đồ9trước đã được không? Lát nữa tuyết tan, hơi lạnh ngấm vào người đấy.” Sở Lạc Ninh xách ấm nước bằng một tay, đổ vào bát trứng gà đã đánh tan, bỗng chốc nhìn thấy trứng gà nổi bọt trứng, Sở Lạc Ninh dùng một tay bưng bát trứng gà đã kết sợi đổ vào bát mỳ, thả thêm ít xúc xích đã cắt, đậy nắp vung lại rồi mới cõng An Hinh Duyệt đi lên tầng thay quần áo. “Sở Lạc Ninh, tại sao anh đối xử với em tốt như vậy?” An Hinh Duyệt hiếm có lúc thấy hứng thú. “Bởi vì luôn sợ thời gian đối xử tốt với em không đủ nhiều.” Sở Lạc Ninh trả lời rất nghiêm túc. Bởi vì luôn sợ thời gian của mình có hạn, bởi vì luôn sợ phải xa cách.
Bởi vì lúc ở bên nhau, chỉ muốn đối xử tốt với cô ấy, dốc hết khả năng mà đối xử tốt với cô.
An Hinh Duyệt ôm chặt cổ Sở Lạc Ninh, đặt một nụ hôn lên cổ anh, “Sở Lạc Ninh, em đã từng nói chưa nhỉ, em yêu anh.”
Bước chân của Sở Lạc Ninh hơi khựng lại, được nghe thấy câu nói này lần nữa, anh đã không còn kích động, phấn khích như trước, mà là cảm giác... bụi trần lắng đọng.
Đúng vậy, là cảm giác mọi thứ đã đạt được kết quả sau cùng, như bụi trần lắng đọng. “Bây giờ nghe thấy rồi.” Sở Lạc Ninh cõng cô vào phòng ngủ, thả cô lên giường, cúi người cởi đôi giày đã ướt vì tuyết trên chân cô. Sau khi giúp cô cởi giày, Sở Lạc Ninh lại giúp cô cởi áo khoác dày bên ngoài, ném thẳng vào máy giặt trong phòng tắm, “Anh xuống mang mì lên cho em, em đừng xuống giường.”
Sở Lạc Ninh xuống tầng, nhanh chóng thu dọn manh mối trong phòng bếp rồi mới xách túi đồ ăn, bưng bát mì lên trên tầng.
ở phòng bên cạnh, Thủy An Lạc đang dựa vào lòng chồng, lạnh nhạt nói, “Năm đó em muốn ăn gì anh cũng không làm cho em ăn, nhìn con trai anh đi, cũng không biết đường học hỏi nó.”
“Em sinh thêm đứa nữa cho anh, muốn sao trên trời anh cũng hái cho tất.” Sở Ninh Dực không mở mắt ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô vợ bất mãn trong lòng mình. Thủy An Lạc âm thầm trợn mắt, cắn một cái lên ngực chồng rồi mới ôm eo anh, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sở Ninh Dực trở mình, ôm trọn cô vào lòng rồi cất tiếng, “Ngần ấy tuổi rồi còn so bì với con trẻ, anh không cho em ăn, đó là vì yêu em.”
Thủy An Lạc không nghe thấy câu tỏ tình đột nhiên ập tới của anh, bởi vì cô đã ngủ mất rồi.
Sở Ninh Dực khẽ thở dài, xem ra phải nhanh chóng bảo con trai về quân doanh mới được, với tính cách của con trai anh chắc sẽ chiều vợ đến tận trời, kiểu gì vợ anh cũng sẽ lại có cớ gây sự với anh cho xem.
Thế này không ổn, thế này không ổn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com