Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-363
Chương 363: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [32]
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn khẩu súng lục trong tay mình. Cô đã từng tham gia nhiệm vụ với Sở Lạc Ninh một lần nên biết rõ khả năng quan sát của anh mạnh tới cỡ nào.
“Các anh không thể dựa dẫm anh ấy cả đời được.” An Hinh Duyệt trầm giọng nói, “Chim Chọi, anh nói tiếp đi.”
Chim Chọi gật đầu, “Loại virus sinh học này trước mắt chưa có thuốc giải, thường dùng để ám sát.” “Ám sát?” An Hinh3Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía Chim Chọi, tất cả mọi người cũng đồng thời nhìn về phía anh.
Chim Chọi gập văn kiện lại, gật đầu thêm lần nữa, “Là loại virus sinh học thường được các tay lính đánh thuê trao đổi với nhau.”
“Lính đánh thuê?” An Hinh Duyệt khựng lại, trong lòng cô có một giả định bất an, “Cho nên, con tê tê này
muốn bán loại virus sinh học này cho lính đánh thuế của nước ta, để giết người0trong nước?” “Đây là giả thiết xấu nhất.” Chim Chọi nói, hít một hơi thật sâu, “Hạng lính đánh thuế có thể mua được thứ virus sinh học phải ra giá trên trời, có thể thấy người mà hắn giết không phải nhân vật tầm thường, không có tiền thì cũng có quyền.”
Ba Sứt khẽ của một tiếng, “Thứ tiên sư cha ông bà ông vải nhà nó, Tết nhất cũng không cho người ta yên thân.”
An Hinh Duyệt nhìn về phía Ăng-Ten5Nhỏ vẫn luôn im lặng, “Cậu thấy thế nào?” Ăng-Ten Nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía An Hinh Duyệt và những người kia, “Không có lãnh đạo, trận này đánh thế nào?”
Ăng-Ten Nhỏ nói đến một vấn đề rất cốt lõi, rằng không có người chỉ huy, họ phải đánh trận này thế nào, “Thông thường lính đánh thuê là những bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, có thể làm đến trình độ lính đánh thuê cao giá, ít nhất đều là4cấp chỉ huy, không có chỉ huy, chúng ta căn bản không thể thắng được trận này.”
“Cái đệt, Ăng-Ten nhỏ, cưng ít nói mà nói câu nào chết câu đấy.” Ba Sứt vỗ ngay lên vai Ăng-Ten nhỏ.
An Hinh Duyệt nhìn Chim Chọi. Chim Chọi tựa người vào lưng ghế, “Giờ làm sao? Bất chấp thôi, bây giờ tìm một chỉ huy từ chỗ đội khác cho chúng ta, chúng ta càng chết nhanh hơn, đánh trận sợ nhất là đối chỉ huy9ngay trước giờ lâm trận, mấy đứa tưởng Lữ đoàn trưởng không biết chuyện này à?”
An Hinh Duyệt ngả về một bên nhìn họ, Sở Lạc Ninh không chịu trách nhiệm, bây giờ vứt bỏ người của anh ấy ở đây, đúng là ngứa đòn vô cùng.
“Đội trưởng An, đến lúc ấy chúng tôi nghe lời cô.” Chim Chọi đột nhiên lên tiếng. Bất kể thế nào, bây giờ bắt buộc phải có một chỉ huy. “Nghe lời Chim Chọi, Chim Chọi, anh theo Sở Lạc Ninh lâu nhất, hiểu cách đánh của anh ấy nhất.” An Hinh Duyệt khẽ nói. Các anh em Mắt To không có ý kiến gì, dù sao Chim Chọi vốn là người lớn tuổi nhất trong số họ, cũng theo chân Sở Lạc Ninh lâu nhất, gần như lần nhiệm vụ nào của Sở Lạc Ninh cũng có anh tham gia.
Trong quân doanh.
Sở Lạc Ninh chắp tay sau lưng, nhìn hoa tuyết đọng trên mặt kính của cửa sổ, trên sofa là Tiểu Tiếu Tiếu đang ngủ say. Trên bàn là tư liệu mà Lữ đoàn trưởng vừa đặt xuống. Lính đánh thuê, virus sinh học, giá cả. Phía sau lưng, ngón tay anh gõ nhẹ lên mu bàn tay còn lại, dường như chỉ cần Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại là một cảnh tượng hiện ra ngay trong đầu. Ánh mắt Chó Vàng nhìn anh, khi gã bị giết. Về sau anh từng hỏi ba, tại sao Chó Vàng lại bị giết một cách đơn giản như thế?
Nhưng ba anh không nói gì với anh cả. Hóa ra, mục đích nằm ở đây.
[Trận chiến không có chỉ huy, cậu thực sự xác định đối thủ của các cậu không có lính đặc chủng chứ? Đây là lời mà lữ đoàn trưởng nói với anh trước khi đi.
Ngón tay đang gõ lên mu bàn tay đột ngột siết lại thành nắm đấm. Bất an, khủng hoảng bỗng chốc lan tràn khắp cơ thể anh, chuyện sẽ xảy ra sau đây, anh không dám nghĩ, nhưng không thể không nghĩ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt cúi đầu nhìn khẩu súng lục trong tay mình. Cô đã từng tham gia nhiệm vụ với Sở Lạc Ninh một lần nên biết rõ khả năng quan sát của anh mạnh tới cỡ nào.
“Các anh không thể dựa dẫm anh ấy cả đời được.” An Hinh Duyệt trầm giọng nói, “Chim Chọi, anh nói tiếp đi.”
Chim Chọi gật đầu, “Loại virus sinh học này trước mắt chưa có thuốc giải, thường dùng để ám sát.” “Ám sát?” An Hinh3Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía Chim Chọi, tất cả mọi người cũng đồng thời nhìn về phía anh.
Chim Chọi gập văn kiện lại, gật đầu thêm lần nữa, “Là loại virus sinh học thường được các tay lính đánh thuê trao đổi với nhau.”
“Lính đánh thuê?” An Hinh Duyệt khựng lại, trong lòng cô có một giả định bất an, “Cho nên, con tê tê này
muốn bán loại virus sinh học này cho lính đánh thuế của nước ta, để giết người0trong nước?” “Đây là giả thiết xấu nhất.” Chim Chọi nói, hít một hơi thật sâu, “Hạng lính đánh thuế có thể mua được thứ virus sinh học phải ra giá trên trời, có thể thấy người mà hắn giết không phải nhân vật tầm thường, không có tiền thì cũng có quyền.”
Ba Sứt khẽ của một tiếng, “Thứ tiên sư cha ông bà ông vải nhà nó, Tết nhất cũng không cho người ta yên thân.”
An Hinh Duyệt nhìn về phía Ăng-Ten5Nhỏ vẫn luôn im lặng, “Cậu thấy thế nào?” Ăng-Ten Nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía An Hinh Duyệt và những người kia, “Không có lãnh đạo, trận này đánh thế nào?”
Ăng-Ten Nhỏ nói đến một vấn đề rất cốt lõi, rằng không có người chỉ huy, họ phải đánh trận này thế nào, “Thông thường lính đánh thuê là những bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, có thể làm đến trình độ lính đánh thuê cao giá, ít nhất đều là4cấp chỉ huy, không có chỉ huy, chúng ta căn bản không thể thắng được trận này.”
“Cái đệt, Ăng-Ten nhỏ, cưng ít nói mà nói câu nào chết câu đấy.” Ba Sứt vỗ ngay lên vai Ăng-Ten nhỏ.
An Hinh Duyệt nhìn Chim Chọi. Chim Chọi tựa người vào lưng ghế, “Giờ làm sao? Bất chấp thôi, bây giờ tìm một chỉ huy từ chỗ đội khác cho chúng ta, chúng ta càng chết nhanh hơn, đánh trận sợ nhất là đối chỉ huy9ngay trước giờ lâm trận, mấy đứa tưởng Lữ đoàn trưởng không biết chuyện này à?”
An Hinh Duyệt ngả về một bên nhìn họ, Sở Lạc Ninh không chịu trách nhiệm, bây giờ vứt bỏ người của anh ấy ở đây, đúng là ngứa đòn vô cùng.
“Đội trưởng An, đến lúc ấy chúng tôi nghe lời cô.” Chim Chọi đột nhiên lên tiếng. Bất kể thế nào, bây giờ bắt buộc phải có một chỉ huy. “Nghe lời Chim Chọi, Chim Chọi, anh theo Sở Lạc Ninh lâu nhất, hiểu cách đánh của anh ấy nhất.” An Hinh Duyệt khẽ nói. Các anh em Mắt To không có ý kiến gì, dù sao Chim Chọi vốn là người lớn tuổi nhất trong số họ, cũng theo chân Sở Lạc Ninh lâu nhất, gần như lần nhiệm vụ nào của Sở Lạc Ninh cũng có anh tham gia.
Trong quân doanh.
Sở Lạc Ninh chắp tay sau lưng, nhìn hoa tuyết đọng trên mặt kính của cửa sổ, trên sofa là Tiểu Tiếu Tiếu đang ngủ say. Trên bàn là tư liệu mà Lữ đoàn trưởng vừa đặt xuống. Lính đánh thuê, virus sinh học, giá cả. Phía sau lưng, ngón tay anh gõ nhẹ lên mu bàn tay còn lại, dường như chỉ cần Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại là một cảnh tượng hiện ra ngay trong đầu. Ánh mắt Chó Vàng nhìn anh, khi gã bị giết. Về sau anh từng hỏi ba, tại sao Chó Vàng lại bị giết một cách đơn giản như thế?
Nhưng ba anh không nói gì với anh cả. Hóa ra, mục đích nằm ở đây.
[Trận chiến không có chỉ huy, cậu thực sự xác định đối thủ của các cậu không có lính đặc chủng chứ? Đây là lời mà lữ đoàn trưởng nói với anh trước khi đi.
Ngón tay đang gõ lên mu bàn tay đột ngột siết lại thành nắm đấm. Bất an, khủng hoảng bỗng chốc lan tràn khắp cơ thể anh, chuyện sẽ xảy ra sau đây, anh không dám nghĩ, nhưng không thể không nghĩ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook