Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-379
Chương 379: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [48]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nhìn ra được chị đang có thai con trai đấy. Hồi em chưa thằng nhóc nhà em, suốt ngày em chỉ muốn lôi anh đẹp trai nhà3giàu nhà em ra bóp chết luôn thôi.]
[Kẹo bông gòn: Đừng có mà trù ẻo chị.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xì, em chỉ nói sự thật thôi mà.] [Kẹo bông gòn:0Không nói cái này nữa, Cố Tỉ Thành chắc chắn sẽ tới đây hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng thế, anh ấy vừa mới nói với em xong. Con trai em đang5đòi đi theo. Em nói em không đi, nó nói luôn là nó sẽ theo bà ngoại, chị nói xem sao em lại sinh ra một đứa vô ơn thế chứ hả.]
[Kẹo bông gòn:4Ha ha ha ha...] [Kẹo bông gòn: Thế mới nói sao em lại sinh con trai chứ?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Có lẽ đây là một bi kịch.] [Kẹo bông gòn: Khi9nào thì Cố Tỉ Thành tới?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em vừa mới hỏi một câu, cuối tuần sẽ qua đó, anh ấy phải bàn giao lại công việc bên này trước đã. Em phát hiện bây giờ em chỉ có theo chân anh ấy chạy đi khắp cả nước thôi.]
[Kẹo bông gòn: Đây cũng là chuyện bình thường, chuyện thay đổi chức vụ là chuyện thường tình, thế em có về thành phố A không?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tạm thời em không thể quay về, bên này vẫn còn công việc, em có thể làm gì được chứ, em cũng đang tuyệt vọng lắm đây.]
[Kẹo bông gòn: Được rồi, hai người lại ở hai nơi rồi.] An Hinh Duyệt nằm trên ghế sofa trò chuyện với Sở Lạc Nhất nhưng trong đầu vẫn nghĩ về chuyện của Sở Lạc Ninh.
Hy vọng Cố Tỉ Thành tới có thể sẽ có thêm chút hiệu quả.
Còn chưa nói chuyện xong với Sở Lạc Nhất thì cửa nhà đã mở ra. An Hinh Duyệt không nhúc nhích, tiếp tục ôm di động nói chuyện phiếm.
Sở Lạc Ninh vào nhà liền bật đèn lên, sau đó hơ tay trên máy sưởi tới khi bàn tay trở nên ấm áp rồi mới lên tiếng: “Anh bảo vợ này, em đang làm gì mà không bật đèn thế?”
Ánh sáng từ màn hình di động chiếu lên mặt khiến An Hinh Duyệt có hơi khủng bố. An Hinh Duyệt ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Ninh đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô rồi vòng tay ôm lấy eo của cô.
“Anh làm gì thế, lạnh!” “Ấm mà, ấm mà!” Sở Lạc Ninh nói rồi không để ý đến chuyện An Hinh Duyệt đang giãy giụa mà bể cô lên, sau đó đặt cô ngồi trong lòng mình, ôm lấy cô thật chặt. “Đừng quậy nữa, cho ôm chút nào.” Sở Lạc Ninh nhỏ giọng nói rồi hôn nhẹ một cái lên cổ của An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt hừ một tiếng rồi tiếp tục ôm điện thoại di động không thèm để ý tới anh, nói chuyện với Sở Lạc Nhất tiếp.
Bàn tay to của Sở Lạc Ninh đã ẩm lại, đang đặt trên bụng của cô, anh nói: “Em vẫn còn giận đấy à?”
“Đừng có nói chuyện với em, phiền quá!” An Hinh Duyệt có chút ghét bỏ nói. “Em nói xem vì sao tính tình của em lại trở nên nóng giận như vậy, hiện tại anh không thể quay về được.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói.
“Đằng nào em nói cái gì anh cũng đâu có nghe, anh lo chuyện tính tình em có nóng giận hay không làm cái gì, anh...” An Hinh Duyệt đang nói thì đột nhiên khựng lại: “Anh nói cái gì? Hiện tại anh không thể quay về?”
Nói cách khác tức là sớm muộn gì cũng sẽ về sao, là ý đó sao?
Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt đột nhiên im lặng rồi đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô: “Em không sợ suốt ngày phải lo lắng sợ hãi nữa à?”
“Em càng sợ việc anh không thể là chính mình hơn.” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói. Sở Lạc Ninh khẽ cong khóe môi rồi dịu dàng hôn An Hinh Duyệt: “Bây giờ còn chưa phải lúc, anh vừa nói với Lữ đoàn trưởng về chuyện này rồi! Đây là một cơ hội tốt để cho bọn họ học tập, bây giờ anh trở lại chỉ sợ trong tiềm thức của bọn họ sẽ cảm thấy chỉ cần có anh ở đó, có một số chuyện họ sẽ không cần phải nắm chắc nữa.”
“Anh muốn biến quân lính thành quan chỉ huy bắt đầu từ nhóm này à?” Cuối cùng An Hinh Duyệt cũng bình tĩnh ngẫm lại những gì Sở Lạc Ninh nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nhìn ra được chị đang có thai con trai đấy. Hồi em chưa thằng nhóc nhà em, suốt ngày em chỉ muốn lôi anh đẹp trai nhà3giàu nhà em ra bóp chết luôn thôi.]
[Kẹo bông gòn: Đừng có mà trù ẻo chị.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Xì, em chỉ nói sự thật thôi mà.] [Kẹo bông gòn:0Không nói cái này nữa, Cố Tỉ Thành chắc chắn sẽ tới đây hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng thế, anh ấy vừa mới nói với em xong. Con trai em đang5đòi đi theo. Em nói em không đi, nó nói luôn là nó sẽ theo bà ngoại, chị nói xem sao em lại sinh ra một đứa vô ơn thế chứ hả.]
[Kẹo bông gòn:4Ha ha ha ha...] [Kẹo bông gòn: Thế mới nói sao em lại sinh con trai chứ?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Có lẽ đây là một bi kịch.] [Kẹo bông gòn: Khi9nào thì Cố Tỉ Thành tới?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em vừa mới hỏi một câu, cuối tuần sẽ qua đó, anh ấy phải bàn giao lại công việc bên này trước đã. Em phát hiện bây giờ em chỉ có theo chân anh ấy chạy đi khắp cả nước thôi.]
[Kẹo bông gòn: Đây cũng là chuyện bình thường, chuyện thay đổi chức vụ là chuyện thường tình, thế em có về thành phố A không?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tạm thời em không thể quay về, bên này vẫn còn công việc, em có thể làm gì được chứ, em cũng đang tuyệt vọng lắm đây.]
[Kẹo bông gòn: Được rồi, hai người lại ở hai nơi rồi.] An Hinh Duyệt nằm trên ghế sofa trò chuyện với Sở Lạc Nhất nhưng trong đầu vẫn nghĩ về chuyện của Sở Lạc Ninh.
Hy vọng Cố Tỉ Thành tới có thể sẽ có thêm chút hiệu quả.
Còn chưa nói chuyện xong với Sở Lạc Nhất thì cửa nhà đã mở ra. An Hinh Duyệt không nhúc nhích, tiếp tục ôm di động nói chuyện phiếm.
Sở Lạc Ninh vào nhà liền bật đèn lên, sau đó hơ tay trên máy sưởi tới khi bàn tay trở nên ấm áp rồi mới lên tiếng: “Anh bảo vợ này, em đang làm gì mà không bật đèn thế?”
Ánh sáng từ màn hình di động chiếu lên mặt khiến An Hinh Duyệt có hơi khủng bố. An Hinh Duyệt ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Ninh đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô rồi vòng tay ôm lấy eo của cô.
“Anh làm gì thế, lạnh!” “Ấm mà, ấm mà!” Sở Lạc Ninh nói rồi không để ý đến chuyện An Hinh Duyệt đang giãy giụa mà bể cô lên, sau đó đặt cô ngồi trong lòng mình, ôm lấy cô thật chặt. “Đừng quậy nữa, cho ôm chút nào.” Sở Lạc Ninh nhỏ giọng nói rồi hôn nhẹ một cái lên cổ của An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt hừ một tiếng rồi tiếp tục ôm điện thoại di động không thèm để ý tới anh, nói chuyện với Sở Lạc Nhất tiếp.
Bàn tay to của Sở Lạc Ninh đã ẩm lại, đang đặt trên bụng của cô, anh nói: “Em vẫn còn giận đấy à?”
“Đừng có nói chuyện với em, phiền quá!” An Hinh Duyệt có chút ghét bỏ nói. “Em nói xem vì sao tính tình của em lại trở nên nóng giận như vậy, hiện tại anh không thể quay về được.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói.
“Đằng nào em nói cái gì anh cũng đâu có nghe, anh lo chuyện tính tình em có nóng giận hay không làm cái gì, anh...” An Hinh Duyệt đang nói thì đột nhiên khựng lại: “Anh nói cái gì? Hiện tại anh không thể quay về?”
Nói cách khác tức là sớm muộn gì cũng sẽ về sao, là ý đó sao?
Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt đột nhiên im lặng rồi đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cô: “Em không sợ suốt ngày phải lo lắng sợ hãi nữa à?”
“Em càng sợ việc anh không thể là chính mình hơn.” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói. Sở Lạc Ninh khẽ cong khóe môi rồi dịu dàng hôn An Hinh Duyệt: “Bây giờ còn chưa phải lúc, anh vừa nói với Lữ đoàn trưởng về chuyện này rồi! Đây là một cơ hội tốt để cho bọn họ học tập, bây giờ anh trở lại chỉ sợ trong tiềm thức của bọn họ sẽ cảm thấy chỉ cần có anh ở đó, có một số chuyện họ sẽ không cần phải nắm chắc nữa.”
“Anh muốn biến quân lính thành quan chỉ huy bắt đầu từ nhóm này à?” Cuối cùng An Hinh Duyệt cũng bình tĩnh ngẫm lại những gì Sở Lạc Ninh nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook